Đứa Con Bị Ghét Bỏ


"Ngươi đã thành công chọc giận ta rồi đấy!", Purity trong lòng cực kì căm phẫn.

Khắp thiên hạ này, đồng môn có thể khinh miệt cô bé, tộc nhân có thể khinh bỉ cô bé, chỉ tuyệt nhiên mẫu thân của cô bé là không thể.
Purity dồn hết thần khí để cảm nhận Bạch ngọc kiếm.

Quả nhiên, thanh kiếm vẫn luôn nắm chặt trong lòng bàn tay.

Cô bé từ từ truyền sức mạnh vào thanh kiếm.

Dứt khoát! Mạnh mẽ! Vung kiếm!
****************
- Tại sao phù chú lại mất cân bằng như vậy!? - Veronica hoảng sợ hét lên.
Cô ta nhanh chóng múa bút nhưng càng vẽ, quả cầu đen càng rung chuyển dữ dội.

Tựa như một chú chim cố chui ra khỏi vỏ trứng.

Một vết nứt nhỏ xuất hiện, một luồng sáng lạ thường thoát ra.

Vết nứt từ đó ngày một lớn dần, lớn dần.


Một tiếng nổ lớn vang lên, làn khói bụi mịt mù đến mức không tài nào mở nổi mắt.

Veronica dùng tay quạt mạnh, như thể làm vậy có thể thổi bão cát đi.
Cô ta từ từ mở mắt.

Đầu tiên là sững sờ.

Thứ hai là nghi hoặc.

Cuối cùng là kinh sợ.

Từ làn khói bụi mịt mù hiện ra thân ảnh hừng hực sát khí.

Một thân bạch y nhưng lại không giấu nổi lửa giận ngập tràn.
- Haha! Hahaha! - Veronica bật cười thành tiếng.

- Ngươi đây là đang tức giận sao? Quả là hiếm thấy.
Purity cúi gầm mặt, từng lọn tóc dài rơi xuống, che phủ lấy gương mặt, hoàn toàn không đoán được là biểu cảm gì, giọng nói không cao không trầm, nói:
- Phải! Ta tức giận rồi!
Thình lình, cô bé lao đến tung một cú đấm thẳng vào bụng của Veronica.

Cú đấm mang theo thần lực, chỉ sợ về sau sẽ không đi lại bình thường được nữa.

Quả nhiên, cô ta nằm sõng soài trên mặt đất, không gượng dậy nổi, đôi mắt vô hồn, có lẽ đã bất tỉnh nhân sự.
- Trò Purity! Trò có biết bản thân vừa làm gì không? Trò dám đả thương đồng môn, sớm như vậy đã muốn bị tống cổ ra khỏi Học viện rồi sao? - Alexandra nói đầy phẫn nộ.
Purity thở dốc, cố nén cơn giận xuống.

Quả thật, cô bé không giỏi kiềm chế cảm xúc của bản thân.

Purity quay đầu lại nhìn Alexandra, đôi mắt vô hồn, không có cuồng nộ cũng không có phẫn uất nhưng sâu đến mức khó thăm dò được ý tứ, khiến người ta lạnh sống lưng:
Giáo sư thật sự cảm thấy là ta làm sai sao?Sự việc rành rành ngay trước mắt, ngươi còn muốn chối cãi? - Alexandra vừa bảo một số học trò đưa Veronica đến bệnh xá liền nghe thấy lời này của cô bé, trong lòng không khỏi tức giận.Giáo sư cũng không nhìn kĩ lại xem, bạn học Veronica là dùng loại phù chú gì.Alexandra lúc này mới cúi người xuống nhặt cuộn tranh lên.

Phù chú được vẽ khiến người ta kinh sợ.

Là Thực Hồn Phù (1).


Loại phù chú đáng sợ này sẽ tấn công thần hồn (2), khiến thần hồn suy yếu đến khi bị nuốt chửng.

Học viện từ lâu đã có quy định, nếu có kẻ sử dụng những loại phù chú nguy hiểm như vậy lên đồng môn thì sẽ trực tiếp bị đuổi khỏi Học viện.

Tất nhiên là, kẻ bao che cũng không ngoại lệ.
- Thưa giáo sư, người đã nhìn ra được đây là loại phù chú nào chưa ạ? - Purity hỏi, cẩn trọng, ngây thơ đầy giả tạo nhưng không giấu được sự châm biếm.
Quả thật, Alexandra ban nãy thật sự đã có ý định phó mặc mạng sống của cô bé cho ba đấng tối cao.

Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi (3).

"Cẩm kê tinh (4) vẫn chỉ là Cẩm kê tinh.

Không phải là tộc nhân thần tộc, quả nhiên vô dụng.", Alexandra nghiễn răng nghiến lợi nghĩ kế lâu dài.

Việc này dù xử lý thế nào cũng tuyệt đối không thể để Nicolas biết được.
Nàng ta gây thù chuốc oán ở bên ngoài không ít.

Đặc biệt là với nữ thần Của cải và Quyền lực Amelia, người không chỉ một mà những hai lần cảnh cáo Alexandra không được ve vẫn phu quân của nàng - Harry.

Nếu không có Học viện chống đỡ chỉ e Alexandra dù có van xin đến mức nào cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt của
Amelia.

Việc này vì mình hay vì người đều cần xử lý thỏa đáng.
- Là do ta sơ suất, nhầm lẫn đó là Giam Khí Phù (5).


Ta lấy tư cách là giáo sư của Học viện, tại đây xin lỗi trò.

Còn về phần trò Veronica, ta tất nhiên sẽ không để trò chịu uất ức.

Gieo nhân nào gặt quả nấy (6).

Trò ấy theo lẽ dĩ nhiên sẽ bị trục xuất ra khỏi Học viện.
Alexandra rời khỏi lôi đài.

Khi đi ngang qua Purity, nàng ta cố ý dừng lại chốc lát, nói:
Khá khen cho ngươi! Có thể ép ta đến con đường về tình về lý đều không thể phân trần, quả đúng là "học viên" tốt.Có qua có lại mới toại lòng nhau (7).

- Cô bé nói.Ta đã xem thường ngươi.

- Alexandra cười khinh một tiếng.

- Đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi (8).So với giáo sư thì chút trò vặt vãnh này của đệ tử có xá gì.****************
: Ăn hồn.: Linh hồn của thần.: Sự tranh chấp kéo dài gữa hai bên, khiến cho người thứ ba được hưởng lợi.: Chim trĩ tinh.: Giam cầm thần khí.: Luật nhân quả, nếu làm việc gì thì sẽ nhận lại kết quả tương tự.: Hai bên đồng đều, không ai hơn ai.: Lầm lì, ít nói nhưng có ý chí mãnh liệt, tâm hồn sôi động, hành động dứt khoát, thường gây nên những bất ngờ đối với người khác..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận