Frediano sắp không gắng gượng thêm được nữa rồi.
Bọn Cửu Vĩ Hồ thấy vậy thì rất đắc chí, hét lớn:
Nếu người khoanh tay nhận thua thì bọn ta sẽ tha cho một mạng!Ta là người chấp pháp.
- Frediano khó nhọc nói.
- Không kẻ nào có thể chống lại pháp luật!Hừ! - Một kẻ có vẻ là thủ lĩnh của đám Cửu Vĩ Hồ nói.
- Vẫn là cái giọng điệu cao cao tại thượng đó.
Ngươi cũng không tự nhìn lại tình cảnh hiện giờ của bản thân đi? Trong địa bàn của ta, dù có là thần Chấp Pháp cũng thua một con chó bị người khác phỉ nhổ mà thôi!Đúng là "Long du thiển thủy tao hà hí, Hổ lạc bình dương bị khuyển khi." - Hắn đáp.Ngươi mắng ai hả? Khốn kiếp! Ta phải bắt thần Chấp Pháp của bọn người Thiên giới để xem đến lúc đó Harry sẽ phản ứng như thế nào.Tên thủ lĩnh hiện nguyên hình Hồ Ly.
Hắn hướng về phía bầu trời, mây đen kéo đến che lấp cả mặt trăng.
Từng đợt lôi đạo giáng xuống ầm ầm.
Tấm khiên bảo vệ thuộc hạ của Frediano dần dần nứt ra.
Hắn chau mày, nhìn những thân tín đang nằm bất tỉnh trên nền đất cứng.
Hắn tuyệt đối không thể để những người bên cạnh hắn gặp nguy hiểm.
Dẫu cho phải liều cả mạng sống cũng nhất quyết không.
Hubert vừa đặt viên linh thạch cuối cùng xuống, Purity mau chóng khởi động trận pháp.
Hồ Ly là một loại yêu quái đặc biệt, cần rất nhiều nguyên khí để thi triển pháp lực.
Hấp Nguyên trận có khả năng hấp thụ toàn bộ nguyên khí trong phạm vi bên trong mắt trận.
Diện tích bên trong mắt trận càng nhỏ thì trận pháp càng mạnh mẽ.
Tên thủ lĩnh chỉ vừa mới giao đấu với Frediano vài chiêu đã cảm thấy không ổn rồi.
Nguyên khí trong cơ thể dần dần bị hút cạn.
Nhận ra có người giở trò, hắn liền hét lớn:
Là kẻ nào dám cả gan đánh lén sau lưng ta? Còn không mau lộ diện!Là ta đấy!Purity bước ra, mặt trăng trên sao soi sáng từng tấc da thịt trên thân thế.
Mái tóc hung đỏ dưới ánh sáng mờ ảo của mặt trăng tựa như một viên hồng ngọc lấp lánh.
Nàng hơi nghiên đầu, nhìn thẳng vào mắt của tên thủ lĩnh không chút sợ sệt.
Frediano lúc này đã thấm mệt.
Hắn dùng kiếm như gậy, chống đỡ lấy thân người khỏi ngã.
Ngước mắt lên là một vị tuyệt sắc.
Mái tóc hung đỏ hài hòa một cái kỳ lạ dưới ánh trăng sáng.
Làn da nhợt nhạt của nàng lấp lánh dưới ánh trăng.
Tà váy hồng tung bay mãnh liệt như cơn sóng ngoài khơi xa.
Chất lỏng màu xanh thấm vào bộ váy, sóng sánh, lấp lánh như kim cương.
Lần gặp mặt này, giống như bàn tay của người thợ mộc, khắc từng đường nét mềm mại trên gương mặt nàng vào trong kí ức.
Suốt đời suốt kiếp vĩnh viễn không quên.
Ngươi là kẻ nào? Một con quỷ hà tất phải xen vào việc giữa Yêu giới và Thiên giới? - Tên thủ lĩnh hỏi.Ngươi không muốn ta xen vào, ta lại càng muốn xen vào.
- Purity đáp.
- Ánh trăng đêm nay đẹp đến vậy, lại bị đám người các ngươi phá hỏng mất.
Ta đang rất tức giận, muốn xả giận lên người ngươi.
Ngươi thấy có được không?
Nữ nhân ngông cuồng! Ta sẽ khiến người hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này! - Hắn nói.Hắn như một con hổ đói, lao như điên đến chỗ Purity.
Móng vuốt xòe ra.
Mõm há to như muốn nuốt chửng lấy
nang.
Đứng trước sinh vật hung ác như vậy, Purity đền một cái nhíu mày sợ sệt cũng không.
Nàng cứ bình nhiên như không nhìn thẳng vào mắt Hồ Ly.
Hắn nhe ra những cái răng nhọn hoắt, trắng toát như xương về phía nàng.
Khoảnh khắc bộ móng vuốt sắc nhọn gần chạm đến người nàng thì bất ngờ, hắn chạm phải kết giới của trận pháp mà bị phản phệ, bật ra phía sau, năm sõng soài trên mặt đất.
Hắn ngay lập tức bật dậy, lắc lắc đầu liên tục rồi gầm lên:
- Ngươi có giỏi thì đến đây đấu với ta này!
Hubert quay phắt sang nhìn Purity, nàng trầm ngâm như thể đang cân nhắc đề nghị của Hồ Ly vậy, khiến hắn lo lắng không thôi nhìn nàng, bảo:
Muội đừng để hắn khích tướng.
Làm việc gì cũng phải suy nghĩ chu toàn.
Hiện giờ, hắn đang bị nhốt trong kết giới, vốn không thể làm gì được chúng ta.
Muội đừng dại dột để bị mắc bẫy.Đúng thật là ta không thể làm gì được các ngươi, nhưng tên thần Chấp Pháp này thì ta có thể đấy.Hắn nói đoạn liền quay sang gầm gừ với Frediano, giống như chỉ cần một cái nháy mắt sẽ lao đến, cắn nuốt lấy
Frediano, đến khi thân thể hắn bị xé toạc ra thành từng mảnh mới thôi.
Karen lo lắng hướng ánh mắt về phía Purity.
Nàng bấu chặt móng tay, rõ ràng là muốn dùng cơn đau để kìm chế sự phẫn nộ trong lòng.
Hubert có thể không hiểu nhưng Karen thì khác.
Tình cảm bao lâu nay nàng dành cho hắn, tất thảy đều là những gì trân quý nhất.
Nói trắng ra, Frediano chính là giới hạn của nàng.
- Được thôi.
Ta đấu với ngươi!