Thà rằng Marcus la rầy trách phạt vẫn tốt hơn thái độ bình thản lúc này của hắn.
Purity không từ chối, chính xác hơn là cô bé không dám từ chối.
Marcus thong dong ngồi xuống, đưa tay ra hiệu cho Purity ngồi đối diện hắn.
Cô bé ngoan ngoãn làm theo.
Chơi cờ, không hẳn là Purity không biết.
Ngày thường vẫn luôn cùng Clement chơi trò phá thế cờ.
Có thể cô bé không phải cao thủ chơi cờ nhưng trước nay cũng chưa từng thua một người quá ba lần.
Marcus nhường Purity đi trước, cho cô bé thế chủ động.
Từ đầu chí cuối đều không có ý định nhường hắn.
Thế mà chỉ qua thời gian nửa canh giờ (1) Purity đã rơi vào thế khó rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ suốt một nén nhang (2) vẫn không tìm được cách phá giải.
Ngẩng đầu lên lại thấy Marcus đang thong thả dùng trà.
Trong lòng dâng lên một cảm giác cay đắng khó diễn tả thành lời.
Cuối cùng vẫn là khoanh tay chịu thua.
Khóe môi hắn cong lên.
Marcus đặt tách trà xuống, nói:
- Nha đầu! Ngươi quả thật là ăn xổi ở thì (3).
Chơi cờ không thể chơi đến đâu tính đến đó được.
Ngươi phải đoán trước được đường đi nước bước của đối phương, may ra mới có cơ may thắng được.
Trông bộ dạng rất không phục của cô bé, hắn lắc đầu: "Tình tính nha đầu này quả thật quá bướng bỉnh.
May mắn là vẫn còn nhỏ.
Tính tình vẫn uốn nắn lại được.".
Marcus thừa biết Purity không phục điều gì.
Hắn lớn hơn cô bé.
Kinh nghiệm chơi cờ cũng phong phú hơn cô bé.
Việc này giống như so sánh Ark và Purity vậy.
Thật là không cân tài cân sức!
Marcus đứng dậy, dứt khoát dùng sáo trúc gõ mạnh lên đầu Purity.
Lực đạo rất mạnh, cô bé co quắp người lại ôm đầu.
Ánh mắt giận dỗi hướng về phía hắn, tiểu cô nương rõ ràng là đang tức giận rồi.
Vậy mà hắn lại không nói được một lời an ủi cô bé, chỉ lo chú tâm giải thích việc của hắn:
- Chơi cờ cũng giống như đánh trận.
Không thể quyết định đối thủ là ai, năng lực cao thấp thế nào.
Nếu vừa rồi là một trận đấu sinh tử, với tính khí hấp tấp, nóng nảy này của ngươi, chỉ e là đã chết hàng trăm lần rồi.
- Hắn từ tốn sắp xếp lại bàn cờ.
- Đánh trận, dĩ nhiên không thể đánh bừa được.
Ngoại trừ năng lực, tài nghệ, thì điều quan trọng nhất suy cho cùng vẫn là nhìn xa trông rộng.
Chẳng biết những lời này Purity có hiểu không hay chỉ là "nước đổ là khoai" (4) nhưng suy cho cùng, Marcus là người làm sư phụ.
Dạy bảo cô bé, vốn là trách nhiệm của hắn.
Có những lời dù cho cô bé có quan tâm hay không thì hắn bắt buộc phải nói ra.
Trẻ nhỏ giống như một cái cây vậy, không uốn nắn từ sớm thì khó có thể tạo thành hình dáng đẹp.
Nếu bây giờ, hắn nghiêm túc dạy dỗ cô bé có thể trong lòng cô bé sẽ cảm thấy hắn quá ư nghiêm khắc nhưng chí ít sau này, cô bé sẽ không lầm đường lạc lối.
Đó mới thật sự là trách nhiệm của một người thầy! Không phải chỉ đơn thuần là dạy kiếm đạo hay chú thuật mà còn phải lo lắng cho tương lai sau này của học trò.
- Hôm nay, ngươi đến trễ, đã qua giờ học từ lâu rồi.
Ngươi hãy về đi.
Ngày mai, ta sẽ dạy cho ngươi kiếm đạo.
- Marcus phất tay áo về phía cửa hang.
- Đệ tử đến trễ là do...!- Hắn đưa tay ngăn Purity nói tiếp.
- Ta không cần biết lí do là gì.
"Quân tử nhất ngôn".
Thà rằng không hứa, nếu đã hứa thì phải làm.
Là ngươi thất hẹn trước.
Vậy nên hôm nay, ngươi có thể về được rồi.
Cô bé ngồi im bất động, rõ ràng không có dấu hiệu muốn đứng dậy rời đi.
Quả thật, bây giờ, trong lòng Purity cực kì bức bối.
Đúng là cô bé đã thất hẹn nhưng nhận thấy sắc trời vẫn còn sớm, chẳng lẽ Marcus không thể phá lệ một lần hay sao?
Hắn dường như chẳng để tâm đến Purity lắm.
Marcus rời khỏi sơn động, cô bé ngây ngốc không biết nên làm gì, vội vội vàng vàng đi theo hắn.
Marcus đi phía trước, Purity im lặng theo sau, bước chân gấp gáp, chỉ sợ vừa ngẩng lên đã không thấy hắn đâu.
Marcus dừng lại trước mặt đống lá cây, hắn mở bẫy sập, bên trong là một con lợn rừng.
Đột nhiên, hắn quay đầu lại nhìn cô bé với một nụ cười đặc biệt đáng ngờ.
...****************...
Liệu ai có thể thấu hiểu cho tình cảnh đáng thương hiện giờ của Purity? Với Hỏa khí đủ mạnh để thiêu rụi cả Linh thú, vậy mà giờ đây lại được dùng để nướng lợn rừng.
Cô bé đặc biệt cực kì không vui, nhưng nghĩ đến là do cô bé sai trước, tất cả những lời uất ức đều nuốt hết vào bụng.
- Ăn mau đi! - Marcus nói.
Hắn dùng dao cắt một cái đùi lợn đưa đến trước mặt Purity.
Cô bé cảm động khôn xiết.
Từ lúc xong việc ở vườn hoa, Purity vẫn chưa có chút gì bỏ bụng.
Sau khi ăn uống thỏa thuê, Marcus chẳng biết là gánh từ lúc nào, đem đến bốn thùng nước.
Một thùng ở đầu.
Hai thùng hai tay.
Một thùng chân trái.
Cứ như vậy bắt Purity phải giữ thăng bằng suốt hai canh giờ.
Bao nhiêu uất ức, không phục đều chỉ có thể nuốt vào trong.
...****************...
(1): Hai giờ.
(2): Mười lăm phút.
(3): Cách sống tạm bợ trước mắt cho qua ngày, không tính đến lâu dài.
(4): Ví trường hợp những lời dạy bảo, khuyên ngăn mà đều chỉ là hoài công, không có tác dụng, uổng phí.