Văn Nhân Minh không tự chủ nhìn về phía Anh Chiêu, mặc dù thông qua thần thức hắn có thể đại khái biết được đối phương có bộ dáng như thế nào.
Nhưng đột nhiên hắn sinh ra một loại nóng nảy cùng không thỏa mãn.
Tại thời điểm khi hắn không thể nhìn thấy, hắn không oán giận.
Thời điểm bị người khác chế giễu là mù lòa, hắn không có nản lòng.
Nhưng thời khắc này, Văn Nhân Minh lần đầu tiên trong đời hi vọng đôi mắt của mình không bị mù.
Hắn thật sự rất muốn, rất muốn tận mắt xem xem người có thể lấy động tâm tư mình lớn lên có bộ dáng như thế nào.
Suy nghĩ trong lòng nhưng trên mặt Văn Nhân Minh cũng không khỏi lộ ra một chút thần sắc thất lạc.
Một bên ăn cháo Anh Chiêu vẫn luôn chú ý đến sắc mặt Văn Nhân Minh, thấy hắn như thế, vội vàng hướng lấy hắn hỏi:
" Văn Nhân, huynh làm sao thế?"
Văn Nhân Minh nghe được Anh Chiêu hỏi, sững sờ chớp mắt một cái.
Trên mặt lộ ra một chút chần chờ, vẫn quyết định nói ra:
" Không có gì, chỉ là đột nhiên rất muốn nhìn thấy bộ dáng đệ, cảm thấy có chút tiếc nuối thôi."
Anh Chiêu nghe Văn Nhân Minh nói, nghĩ đến ánh mắt vô thần của đối phương.
Biết cho dù hắn có thần thức nhưng cùng chân chính tận mắt nhìn thấy vẫn có chỗ khác biệt.
Không đành lòng thấy đối phương thất lạc, Anh Chiêu trong đầu đột nhiên nghĩ ra, đối với Văn Nhân Minh vừa cười vừa nói:
"Muốn nhìn đệ có cái gì khó, đệ có biện pháp này."
Dứt lời liền chủ động nắm tay Văn Nhân Minh, đem tay hắn chạm lên khuôn mặt mình.
Lần đầu tiên chủ động cùng đối phương có khoảng cách gần như vậy, Anh Chiêu không có chút liêm sỉ nào mà đỏ mặt, nhưng vẫn cố gắng trấn định lại bản thân.
Mà Văn Nhân Minh hiển nhiên cũng không nghĩ tới Anh Chiêu sẽ làm như vậy, cảm giác chạm tay lên khuôn mặt đối phương trơn nhẵn mềm mịn, tâm nhịn không được mà run rẩy.
Văn Nhân Minh nhắm hai mắt lại, cẩn thận cảm nhận người trước mặt, ngón tay chậm chạp nhu hòa lướt qua gương mặt của đối phương.
Từ cái trán cao đến lông mày hẹp dài, từ mũi cao lại đến đôi môi mỏng màu đào.
Văn Nhân Minh ở trong lòng tán thưởng, phu nhân tưong lai của mình nhan sắc nhất định là đẹp nhất.
Ngũ quan hoàn mỹ không một tì vết, da thịt vào tay lại càng trơn nhắn khiến người khác chạm vào là không bỏ được.
Thế nhưng lại nghĩ tới mình bị lửa thiêu hủy dung mạo, Văn Nhân Minh tay khác nắm chật.
Thiên hỏa lưu lại vết sẹo, cho dù là Linh dược tốt nhất Từ Chân Giới cũng không xoá hewts được.
Văn Nhân Minh chưa từng để ý quá bề ngoài của mình giờ khắc này, hắn lại tại bởi vì cảm thấy dung mạo của mình không có cách nào xứng đôi với cậu mà sinh ra tức giận.
Tẩy chậm chạp vuốt ve gương mặt Anh Chiêu, Văn Nhân Minh phá lệ cẩn thận, dường như muốn đem bộ dáng của đối phương khắc sâu trong lòng.
Mà Anh Chiêu cũng cảm nhận được đối phương nghiêm túc chạm vào mặt, sắc mặt càng thêm đỏ, cuống họng đều không tự chủ có chút căng lên.
Không biết đối phương là vô tình hay cố ý, thời điểm lúc vuốt ve tới đôi môi, không nặng không nhẹ mà ấn xuống một cái.
Anh Chiêu chỉ cảm thấy toàn thân như bị điện giật, chiếc thiếu chút nhảy dựng lên.
Nhưng vẫn cố nhẫn nại nhịp tim đang không ngừng đập mạnh, nhận lấy động tác thay đổi của đối phương.
Qua hồi lâu, Văn Nhân Minh mới lấy tay mình ra.
Anh Chiêu ở trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đối với Văn Nhân Minh nở nụ cười, hỏi:
" Như thế nào? Huynh có hài lòng với dung mạo ta không?"
Văn Nhân Minh nhẹ gật đầu
" Vân Bình dung mạo xác thực phi phàm, nói là thiên nhân đều không quá."
Lập tức duỗi ra tay sờ sờ đã mặt mình cùng chiếc mặt nạ, lộ ra một cái nụ cười tự giễu.
" Vân Bình, ủy khuất đệ rồi."
Anh Chiêu nghe được lời Văn Nhân Minh không nhịn được nhíu mày, tiến tới, nhìn từ khuôn mặt đối phương xuống dưới.
Biết Văn Nhân Minh để ý ánh mắt của mình đến dung mạo hắn, liền trực tiếp giơ tay lên, muốn lấy xuống mặt nạ của đối phương.
Tẩy vừa chạm đến liền bị Văn Nhân Minh nháy mắt giữ lại.
Anh Chiêu nhìn Văn Nhân Minh, nhíu mày, khẽ cười nói:
" Thế nào, huynh có thể chạm khuôn mặt ta nhưng lại không cho phép ta nhìn huynh sao? Huynh là đang chơi xấu, thật không công bằng nha."
Văn Nhân Minh đứng dậy, cúi đầu chạm lên gương mặt mình, nói khẽ:
"Ta chỉ là sợ hù doạ đệ.
Vân Bình, đồ ăn sáng ta đã dùng qua.
Đệ cũng nên trở về gian phòng của mình nghỉ ngơi đi, không cần một mực ở lại chiếu cố ta."
Anh Chiêu nghe được ý tứ tiến khách của hắn, yên lặng thụ dọn chén đũa bỏ vào trong hộp cơm.
Văn Nhân Minh nghe được âm thanh thu dọn, coi như Anh Chiêu nghe được ý tứ bản thân, biết khó mà lùi lại.
Nhưng không ngờ, Anh Chiêu thu thập xong cũng không hề rời đi.
Mà đột nhiên lách mình đến trước mặt Văn Nhân Minh, nhanh chóng kéo xuống mặt nạ của hắn.
Văn Nhân Minh không nghĩ tới Anh Chiêu lại đột nhiên làm vậy, vội vàng dùng tay che nửa bên mặt bị hủy.
Nhưng hắn xoa thể xác định cậu nhất định đã nhìn thấy bộ dạng của hắn.
Bởi vì bị đối phương lấy đều mặt nạ, hô hấp không tự chủ được mà nhanh hơn, xung quanh cũng tĩnh lặng đến đáng sợ.
Tay cũng vô lực mà bỏ xuống, Văn Nhân Minh đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười.
Đối phương chắc là bị dọa sợ rồi đi nên mới không thể nói gì.
Quả nhiên bộ dạng của bản thân thật buồn nôn, làm gì có ai thật tâm muốn xem.
Coi nhẹ đau nhói trong lòng, Văn Nhân Minh tự cười nhạo mình, rốt cuộc là đang mong chờ cái gì.
Nhưng ai biết một giây sau, Anh Chiêu liền tiến đến trước mặt Văn Nhân Minh vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên mặt.
Đau lòng nói ra:
"Đây là vết sẹo do thiên hoả lưu lại sao, hiện tại sẽ còn đau không?"
Văn Nhân Minh nghe vậy sửng sốt, có chút đờ đẫn lắc đầu, sau đó cảm thấy bả vai nặng thêm, eo cũng bị ôm thật chặt.
Một mùi hương tươi mát phảng phất xung quanh, Văn Nhân Minh trong lòng không cầm được chấn kinh.
Đối phương vậy mà không bị mình doạ sợ, thậm chí còn chủ động ôm.
Chân chính ôm lấy Văn Nhân Minh, Anh Chiêu mới phát hiện đối phương mặc dù nhìn đơn bạc nhưng lại cao lớn hơn mình cả cái đầu.
Cùng Chu Tước kết giao nhiều năm, dù chỉ là mảnh nhỏ của linh hồn, nhưng cảm giác và thói quen của hắn vẫn không thay đổi.
Cho nên vừa nhìn thấy dáng vẻ hắn, cho dù đối phương không nói, cậu cũng có thể cảm nhận được trong lòng hắn đang tối tăm cùng khổ sở.
Một thân tu vi cao như vậy không thể ngày một ngày hai mà luyện ra, không biết hắn đến tột cùng đã trải qua biết bao nhiêu khổ sở.
Anh Chiêu đau lòng nghĩ đến Văn Nhân Minh suy nghĩ lung tung, dứt khoát trực tiếp ôm lấy đối phương.
Du gì cũng sắp là quan hệ phu phu, chỉ cần người này cảm thấy tốt là được, Anh Chiêu yên tâm xoá bỏ chút rối rắm cuối cùng kia, đỏ mặt, ôm chặt lấy người mình yêu.
Không tự chủ đem đầu đặt ở bên trên bả vai của đối phương, Anh Chiêu còn thoải mái cọ cọ, như vậy có thể khiến cậu thoải mái hơn.
Quả nhiên, trên người đối phương khí tức quên thuộc của Chu Tước.
Chứ Tước đã vô số lần trợ giúp mình, còn từng cứu mình khỏi nguy hiểm.
Hiện tại, mình vì hắn mà đến đây, cũng hẳn là đang đáp lại ơn nghĩa lúc đó.
Nhìn Văn Nhân Minh bộ dáng dại ra, Anh Chiêu cong cong mặt mày, ngẩng đầu ở trên cằm Văn Nhân Minh mà hôn một cái.
" Văn Nhân Minh, huynh yên tâm.
Về sau, có đệ bảo vệ huynh.
Đệ sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh huynh, tuyệt sẽ không để cho bất luận kẻ nào lần nữa thương tổn huynh."
" Vĩnh viễn sao?"
Văn Nhân Minh nhiều lần nhẩm lại hai chữ này, lời nói đối phương mềm mại êm tai nhưng lại khiến hắn run rẩy.
Hắn nhịn không được mà giơ tay ôm chặt lấy cậu
Quả nhiên đem cậu giam cầm trong ngực thực sự hạnh phúc hơn những gì hắn tưởng.
Ngửi lấy lấy hương vị của người trong ngực, Văn Nhân Minh cúi đầu xuống lén hôn một cái lên đỉnh đầu Anh Chiêu.
Bất luận đối phương nói thật hay giả, hắn vẫn muốn tin tưởng.
Mặc dù luôn cảm thấy đáy lòng có một loại cảm xúc không không thể yên ổn cùng tin tưởng, dường như có một giọng nói.
' Hắn không yêu ngươi, không muốn ở cùng với ngươi.
Ngươi vô luận cố gắng thế nào đều không thể có được người này.'
Nhưng cho dù là trong tưởng tượng, Văn Nhân Minh cũng muốn làm bộ bản thân đã có được trái tim cậu.
Văn Nhân Minh không quản người trong ngực đến tột cùng có mưu đồ cùng mục đích gì, chỉ cần cậu nguyện ý cùng với mình, dù cậu muốn gì hắn cũng đều nguyện ý cho.
Nhưng nếu có một ngày, đối phương muốn rời khỏi hắn...
Vậy liền phế bỏ tu vi cậu, không tiếc bất cứ giá nào đem cậu giam cầm bên cạnh mình.
Dù sao Vân Bình cũng đã nói sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn.
Văn Nhân Minh rũ xuống tầm mắt, trên mặt vẻ lo lắng lóe lên một cái rồi biến mất.
' Vân Bình, ngươi nhất định không được phản bội ta.
Nếu không, ta thật không biết mình sẽ làm ra sự tình đáng sợ gì!'
_____.