Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy
~Editor: Bê
~Beta: Bê
Chương 16: Vợ yêu của tổng tài bá đạo chạy trốn
Tần Tắc Dung không tiếp tục quan tâm đến Bạch Hi Vũ nữa, Bạch Hi Vũ tất nhiên chả còn tác dụng gì đối với Tần Nhị gia, huống hồ chuyện ba năm trước với Tần Tắc Dung không rõ ràng, Tần Nhị gia cũng không có khả năng tiếp tục lợi dụng.
Bạch Hi Vũ lại một lần nữa bị người đánh ngất.
Khi hắn tỉnh lại liền phát hiện mình đã bị giam lại.
So với khi bị Tần Tắc Dung giam lỏng, đãi ngộ của chúng với Bạch Hi Vũ bây giờ tất nhiên là thua xa.
Sau lần bị bắt cóc vào ba năm trước, hắn lần nữa lại bị người ta nhốt trong kho hàng, nhưng lần này sẽ không bao giờ có người tới cứu hắn.
Bạch Hi Vũ cúi xuống nhìn cái khuy áo thứ hai của mình, lập tức dùng tay giật nó xuống, ném ra ngoài cửa sổ.
Vứt thiết bị nghe lén đi, cho dù Tần Tắc Dung ngày nào đó biết được mọi chuyện, cũng sẽ không tìm được hắn.
Chỉ là không biết dưới tình huống như vậy hắn còn có thể làm thế nào để đưa vòng hào quang cho nhân vật chính đây?
Tần Nhị gia ném cho Cát lão đại ở bên cạnh một ánh mắt, Cát lão đại tiến lên một cước đá văng cửa kho hàng, cung kính dẹp ra một bên: "Nhị gia, xin mời."
Tần Nhị gia vừa bước vào kho hàng đã thấy Bạch Hi Vũ như miếng vải rách nát bị người ta ném vào một góc, Tần Nhị gia nhếch khóe miệng, chỉ cảm thấy ông trời thật có mắt, báo ứng xác đáng.
Cát lão đại kéo tới chiếc ghế ở bên cạnh, cẩn thận lau chùi sạch sẽ mới mời Tần nhị gia ngồi xuống, sau đó tự mình đứng nghiêm ở một bên, mắt nhìn thẳng.
Tần Nhị gia vắt chéo chân, mắt nhìn xuống Bạch Hi Vũ đang co rúm lại trên mặt đất, ánh mắt sắc xảo, giễu cợt nói: " Bạch Hi Vũ ơi là Bạch Hi Vũ, cậu ba năm trước đã cứu Tần Tắc Dung, ngược lại tôi thật ra rất muốn biết, bây giờ hắn còn có thể tới cứu cậu lần nữa được không!"
Nhưng Bạch Hi Vũ cũng không hề muốn đáp trả Tần Nhị gia, hắn chỉ ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tần Nhị gia một cái, sau đó lại lập tức cúi đầu, giả chết nằm trên mặt đất.
Haizz, nhìn thoáng xíu đi Nhị gia, mọi người đều là bia đỡ đạn giống nhau cả thôi, cớ gì cứ muốn làm khó nhau thế này? (Bê: Ý là mấy ổng với ẻm cũng chỉ là nhân vật phụ thoy đó, chỉ làm nền cho nhân vật chính thoy :)))
"Hầy, tôi cũng chả hiểu cậu thích thằng cháu kia của tôi ở chỗ nào." Tần Nhị gia từ trên ghế đứng dậy, đi tới trước mặt Bạch Hi Vũ, ngồi xổm xuống.
Gã vươn ngón tay nâng cằm Hi Vũ lên, sau đó lại lắc lắc đầu, dường như gã rất vừa lòng với nhan sắc của Bạch Hi Vũ.
Gã híp mắt nói: "Đẹp thế này cũng là do trời phú a.
Tiếc là vẫn không thể mang thai."
Bạch Hi Vũ trong lòng lặng lẽ mắng một câu lão lưu manh, bên ngoài vẫn không thèm phản ứng Nhị gia.
Ông ta ngứa mồm thì nói thôi mà, mình cũng đâu mất miếng thịt nào đâu, chỉ là phần cổ có hơi ngứa đến khó chịu.
Tần Nhị gia rút lại ngón tay, đứng dậy, từ trong túi lấy ra chiếc khăn tay.
Gã dùng chân giẫm lên bàn tay Bạch Hi Vũ, còn cố ý dùng sức nghiến mấy lần: "Chà chà, nghe lão Cát nói ba năm trước mày còn có thể đánh quỳ hai tên đã được huấn luyện, có thể cõng thằng cháu tao chạy thoát một đống đám người đuổi bắt, bây giờ lại thành ra thế này, cháu tao lại không thèm che chở mày nữa rồi." Gã thở dài nói tiếp, "Xem ra cháu tao cũng không phải thật lòng yêu mày nhỉ."
Mẹ kiếp đau chết lão tử! Bạch Hi Vũ cắn môi, rốt cuộc vẫn không kêu thành tiếng.
Tần Nhị gia nhìn bộ dáng chật vật này của Bạch Hi Vũ, trong lòng chỉ cảm thấy khoan khoái hết chỗ.
Ba năm trước cũng vì người này mà làm hại cho toàn bộ kế hoạch của gã đều đổ bể.
Còn làm xấu mặt gã với Tần lão gia, bây giờ người này bị làm nhục như một con chó nằm trước mặt hắn, sao mà hắn có thể không cảm thấy vui được!
Lúc Bạch Hi Vũ tìm đến gã, gã cũng không hoàn toàn tin tưởng hắn.
Gã cố ý để Bạch Hi Vũ năm lần bảy lượt phản bội Tần Tắc Dung, một là để tìm hiểu tâm tư y, xem rốt cuộc Bạch Hi Vũ trong lòng Tần Tắc Dung chiếm bao nhiêu phần, hai là muốn biết Bạch Hi Vũ tìm đến gã có phải thật lòng hay không.
Kết cục lại thành ra thế này, Bạch Hi Vũ xin giúp gã đều là vì Tần Tắc Dung, mà vị trí của hắn trong lòng Tần Tắc Dung cũng không hề nhỏ.
Lại không nghĩ đến lần này Tần Tắc Dung quyết định không màng đến sống chết của Bạch Hi Vũ nữa, tâm địa của cháu hắn đúng là cũng đủ tàn nhẫn.
Tần Nhị gia cười lạnh một tiếng, sau đó đi ra ngoài.
Đi ra cửa gã bỗng dừng lại, nói: "Cứ để cho hắn sống, biết đâu sau này thằng cháu ta lại nhớ tới hắn."
Cát lão đại đằng sau cung kính đáp: "Đã rõ, Nhị gia."
Từ lúc ba năm trước nhảy xuống núi, thân thể Bạch Hi Vũ vốn đã không được tốt.
Mà bây giờ lại đang là mùa đông, hắn mỗi ngày đều phải ngủ trên nền xi măng lạnh lẽo, một cái chăn mỏng cũng không có.
Cát lão đại mỗi ngày đều phái người đưa tới cho hắn một cốc nước cùng hai cái bánh bao, coi như đảm bảo hắn có thể sống.
Ngoại trừ tên đàn em đến đưa đồ ăn cũng không có ai lui tới nhà kho này.
Hắn cả ngày chỉ có thể ở trong kho hàng, ban ngày lúc có ánh mặt trời ấm áp chiếu qua cửa sổ vào trong này, Bạch Hi Vũ sẽ cố lết thân thể đến để hưởng thụ sự ấm áp hiếm có.
Chỉ có điều vào buổi đêm, gió lạnh cũng theo đường cửa sổ mà không ngừng thổi vào.
Sau này bọn họ đã đem cửa sổ đóng lại cho đỡ gió.
Buổi tối đã không còn gió lạnh, nhưng ban ngày cũng sẽ không có ánh mặt trời.
Hắn suốt ngày sẽ phải sống trong cảnh tối tăm ẩm ướt.
Trải qua quãng thời gian khổ sở thế này, Bạch Hi Vũ cả người đều đã bị giày vò đến mất hết sự sống.
Ánh mắt vô định, sắc mặt trắng bệch, gầy trơ cả xương, giống như một kẻ đang hấp hối sắp chết.
(Bê: Không!!! Lũ nghiệt chủng! Tiểu Bạch của mị huhu :(((()
Riêng Bạch Hi Vũ thì lại nghĩ, ở trong đây một thời gian cuộc đời hắn đã được thăng hoa, đồng thời còn ngộ ra một chân lý sinh mệnh: Mẹ kiếp, lần sau phải để ý xử đẹp mấy tên nhân vật phản diện nguy hiểm thế này trước mới được!
....................
Tần Tắc Dung vốn là người quyết đoán, sau lần hắn vừa hạ quyết tâm coi Bạch Hi Vũ đã chết, sau này cũng hoàn toàn không quan tâm nửa điểm tin tức về Bạch Hi Vũ.
Y nghĩ, cuộc đời của y thủy chung với quá khứ, y không có được người mình yêu nhất, cũng sẽ không yêu bất cứ ai khác.
Cuối cùng, trước Giao Thừa một ngày, thuộc hạ của Tần Tắc Dung gọi điện cho y: "Tần thiết, sau khi tra xét nhiều lần, chúng tôi đã tìm được đoạn video ở phố Thanh Hoa ba năm trước, người đã cứu ngài khả năng không phải Bùi tiểu thư."
"Cậu nói gì cơ?" Không phải à? Tần Tắc Dung cười khẩy trong lòng, y đây là vừa mới vứt không một căn biệt thự ra ngoài cửa sổ?
Thuộc hạ cũng có thể cảm thấy trong lòng Tần Tắc Dung tâm tình dường như cũng không quá tố, đồng thời còn có linh cảm nếu mình bây giờ nói ra sự thật về ba năm trước chắc hẳn tâm tình của Tần Tắc Dung sẽ càng không tốt hơn.
Hơn nữa hắn ăn nói còn khá nhốc, trong này có gì hắn cũng không dám nói rõ ràng, liến nói với Tần Tắc Dung: "Tần thiếu, tôi sẽ gửi đoạn video cho ngài, ngài tự mình xem đi."
Tần Tắc Dung trước hết là xử lý đống văn kiện đang dang dở, đến tận đêm khuya về nhà y mới nhớ tới đoạn video thuộc hạ y gửi.
(Bê: Đm tra công!!! Sống chết vợ mình còn không bằng đống văn kiện, hừ."
Y tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, mở lên máy vi tính, tải xuống file thuộc hạ gửi tới, chạy video.
Trong video là một mảng đen ngòm, qua một lúc sau dường như có người chạy qua.
Có thể là do lâu quá không được tu sửa, mấy cái đèn đường cũng chỉ sáng lất pha lất phất.
Nhưng mà cho dù không đủ độ sáng, Tần Tắc Dung vẫn có thể nhận ra người kia là Bạch Hi Vũ, trên vai hắn còn đang cõng một người đàn ông.
Người đàn ông kia......!chính là mình.
Y thấy rõ Bạch Hi Vũ đã đưa mình đến cửa nhà Bùi Tinh Tinh thế nào, rồi ngụy trang thành hai người chạy thoát về hướng khác ra sao.
Cuối cùng bóng người của hắn lại dần bị bóng tối bao phủ.
Bạch Hi Vũ sau đó xảy ra chuyện gì, Tần Tắc Dung muốn cũng không dám nghĩ tới.
Y sững sờ ngồi trước máy tính, trong đầu trống rỗng.
Mãi cho đến khi nghe được tiếng pháo hoa đầu tiên của năm mới, y mới hồi phục lại tinh thần.
Y chưa từng hỏi Bạch Hi Vũ xem đến tột cùng thì ba năm trước đã xảy ra chuyện gì, cũng không thèm hỏi qua làm sao mà chân hắn lại gãy.
Y cho rằng y làm vậy là khoan dung với Bạch Hi Vũ, nhưng thật ra thì.....
"Hi Vũ......."
Tần Tắc Dung cuống quýt đứng lên, cầm lấy điện thoại di động ở bên cạnh, ngón tay liên tục run rẩy mở ra danh bạ.
Nhưng chợt y lại nhớ đến lúc trước mình đã ngắt đứt mọi liên lạc với Bạch Hi Vũ rồi.
Y lảo đảo lùi về phía sau vài bước, lại đột nhiên nhớ đến lúc trước hình như Bạch Hi Vũ có viết số điện thoại của hắn trên một tấm danh thiếp.
Tần Tắc Dung ngay lập tức tay chân điên cuồng như muốn lật tung cả biệt thự lên, y tìm hết trong tất cả các ngăn kéo tủ, rốt cuộc cũng tìm được danh thiếp kia ở trên giá sách.
Bấm dãy số trên danh thiếp gọi đi, nhưng đáp lại y chỉ là giọng nói lạnh lùng: "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."
Nếu như ba năm trước không phải hắn đã thực sự vứt bỏ y, nếu như hai lần phản bội này cũng không phải thật, Tần Tắc Dung thực không dám nghĩ đến Nhị gia sẽ làm gì đối với Bạch Hi Vũ.
Tần Tắc Dung lập tức gọi điện cho trợ lý, y bấy giờ vạn phần vui mừng khi lúc trước mình đã cài đặt hệ thống định vị trên người Bạch Hi Vũ.
Tần Tắc Dung thở phào nhẹ nhõm một chút, vẫn còn có thể coi như chưa hết cách.
Lâm trợ lý đang ngủ thì bị Tần thiếu gọi điện thoại đánh thức, vừa đưa được điện thoại lên tai đã thấy Tần Tắc Dung nói: "Tôi muốn biế Bạch Hi Vũ bây giờ đang ở đâu."
Lâm trợ lý lập tức vui vẻ bò xuống giường, một lần nữa kết nối lại với những thứ đồ công nghệ cao trên người Bạch Hi Vũ.
Trong phòng chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh cùng tiếng thở nặng nề của Tần Tắc Dung, cùng với tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn.
Tần Tắc Dung cứng ngắc ngồi trên ghế sô pha, trên mặt giống như thần chết đang chuẩn bị tuyên án.
Một lát sau, Lâm trợ lý gọi lại cho y.
Y vội vàng nghe điện thoại, ở bên kia Lâm trợ lý nói cho y: "Xin lỗi Tần thiếu, máy nghe lén trên người Bạch tiên sinh có thiết bị định vị đã bị phá hỏng, chúng ta tạm thời không có cách nào tìm được cậu ấy."
Trong lúc nhất thời, điện thoại trở nên im lặng.
"Mau tìm cho tôi!!!" Câu nói này gần như Tần Tắc Dung đã phải hét lên, y trợn mắt đến sắp rơi cả tròng ra, không thể nào giữ được dáng vẻ bình tĩnh như thường ngày.
Lâm trợ lý cũng bị dọa sợ nhảy lên một cái, hắn từ trước đến giờ chưa từng nghe thấy loại ngữ khí này của Tần thiếu.
Có điều, việc này cũng cho hắn biết vị trí của vị Bạch tiên sinh kia trong lòng Tần thiếu quan trọng như thế nào.
Sau khi cúp máy, Lâm trợ lý vội vàng liên hệ với cấp dưới, ngay lập tức bắt đầu tiến hành cuộc truy tìm khắp thành phố.
Mà Tần Tắc Dung chỉ có thể liên tục an ủi mình, có lẽ là Bạch Hi Vũ đã tắt nguồn điện thoại, có lẽ là chính hắn không cẩn thận nên mới làm mất khuy áo sơ mi rồi, có thể Tần Nhị gia chưa biết gì cả, Hi Vũ vẫn đang còn khỏe mạnh, có lẽ....
Bên ngoài là tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc, Tần Tắc Dung lại cảm thấy xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Y đã từng có cơ hội ở bên cạnh người mà mình yêu nhất, bây giờ lại không tìm được người kia.
~ Bê: Đời thật trớ trêu, mất rồi mới biết được giá trị của nó (●'ω`●)