Đứa Con Bị Ghét Bỏ


Frediano bên này cũng chẳng thoải mái gì cho cam.

Vừa quay trở về lâu đài, cảnh đầu tiên đập vào mắt Frediano là hình ảnh các thủ hạ của hắn nằm bất tỉnh la liệt trên nền cát trắng.

Frediano nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi có chút tức giận.

Đảo mắt một vòng xung quanh nhưng chẳng thấy một tên người cá nào cả, Frediano đáp xuống bên cạnh một thủ hạ, lay lay người hắn để hắn tỉnh dậy.

Cũng không biết bên trong huyễn cảnh hắn thấy thứ gì mà Frediano lay mãi cũng không chịu tỉnh.

Frediano cũng chẳng phải người kiên nhẫn gì, hắn điểm lên trán tên xấu số nọ.
Người thanh niên xấu số ấy tên là Thomas, vừa mới gia nhập vào đội của họ chưa lâu.

Trái ngược hoàn toàn với sự kiên nhẫn mà Frediano dành cho Purity, Johnathan và Sebastian, đối với Thomas, hắn không có được sự kiên nhẫn đó.

Frediano chỉ đơn giản là cho Thomas thấy vài thứ đáng sợ trong huyễn cảnh, ngay lập tức đã dọa cho hắn tỉnh lại.

Thomas bàng hoàng tỉnh dậy liền ngồi bật dậy ngay, đầu va phải trán của Frediano mà không biết.

Frediano đau điếng người, ngồi đó ôm trán.

Trong khi đó gã khờ Thomas cứ ngồi đó ngây ngốc nhìn Frediano mà chẳng biết trăng sao gì.
Đại nhân, sao ngài lại ở đây? - Mãi một lúc sau, Thomas cảm nhận được điều bất thường, lên tiếng hỏi.Ta còn không quay về thì chẳng lẽ để các ngươi ở đây để bọn người cá làm thịt sao? - Frediano bực tức nói, thái độ cọc căn của hắn rõ ràng là do cú va chạm vừa nãy với Thomas.Thomas vẫn chưa hiểu được tình hình đang diễn ra, hắn ngơ ngác nhìn quanh một vòng, thấy những đồng đội đi cùng đã nằm la liệt trên nền đất mới hốt hoảng hiểu được những gì Frediano nói.
- Thế bây giờ chỉ có đại nhân và thuộc hạ đánh nhau với bọn người cá ư?
Frediano nghe được lời này, nụ cười trên môi bỗng chốc cứng đờ đi không ít.

Rốt cuộc lý do Frediano nhận
Thomas vào đội là gì vậy? Tên ngốc này mà đi ra chiến trận rõ ràng chính là đi nộp mạng mà.

Rốt cuộc là ai ghét bỏ Thomas đến mức giới thiệu hắn vào đây để tìm đường chết vậy chứ?
- Ngươi là lính mới đúng không? - Frediano hỏi.
Tên ngốc Thomas đâu có hiểu được dụng ý trong câu nói của Frediano.

Thomas còn khờ khạo nghĩ rằng Frediano hỏi vậy là đang có ý khen thưởng hắn, thấy hắn là lính mới mà được việc như vậy nên Thomas đâm ra kiêu ngạo, mừng rỡ gật lấy gật để, đáp:
- Thưa, đúng là như vậy ạ!
Frediano dùng ánh mắt ái ngại nhìn Thomas.

Tên này có bình thường không vậy? Bị cấp trên khiển trách mà lại vui vẻ đến thế.

Đúng là đầu óc có vấn đề.
- Ngươi! - Frediano chỉ thẳng vào mặt Thomas ra lệnh.

- Từ nay về sau, ngươi sẽ nằm trong tiểu đội của Sebastian.
Lời nói bạc tình này của Frediano khiến trái tim Thomas vụn vỡ tại chỗ.

Sebastian tình lạnh lùng, kiêu ngạo ai ai cũng biết.

Ngoại trừ Frediano được Sebastian dùng thái độ tôn trọng ra thì những người còn lại, hắn luôn dùng ánh mắt thể họ là thứ gì thấp kém lắm để nhìn họ vậy.

Hơn nữa, yêu cầu của Sebastian đối với lính mới thật sự quá cao, những người không đạt đến yêu cầu của hắn sẽ bị hắn ép tập luyện cực khổ vô cùng.


Đám lính mới tuy không nói ra khỏi miệng nhưng trong lòng đều thầm thống nhất với nhau rằng về dưới tiểu đội của Sebastian thì chỉ e kiếp trước ngươi chính là đại ma đầu bị người người nguyền rủa nếu không kiếp này không thể xui xẻo đến vậy được.
Thế mà chẳng biết vì sao cái tai họa này lại giáng thẳng xuống đầu của Thomas.

Lời vừa rồi của Frediano như tia sét xé toạc trời quang, trực tiếp đưa Thomas còn đang lâng lâng trên chín tầng mây rớt thẳng xuống địa ngục.
Thomas ngước đôi mắt đau đớn nhìn Frediano nhưng hắn chỉ dám nhìn Frediano bằng đôi mắt đau đớn mà thôi chứ chẳng dám uất hận.

Thomas chưa làm gì cả mà đã bị đẩy thẳng sang tiểu đội của Sebastian rồi, nếu hắn còn có ý không phục chỉ e Frediano nghiền nát hắn mất.

Chỉ là Thomas không biết, chính bởi vì hắn không làm gì nên
Frediano mới ném hắn sang chỗ Sebastian dạy dỗ lại.
- Ngươi đi đánh thức bọn họ dậy mau!
Thomas nghe hăn sắp bị đuối đi thì lên tiếng phản đối ngay:
- Tuy vẻ bề ngoài của thuộc hạ không giống người giỏi chém giết lắm nhưng thuộc hạ thật sự rất được việc đó!
Thuộc hạ có thể giúp đại nhân đánh bại người cá.
- Thế ngươi không biết rằng bọn người cá thích dùng đốt sống của những thanh niên trẻ tuổi như ngươi làm nhạc cụ à? - Frediano cười khảy hỏi.
Frediano quá hiểu mấy tên lính mới như Thomas rồi, có tên nào mà không sợ chết đâu cơ chứ? Dù sao Frediano cũng đã hơn hai tỷ năm tuổi, nếu ngay cả nắm bắt lòng người mà hắn cũng không biết thì thật tình hắn cũng tệ quá.
Y như Frediano dự đoán, Thomas nghe đến đó cũng sợ toát mồ hôi luôn rồi, nuốt nước bọt một cái rồi bảo:
- Đại nhân cứ yên tâm giao cho thuộc hạ, thuộc hạ sẽ không để đại nhân thất vọng đâu.
Vừa dứt lời thì Thomas liền chạy biến đi, đến cả bóng lưng cũng không thấy đâu nữa.
Frediano thấy được cảnh này nặng nề thở dài.

Xem ra huấn luyện nếu Thomas thì mấy ngày tới Sebastian sẽ khó ở lắm đây.


Có vẻ Frediano nên tìm một chỗ lánh nạn, tốt nhất là không nên để cho chiến hỏa rơi lên đầu hắn.
Frediano đảo mắt một vòng xung quanh.

Chẳng thấy bóng dáng một tên người cá nào cả.

Xem ra bọn chúng hiện đang tập trung hết cả ở bên trong lâu đài.

Frediano âm thầm tính toán một chút, cố gắng nghĩ ra một cách có thể giải quyết bọn người cá nhanh gọn rồi quay về bên cạnh cô nhóc háo thắng kia.

Chẳng biết không có Frediano ở bên cạnh, Purity có ổn hay không đây.

Nghĩ vậy, Frediano liền âm thầm thở dài một hơi.

Nguy hiểm ở trước mắt mà Frediano chăng lo cho bản thân mình mà lại nghĩ đến cô nhóc cứng đầu đó.

Đúng là hắn bệnh rồi! Hơn nữa còn bệnh không hề nhẹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận