Bạch ngọc kiếm là thần khí hoàn mỹ nhất từ trước đến nay mà Aiden luyện ra được.
Từ rất lâu rồi, sau trận chiến, Aiden bị thương ở cánh tay, thần khí chế tạo ra đều không đạt đến yêu cầu hoàn mỹ của hắn.
Khó khăn lắm mới rèn ra một loại thần khí vượt qua cả yêu cầu của hắn, thế mà lại bị ái nữ của Ark cướp mất.
Ngày hôm sau, Purity mang theo Bạch ngọc kiếm đến lớp học của Alexandra.
Mọi người đều kinh ngạc, không ngờ cô bé có thể khiến một thần khí nhận chủ.
Nhưng cũng không vì thế mà mọi người ra mặt nhận lỗi với Purity.
Cô bé cũng không thèm chấp bọn họ.
- Linh thạch của ta đâu? - Purity gặng hỏi Artemisa, người phụ trách phát linh thạch cho kì thi sát hạch lần này.
- Linh thạch gì cơ? Một con quỷ như ngươi cũng muốn tham gia kì thi sát hạch sao? Suy tâm vọng tưởng!
- Ta tốt xấu gì cũng là học viên của Học viện, dĩ nhiên đủ tư cách tham gia rồi.
Ngươi nhận nhiệm vụ phát linh thạch mà lại phân biệt đối xử, không làm tròn trách nhiệm.
Để xem nếu thầy Nicolas biết thầy ấy sẽ nói thế nào.
- Ngươi! Ngươi!
Artemisa dĩ nhiên biết mình sai, nhưng cô ta không ngờ Purity thật sự đi tìm Nicolas nói lý lẽ.
Biết mình về tình về lý đều không thắng được, Artemisa chỉ đành nhận sai, vớt vát lại chút danh dự.
- Ở ngọn núi phía sau Học viện ấy! Ngươi có gan thì tự đi mà tìm.
Cô ta vùng thoát khỏi tay Purity rồi chạy mất, để lại cô bé đứng ngơ ngác một lúc lâu.
Ngọn núi phía sau Học viện chứ gì cô bé sẽ tự đi tìm.
Nói thì dễ chứ làm thì khó.
Ngọn núi này thật sự rất lớn, đã nửa ngày rồi mà Purity vẫn chưa tìm ra linh thạch ở đâu.
- Xem ra chỉ có thể dùng cách đó thôi.
Purity nhắm mắt lại, cơ thể cô bé dần dần trở nên trong suốt.
Cho đến khi bản thân trở thành một khối nước hình người thì vỡ tan ra.
Hàng triệu giọt nước bay khắp ngọn núi không ngừng tìm kiếm linh thạch.
Vốn là cháu ngoại của thần Sông, dĩ nhiên cơ thể này được tạo thành từ nước.
Ít lâu sau, cô bé cũng đã tìm ra được nơi cất giấu linh thạch.
Hóa ra là ở trong một cái tổ chim.
Mau chóng, những giọt nước tụ lại thành thân thể Purity.
- Chút việc nhỏ này cũng muốn làm khó ta sao? Suy nghĩ nông cạn!
Cô bé cúi xuống nhặt viên linh thạch lên.
Từ trên đầu rơi xuống một thân hình bé nhỏ trắng như tuyết, điên cuồng tấn công Purity.
- Con người khốn kiếp! Dám phá tổ của ta.
Ta mổ chết mi!
Một con quạ xuất hiện mổ điên cuồng lên đầu Purity.
Cô bé hoảng loạn, không kịp phản ứng chỉ có thể ôm đầu chịu trận.
- Ai phá tổ của mi chứ! Đồ quạ thối bất phân thị phi!
Hai bên chiến đấu qua lại.
Chỉ đến lúc Purity nhốt con quạ đó vào bong bóng nước thì cuộc chiến mới dừng lại.
Cô bé phủi sạch lông quạ trên đầu, trừng mắt nhìn quả cầu tuyết đó.
Chỉ đến lúc cô bé nhận thấy con quạ sắp chết ngạt, Purity mới mủi lần mà thả nó ra.
- Ngươi! Ngươi! Ngươi phá tổ của ta còn muốn dìm chết ta.
Đúng là đồ con người độc ác mất nhân tính!
- Đừng có vu oan cho người tốt! Ta phá tổ của ngươi khi nào chứ? - Purity khoanh tay lại bĩu môi, nhìn mớ lòng trắng ướt nhẹp dưới chân.
- Thế ngươi đang cầm cái gì trong tay? Trộm đồ của bổn gia gia còn dám chối!
Purity mở lòng bàn tay ra nhìn, bên trong là viên linh thạch lúc nãy.
Đến lúc này cô bé mới ngớ người nhớ ra rằng loài quạ có thói quen trang trí tổ bằng những món đồ lấp lánh.
- Ta xin lỗi, nhưng viên linh thạch này vốn là của ta.
Nó rất quan trọng với ta, ta không thể đưa cho ngươi được.
Purity cúi người xuống, cẩn trọng và chậm rãi, ôm chú quạ gọn gàng trong lòng bàn tay.
Cô bé từ tốn rút hết nước ra khỏi người nó, nhưng con quạ này có vẻ không biết điều thì phải.
- Thì ra ngươi là học viên của Học viện.
Hèn gì lại hống hách như vậy.
Đám thần linh thối các ngươi chỉ biết chèn ép kẻ khác.
Hừ! Ai cũng ức hiếp ta! Đến cả một con nhóc trong Học viện cũng ức hiếp ta.
Nghe nó than vãn mà Purity chỉ có thể bịt tai lại.
Con quạ này đúng thật ồn ào lại còn nhỏ mọn.
Bây giờ, cô bé mới để ý đến màu sắc kỳ lạ của nó.
Đồng thời nhận ra con quạ này vẫn còn lông tơ.
- Đừng nói với ta ngươi bị bố mẹ bỏ rơi rồi chuyển sang trút giận lên đầu ta đấy nhé.
- ...
Con quạ trực tiếp im miệng.
Nó tủi thân nhảy khỏi lòng bàn tay ấm áp của Purity.
- Xem ra hai chúng ta đều số khổ như nhau.
- Ai muốn giống ngươi chứ! Bổn gia gia không thèm.
"Để xem ngươi cứng đầu được bao lâu", Purity thầm nghĩ.
Khi cô bé đứng dậy định phủi mông bỏ đi mặc kệ mớ lông ồn ào đó thì trong đầu lại nhớ đến câu nói của Aiden: "Người từng bị ướt mưa sẽ muốn che ô cho người khác.".
- Hầy! Cứ coi như kiếp trước ta mắc nợ ngươi đi.
- Purity ôm mớ lông lắm lời đó vào lòng.
- Về lâu đài với ta, ta sẽ chăm sóc cho ngươi.
Purity dịch chuyển cả hai về Lâu đài Mặt trời, chính xác hơn là phòng ngủ của cô bé.
Căn phòng rộng lớn lấp lánh một màu vàng sáng chói.
Đặt của nợ lắm lông này lên một chiếc giường bằng vàng cỡ lớn hình tròn, phủ một lớp nhung đỏ; đối diện là hai bức tranh, một bức vẽ Purity, một bức vẽ cả gia đình họ.
Ở giữa hai bức tranh là thanh Bạch ngọc kiếm của cô bé.
Purity lột cho nó một quả chuối, đặt lên đĩa sứ.
Con quạ nhìn chằm chằm quả chuối một lát như bị sốc rồi lại ngước lên nhìn cô bé.
- Ngươi...!Tại sao ngươi phải đối tốt với ta như vậy? Đến cả bố mẹ ta khi thấy ta khác họ, họ cũng xua đuổi ta.
Sao người lại đối tốt với ta?
- Hừm.
Cô bé suy nghĩ chốc lát nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào mới phải.
Nếu nói là thương hại thì con quạ thối này sẽ tức tối bay mất.
Nhưng thật ra cũng không hẳn là thương hại.
Có lẽ là bởi vì Purity đồng cảm với nó.
Bởi vì cả hai cùng phải trải qua cảm giác bị chính "đồng loại" xua đuổi, lạnh nhạt.
- Có lẽ là bởi vì ta hiểu cảm giác của ngươi.
Mấy học viên trong Học viện cũng không thích ta.
Cô bé cúi đầu xuống nhìn xa xăm.
Quạ nhỏ thấy vậy liền rúc vào người cô bé, an ủi.
- Cám ơn ngươi.
- Phì.
- Purity không nhịn được, cuối cùng cũng cười rồi.
- Sau này có nhiều việc cần ngươi làm lắm.
Ngươi vẫn nên tự yêu lấy mình, ăn nhiều chút đi.
Ngày mai ngươi phải theo ta đến Học viện làm thư đồng.
- Này này! Ngươi có nhầm lẫn không vậy? Ta chỉ là một con quạ.
Làm sao có thể trở thành thư đồng của người được chứ!?
- Còn muốn giả vờ.
Có con quạ bình thường nào lại biết nói không? Ngươi rõ ràng là yêu thú! Còn không mau hiện nguyên hình.
- Yêu thú cái đầu ngươi! Bổn gia gia đường đường là thần thú.
- Ồ! Vậy sao?
Biết ngay con quạ này không thành thật mà.
Nó biết mình lỡ lời bèn giả ngu mổ mổ quả chuối.
- Còn không mau cho ta thấy nhân thân của ngươi!
Purity xốc ngược con quạ lắc lắc nó.
Nó chịu không nổi chỉ đành hóa thành hình người, nặng đến nổi kéo cả cô bé ngã cùng.
Ngẩng đầu lên là một tiểu nha đầu với làn da trắng nhợt nhạt, trông thấy cả đường gân xanh mờ mờ.
Mái tóc trắng toát dài đến eo.
Thứ duy nhất có màu sắc là đôi mắt đen láy của cô bé, ươn ướt đọng nước, làm ướt cả khóe mi.
- Ngươi tên là gì? - Purity đỡ "con quạ" đứng dậy, không giấu được nụ cười vui vẻ.
- Ta...!Ta không có tên.
- Nó chấp tay ra phía sau, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống chân.
- Vậy ta sẽ đặt tên cho ngươi.
Ngươi ban nãy đanh đá với ta như vậy, gọi là Karma đi.
- Đừng mà! - Nó lắc đầu nguầy nguậy, rõ ràng là rất không chịu.
- Được rồi! Được rồi! Ta đặt tên khác là được rồi mà.
Vậy thì cứ gọi ngươi là Karen đi.