Anh Chiêu kéo chăn xuống, lộ ra cặp mắt vô tội chớp chớp nhìn Lâm Nghị Đình, nói: "Anh Nghị Đình ơi, bên ngoài có sấm chớp."
Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu nói sửng sốt một chút, sau đó vô thức cười lên.
Chẳng lẽ Tiểu Chu của anh lại sợ âm thanh sớm chớp sao?
Nhưng anh không nhớ hồi bé Tiểu Chu từng sợ sấm chớp.
Nghĩ đến đây, Lâm Nghị Đình trong lòng hơi nghi hoặc, nhưng chưa kịp nghĩ lại, anh đã cảm nhận được vòng eo mình bị ôm lấy.
Anh Chiêu trực tiếp chui vào lòng anh.
Cậu ôm chặt vòng eo Lâm Nghị Đình, đem đầu vùi sâu vào lồng ngực anh.
Cuối cùng cũng được ôm lấy người yêu, làm cậu bất giác thở dài trong lòng, thoải mái ở trong ngực Lâm Nghị Đình dụi dụi.
Anh Chiêu quay đầu, cong mắt nói với Lâm Nghị Đình: "Anh Nghị Đình, em đêm nay có thể ngủ cùng anh không?"
Anh Chiêu ở thế giới này mới 24 tuổi, sau khi tháo kính xuống, trên mặt còn sót lại một chút non nớt.
Làm Lâm Nghị Đình bất giác nhớ về bộ dạng cậu khi còn nhỏ.
Nhưng chỉ cần cậu cảm thấy sợ hãi, hoặc làm nũng với anh một xíu thôi, anh nhất định sẽ gật đầu với cậu.
Thấy Lâm Nghị Đình đồng ý, Anh Chiêu trên mặt lộ ra vẻ mãn nguyện, ngẩng đầu hôn lên khóe miệng Lâm Nghị Đình.
Thuận tiện hỏi: "Hôm nay anh làm gì á? Có gì thú vị không?"
Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu làm bộ muốn nói chuyện phiếm với anh, nghĩ đến cả ngày hôm nay mình chỉ xử lý công việc, cũng chẳng có cái gì thú vị xảy ra cả.
Anh muốn hàn huyên thêm vài câu với Anh Chiêu, nhưng phát hiện bản thân chẳng biết nói gì.
Bởi vì anh chẳng có sở thích nào, còn là một người cực kỳ nhàm chán.
Lâm Nghị Đình cảm thấy có chút bực bội, nhưng nhanh chóng cảm nhận được mềm mại trên môi.
Thì ra ngay lúc anh ngẩn người, Anh Chiêu lại hôn lên miệng anh.
Lâm Nghị Đình ngây ngốc nhìn Anh Chiêu, nói với cậu: "Tiểu Chu, em làm cái gì vậy?"
Anh Chiêu trong lòng cười vui vẻ, nhưng lại ngây thơ nói với Lâm Nghị Đình, "Đương nhiên là em hôn anh rồi, anh Nghị Đình, anh coi đây là luyện tập hằng ngày đi."
Anh Chiêu một bên nói một bên hôn thêm hai cái lên môi Lâm Nghị Đình, anh theo phản xạ mà hôn lại Anh Chiêu.
Hai người cứ như vậy một bên nói chuyện, một bên câu được câu không hôn môi.
Thiếu một tia tình dục, lại thêm vài phần ấm áp.
Anh Chiêu chủ động kể lại với Lâm Nghị Đình chuyện hôm nay mình cùng Lâm Trạch và các bạn học thời thơ ấu ăn cơm.
Ngay từ đầu anh đã rất để ý việc Anh Chiêu cùng Lâm Trạch đi ra ngoài.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy cậu ngồi xe Lâm Trạch trở về, mà Lâm Trạch còn làm bộ dáng chưa thoả mãn, muốn cùng Anh Chiêu thân thiết hơn.
Điều này khiến Lâm Nghị Đình không ngừng ghen tị, cho dù lúc này Anh Chiêu đã chủ động kể anh nghe những chuyện thú vị mà cậu làm tối nay.
Lâm Nghị Đình không thể tập trung nghe cậu kể trên bàn cơm đã xảy ra những gì, lực chú ý của anh toàn bộ đều đặt trên nụ hôn tiếp theo của Anh Chiêu.
Anh Chiêu thoải mái nằm trong lòng Lâm Nghị Đình, cảm thấy cùng người yêu ôm nhau ngủ như vậy làm thể xác lẫn tinh thần đều được thả lỏng.
Cậu cầm lấy bàn tay Lâm Nghị Đình, nghịch ngợm nó trong lòng bàn tay.
Chỉ cảm thấy tay của anh rất lớn, ngón tay mình thì lại mảnh khảnh thon dài, so ra cả bàn tay đều nhỏ hơn anh một vòng.
Anh Chiêu nắm chặt bàn tay Lâm Nghị Đình, cùng anh mười ngón đan nhau.
Hai người cứ như vậy im lặng nằm cạnh nhau, Anh Chiêu bất giác ngủ say lúc nào không biết.
Lâm Nghị Đình nhìn Anh Chiêu ngủ trong lòng mình không chút phòng bị, chần chừ vươn tay, xoa mái tóc mềm mại của đối phương.
Sau đó ôm Anh Chiêu, đem cậu bao lấy chặt chẽ trong lòng mình.
Mặc dù lúc Anh Chiêu còn nhỏ, Lâm Nghị Đình đã từng ngủ chung với cậu trên một chiếc giường.
Nhưng lúc Anh Chiêu lớn hơn một chút, anh liền tránh việc này đi.
Nhiều năm trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên Anh Chiêu ngủ trong vòng tay anh kể từ khi lớn lên.
Lâm Nghị Đình không biết hình dung tâm trạng phức tạp của mình thế nào, nhưng có thể ôm người mình yêu vào lòng.
Cảm giác tốt đẹp như vậy khiến anh thực sự hạnh phúc.
Thậm chí trong chốc lát Lâm Nghị Đình còn ảo tưởng mình thực sự có được đối phương.
Bọn họ giống như vô số cặp tình nhân bình thường khác, ôm nhau với những ngón tay đan xen.
Nâng bàn tay họ đang nắm lấy nhau, Lâm Nghị Đình ở trên mu bàn ray Anh Chiêu đặt xuống một nụ hôn, dịu dàng nói với cậu: "Ngủ ngon Tiểu Chu, mơ đẹp nhé."
Ngày hôm sau Anh Chiêu tỉnh lại từ rất sớm, lúc cậu nghiêng đầu nhìn gương mặt Lâm Nghị Đình, phát hiện lông mi đối phương run rẩy, hình như anh còn dậy sớm hơn cả cậu rồi.
Trên thực tế Lâm Nghị Đình gần như cả đêm không ngủ, anh si ngốc nhìn chăm chú gương mặt Anh Chiêu.
Chờ tới lúc trời gần sáng, vẫn còn tham lam nhìn cậu, không muốn buổi tối trôi qua nhanh như thế.
Khi mặt trời vừa mọc, cảm nhận Anh Chiêu trong lòng mình đang dần tỉnh lại, Lâm Nghị Đình vội nhắm mắt, giả vờ mình đang ngủ say.
Anh Chiêu nhìn quầng thâm dưới mắt Lâm Nghị Đình, cũng có thể đoán ra một chút.
Cậu nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đó lại gần, hôn mạnh lên môi Lâm Nghị Đình một cái.
Nhìn Lâm Nghị Đình mở to hai mắt kinh ngạc, cậu cười rạng rỡ nói với anh: "Chào buổi sáng, bà xã!"
Lâm Nghị Đình cảm thấy mình bị nụ cười xán lạn như ánh mặt trời ấy làm hoa cả mắt, hoàn toàn không còn chú ý đến xưng hô của cậu, trong khoảng thời gian ngắn cả người đều ngẩn ngơ.
Qua hồi lâu, mới lúng ta lúng túng trả lời: “Tiểu Chu, chào buổi sáng.”
Nhìn Lâm Nghị Đình làm bộ mặt dại ra, Anh Chiêu cảm thấy tâm tình của mình rất tốt, thò lại gần dùng chóp mũi mình cọ cọ mũi anh, mỉm cười nói:
“Hôm nay là cuối tuần, em không cần đến trường sớm.
Anh Nghị Đình ơi, em kêu bác Lâm chuẩn bị bữa sáng rồi hai chúng ta cùng nhau dùng bữa trong phòng được không?"
Lâm Nghị Đình nghe xong gật đầu, anh tất nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của Anh Chiêu.
Tuy cuối tuần không phải là ngày nghỉ của anh.
Nhưng nếu là có thể ở bên Anh Chiêu, vậy ngày thường mình bận rộn thêm một ít, để cuối tuần có thêm thời gian rảnh cũng không thành vấn đề.
Không lâu sau, bác Lâm đẩy xe đồ ăn sáng phong phú vào phòng.
Anh Chiêu nhận lấy xe đẩy, mỉm cười cảm ơn bác Lâm, sau đó đóng cửa phòng lại.
Lấy bàn ăn trên giường ra, đặt đồ ăn lên, Anh Chiêu lại chui vào ổ chăn.
Cậu dựa bên người Lâm Nghị Đình, cầm miếng sandwich đưa đến bên miệng Lâm Nghị Đình, nói một tiếng "A"
Lâm Nghị Đình đỏ mặt, lắc đầu nói với Anh Chiêu: "Tiểu Chu, anh có thể tự mình ăn."
Anh Chiêu cũng lại không kiên trì, gật đầu với Lâm Nghị Đình, nghiêm trang nói:
"Nếu vậy thì anh Nghị Đình tự mình ăn nhé.
Nhưng mà em hôm nay lại không muốn tự mình ăn, anh có thể đút em được không?"
Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu nói sửng sốt trong giây lát, nhưng vẫn đưa miếng sandwich đến bên miệng Anh Chiêu.
Anh Chiêu cười cong mắt, há miệng cắm một cái, vui vẻ gật đầu.
Sau đó cậu đưa miếng sandwich đến bên miệng Lâm Nghị Đình, cười nói:
"Anh Nghị Đình, anh ăn thử đi, bữa sáng bác Lâm chuẩn bị rất ngon."
Lâm Nghị Đình nhìn vết cắn như vầng trăng khuyết trên miếng bánh Anh Chiêu mới ăn kia, nuốt nước bọt.
Hơi đỏ mặt, cắn xuống ngay dấu vết cậu để lại, cảm thấy đồ ăn hôm nay ngon hơn ngày thường gấp nhiều lần.
Hai người cứ như vậy, anh một miếng em một miếng rồi ăn xong bữa sáng.
Tương tác qua lại như vậy khiến Lâm Nghị Đình trong lòng vừa ấm áp vừa ngọt ngào.
Rõ ràng anh đã cố gắng tránh xa sự thân mật như vậy, nhưng lại vô pháp kháng cự, không thể ngăn cản.
Lâm Nghị Đình cảm thấy bản thân ngày càng trở nên tham lam, đối mặt với hành động của Anh Chiêu lại càng thêm dung túng.
Sau ngày hôm đó, số lần Anh Chiêu ôm gối chạy sang phòng Lâm Nghị Đình càng nhiều.
Lý do đưa ra lúc nào cũng kỳ quái.
Sợ tối, sợ chán, sợ ngủ một mình,....
Mà Lâm Nghị Đình lại không thể từ chối sự gần gũi của Anh Chiêu, sau đó, Anh Chiêu dứt khoát đặt thêm một cái gối trên giường Lâm Nghị Đình.
Hai người mỗi buổi tối đều thích một bên hôn môi, một bên câu có câu không trò chuyện.
Buổi sáng ngày hôm sau lại cùng nhau ăn sáng, em một miếng anh một miếng.
Lâm Nghị Đình cảm thấy mấy ngày hôm nay của mình trôi qua giống như đang ở thiên đường vậy.
Có Anh Chiêu bầu bạn, những nụ hôn, còn có thể ôm người mình yêu chìm vào giấc ngủ.
Một ngày ngọt ngào như vậy làm anh muốn dừng lại.
Rõ ràng vẫn nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, nhưng vẫn không nhịn được trầm luân.
Wattp.ad cakhothit
Chỉ có một điều trước sau Lâm Nghị Đình vẫn ngoan cố.
Chính là những gì anh đang trải qua bây giờ, không phải thuộc về anh.
Tất cả ngọt ngào đều là Tiểu Chu bố thí cho anh.
Cho nên, anh càng trân trọng khoảng thời gian tự cho là có hạn này.
Anh cảm thấy từng phút từng giây có Anh Chiêu ở bên đều quý giá, còn chuyện tương lai, lúc Anh Chiêu rời khỏi anh sẽ thế nào đây?
Lâm Nghị Đình hoàn toàn không dám nghĩ sâu hơn, bởi vì chỉ cần một ý nghĩ nhỏ nhất thôi cũng khiến anh lâm vào đau đớn bất an.
Lâm Nghị Đình lựa chọn trốn tránh, giống như chỉ cần anh không nghĩ tới nó, vấn đề này liền không còn tồn tại.
Nhưng Anh Chiêu tuyệt đối sẽ không để anh trốn tránh thế này mãi được..