Đứa Con Câm

Nhưng mọi chuyện không giống như dự tính, hắn không có cơ hội lựa chọn.

Sau khi tốt nghiệp, a Huy được phân đến bộ hóa chất quốc gia, phải đi công tác ở Bắc Kinh. Vốn dĩ hắn còn lựa chọn khác nhưng lúc này Huệ Tường và Lý A Quế đến Thượng Hải thăm hai đứa con trai.

Nghe nói con trai mình học hành giỏi giang có thể tự chọn nơi làm việc, A Quế vui cười đến mức không khép được miệng, đúng là làm rạng danh tổ tông mà! Huệ Tường cũng cực kỳ vui mừng gật gù liên tục.

A Huy cũng nói đến chuyện ông chủ Dương muốn hắn đi Hồng Kông, vợ chồng Huệ Tường đều không đồng ý. Làm việc trong xưởng của ông chủ Dương tốt hơn đi làm công nhân cho ngưòi khác, nhưng được vào bộ hóa chất, chức vị cao, lại được làm lãnh đạo, rất khác biệt a.

A Huy nhìn tình hình này, biết chắc chắn phải đi Bắc Kinh, bất quá… để anh trai đi chung thôi.

Trong lòng a Vinh cũng rất vui, tiểu than đen quả nhiên có tiền đồ, đi làm chức cao ở Bắc Kinh, tiền đồ rộng mở đây. Nhiều nhà trên trấn nhất định rất ước ao, ghen tị. Không nhìn ra tiểu tử chết tiệt này lại có phúc như vậy!

Buổi tối, cả nhà bốn người chen chúc trên gác xép nho nhỏ này, a Vinh cùng a Huy rất kiên trì muốn ba mẹ ngủ trên giường, hai người bọn họ lại nằm ngửa ra đất nghỉ ngơi.

A Huy viết chữ ở trên tay anh trai: Bắc Kinh rất lạnh, nhưng có giường sưởi ấm.

A Vinh bị hắn làm cho ngứa ngáy, từng luồng hơi thở nóng rực thổi bên tai cậu, mặt bắt đầu nóng lên. Nhưng năm này cậu đã sớm quen hành động thân mật này giữa hai người, nhưng bây giờ cha mẹ đang nằm trên giường, cậu véo lên mu bàn tay a Huy một lúc rồi xoay người.

A Huy ở phía sau cậu thấp giọng cười cười, ôm lấy cậu nhẹ nhàng xoa nắn phía trước của anh trai…

Tên đại sắc lang này thật to gan! A Vinh đến cả động đậy cũng không dám động, phía dưới truyền đến từng cơn kích thích quen thuộc, cậu biết mình có thể sẽ phát ra một chút âm thanh chỉ có thể liều mạng cắn chặt môi, nắm chặt bàn tay xấu xa kia rồi trầm trầm ngủ.

A Huy ôm lấy anh trai, trong lòng lại tính toán đến chuyện đi Bắc Kinh sắp tới.

Thế nhưng mọi chuyện sau đó lại chuyển biến đột ngột, a Huy đi công tác ở Bắc Kinh, a Vinh cũng đi cùng nhưng khi cha về quê lại đột ngột phát bệnh cấp tính. Mọi người trong nhà vốn không giàu có gì, hơn nữa A Quế đã bốn mươi không ngờ lại mang thai, a Vinh chỉ có thể xin nghỉ làm trong xưởng để về nhà chăm sóc cha bệnh nặng và quản lý quán rượu nhỏ của gia đình.

Hai anh em rất không quen khi tách ra. Có thể bệnh của Huệ Tường do trước đây làm lụng lao lực nên tích tụ thành bệnh, bệnh về gan lại phát sinh đột ngột, trong thời gian ngắn sẽ không tốt lên được.

A Vinh nghĩ thầm, từ lúc cậu mười ba tuổi đã rời nhà làm học trò của người ta, mười năm qua đều không ở bên hầu hạ chăm sóc cha, lúc này không báo hiếu thì đúng là không phải người.

Cậu về trấn chăm sóc Huệ Tường, cậu biết được một chút về thuốc thang lại nhờ Thạch gia đến Thượng Hải tìm thêm thuốc Tây, tốt xấu gì cũng làm bệnh tình của Huệ Tường tốt hơn. Nhưng càng ngày bụng của mẹ càng lớn, cha lại bệnh nặng chưa khỏi, thân thể suy nhược, hắn sao có thể đi lên phía Bắc tìm a Huy đây?

Hơn nữa Huệ Tường sinh bệnh, chi tiêu trong nhà tăng nhanh, số tiền lúc trước tích trữ đã sớm dùng hết, bây giờ đều đặt hy vọng lên một chút tiền lương của a Huy gửi từ Bắc Kinh.

Cũng chỉ có thể tách ra.

A Huy sống ở Bắc Kinh một ngày dài như một năm. Nhưng công việc ở bộ hóa chất rất bận rộn, hắn lại là một sinh viên đại học được đánh giá cao, rất được trọng dụng. Mà hắn cũng muốn sớm ngày nổi bật hơn mọi người, bởi vậy rất cố gắng ra sức làm việc.

Bộ hóa chất cũng phân phối cho nhân viên ký túc xá, là một gian phòng hình vuông, tiền lương cũng không thấp chỉ là không có anh trai ở đây thôi.

Hắn lo lắng cho dượng cũng rất nhớ a Vinh, buối tối khi đối mặt với ký túc xá trống rỗng hắn cũng sắp phát điên, không thể làm gì khác là mỗi ngày đều viết thư về nhà.

Hắn nghĩ anh trai không hồi âm, nhưng cũng sẽ coi kỹ thư của mình, hai người sẽ có ngày gặp lại.

A Vinh mỗi ngày đều chờ mong thư từ Bắc Kinh, một bên sắc thuốc cho cha một bên đọc thư. Một bên bưng rượu và thức ăn giúp mẹ, một bên đọc thư. (Shino: a Vinh phụ giúp mẹ bưng bê trong quán rượu.)

Cậu nhớ tiểu than đen muốn cậu hồi âm, cậu viết thư trả lời nhưng rất nhiều chuyện cậu cũng không nói ra được, đúng lúc A Quế đỡ bụng lớn dặn cậu: “A Vinh, nói em trai con mau mau cưới vợ đi!”

“Đúng vậy, trước tiên thành gia sau đó mới lập nghiệp.” Huệ Tường cũng dựa lưng vào đầu giường, ánh mắt lộ ra chờ mong.

Việc kết hôn của a Vinh đã trì hoãn rồi, a Huy có tiền đồ như thế cũng không thể chậm trễ được.

Thế là a Vinh vùi đầu viết thư, a Huy nhận được thư liền nhìn thấy lời nói như vậy: Trước tiên thành gia rồi mới lập nghiệp, người trong nhà đều mong muốn em sớm tìm được một người vợ.

Là cha mẹ bảo anh viết đúng không? Anh trai làm sao có thể nghĩ như vậy đươc, anh cũng phải kết hôn sao? Anh trai cũng sẽ cưới vợ hay sao?

A Huy nóng vội trong lòng, nhưng viết thư cho anh trai lại không nói cái gì, chỉ nói công tác rất bận rồi nên chưa suy nghĩ tới. Hắn hận không thể mọc thêm một đôi cánh bay về nhìn.

A Vinh khi viết câu kia trong lòng cũng rất rầu rĩ, nhưng cha mẹ nói đều phải viết cho dù cậu rất khó chịu.

Đọc thư trả lời của hắn, cha lại lải nhải: “Nói cái gì yêu đương tự do, hôn nhân tự do, bây giờ chúng ta không can thiệp, nó là người có học thức, có suy nghĩ của chính mình, nhưng đầu tiên phải thành gia, a Vinh con nói cho em trai một lời đi.”

A Vinh càng khó chịu cực kỳ.

Hắn cũng biết được, có mấy bạn học nữa của a Huy cũng đến Bắc Kinh, Dương An Na cũng đến Bắc Kinh dạy học.

Tuy rằng trong thư, tiểu than đen nói mình công việc bận rộn, rất nhớ mình, nhưng hắn là một người có tiền đồ, không phải nên thành gia lập nghiệp sao, sao có thể vẫn làm chuyện đó với mình chứ!

Nếu như vẫn quấn lấy cùng mình, cũng thật có lỗi với cha mẹ a. Cha đã bệnh nặng như vậy rồi, trong bụng mẹ kế còn có một em trai nhỏ hay em gái nhỏ nữa.

Mẹ kế lại đối tốt với mình như thế.

A Vinh không viết thư trả lời, trái lại đều là Huệ Tường cố gắng trả lời một hai bức thư.

A Huy không thấy thư của anh trai nên càng hoảng, cũng may trong thư cha nói anh trai rất tốt, cũng không nói anh trai sẽ kết hôn.

Mấy tháng cứ như thế trôi qua lại đến năm mới, hắn vốn muốn xin nghỉ về quê thăm người thân, ai biết ngày nghỉ này là đồng sự trong bộ thay phiên nhau nghỉ, có người vì chiến tranh mà hơn mười năm không về quê, người mới như hắn đừng nói nghỉ, cho dù là mùng 1 năm mới cũng phải trực ở văn phòng.

Hắn viết thư nói rõ lý do gửi về nhà, đặc biệt nói rất nhớ anh trai, muốn a Vinh viết thư trả lời cho hắn.

A Vinh kỳ thực cũng chờ mong năm mới, tiểu than đen có thể về nhà, bệnh của cha cũng tốt hơn rất nhiều, nói không chừng có thể cùng hắn đi ra phía Bắc. Nhưng vừa nhận được lá, cả người cậu như bị tạt một chậu nước lạnh.

Tiểu than đen rất bận đúng không?

Tiểu than đen cũng muốn trở về gặp ta đúng không?

Nhưng trong lòng cậu rất rối loạn, em trai trở về thì có thể làm sao, hai người còn có thể như thế nào đây?

Cậu chịu đựng qua năm mới, thấy thân thể của cha tốt hơn, nhà máy ở Thượng Hải cũng cần gấp công nhân, liền chuẩn bị đồ đạc đi Thượng Hải.

Kỹ thuật của cậu đã rất nhuần nhuyễn, mọi người cũng đều chăm sóc cậu, ngày thường khi bọn họ chơi mạc chược, chơi bài hoa đều kêu cậu. Từ nhỏ cậu học toán rất tốt, nhớ bài rất nhanh, đầu óc linh hoạt, học được không đến hai ngày liền thắng nhiều thua ít. Ban đầu mọi người đều nhường cậu, sau đó nhìn hắn càng chơi càng giỏi thì đều thấy sợ.

A Vinh cũng nhìn ra tâm tư của họ, làm lão đại mất mặt bọn họ cũng không có gì tốt. Lúc này cậu đặc biệt nhớ tiểu than đen.

Rất muốn ở bên cạnh cậu, sau đó cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đứng bên cạnh nhìn nhau là được rồi.

Cậu cảm thấy mình không có tiền đồ, tiền đồ của em trai rộng lớn, làm anh trai mà không sánh kịp làm sao người ta có thể trở về với mình đây. Hắn lại không phải vợ của mình.

Nhưng chính hắn nói hai người sẽ luôn ở chung với nhau!

Không lâu sau, thư của a Huy được gửi đến Thượng Hải, lúc này không còn kiêng kỵ cha mẹ nên cũng có một chút từ thân mật, thư viết về công việc Bắc Kinh của hắn, ăn uống thường ngày, còn nói là luôn nhớ anh trai. Muốn anh trai đi Bắc Kinh đoàn tụ với hắn.

A Vinh nhìn hàng chữ trong thư lại cao hứng lên một chút, nhưng cậu nên đi Bắc Kinh hay không? Cậu đã suy nghĩ kỹ mấy ngày, ở đây mình có công việc, lại ở gần với cha mẹ… mà quan trọng nhất, tiểu than đen chung quy cũng phải cưới vợ… Cậu vẫn nên ở lại Thượng Hải thôi.

Cậu thỉnh thoảng cũng sẽ viết thư hồi âm, nhưng ngôn ngữ của cậu không phong phú, lặng im không nhắc tới việc đi lên phía Bắc, khô cằn viết vài câu coi như xong. A Huy nhận được thư thì mừng như điên, anh trai có thể hồi âm là tốt lắm rồi.

Cứ như thế a Vinh sinh hoạt ở Thượng Hải gần nửa năm, ở quê truyền đến tin tức A Quế đã sinh một bé gái, cậu lại có thêm một người em gái, cậu còn được nghe thấy âm thanh của em gái. Cậu cực kỳ vui, viết thư cho a Huy, cũng hiếm thấy viết nhiều chữ một chút.

Nhưng sau đó lại nghe được tin cha bị bệnh lần nữa.

A Vinh chỉ có thể mang bọc hành lý lần thứ hai về quê, lần này hắn xin nghỉ luôn công việc trong xưởng, nhiều lần xin nghỉ như thế làm sao không biết ngại đây.

Trở lại nhìn thấy Huệ Tường nằm trên giường bệnh, a Vinh trong lòng chua xót, mấy tháng không thấy cha lại gầy đến mức da bọc xương, nhưng cái bụng lại phình to bất thường, thầy thuốc tây y ở Thượng Hải nói đây không phải chuyện tốt. Hắn còn không có cảm thấy khó chịu, em gái nhỏ trong tã lót đã gào khóc đòi ăn, mẹ kế đã quá tuổi sinh sản nên bây giờ rất yếu. Mọi việc trong nhà chỉ có thể dựa vào cậu.

Cuộc sống trải qua rất khổ cực, ban ngày cậu phải trông coi cửa hàng, duy trì kế sinh nhai, trở về phải bồi bổ thân thể cho mẹ đang ở cữ, còn phải chăm sóc cha đang bệnh nặng và em gái nho nhỏ. Chỉ có buổi tối đọc thư của tiểu than đen mới cảm thấy thả lỏng và có chút hài lòng.

Cậu vẫn luôn dốc hết lòng chăm sóc, bản thân bệnh nhân cũng có nghị lực sống mãnh liệt, nhưng thân thể Huệ Tường vẫn không thể cứu vãn mà từ từ suy nhược.

A Quế thường thường ôm con gái mà lau nước mắt, nói a Vinh viết thư gọi a Huy trở về, sợ a Huy không gặp mặt lần cuối cùng được.

A Vinh không viết, cậu không cam lòng, ai nói cha muốn chết, cha sẽ không chết, tuyệt đối không!

Huệ Tường cũng không cho viết, tiền đồ của con trai rất quan trọng. Hắn trở về một chuyến cũng không dễ dàng, ảnh hưởng công việc.

Cứ như thế, từng ngày từng ngày trôi qua, Huệ Tường sống qua mùa thu, qua mùa đông, nếu như có thể qua năm mới, cố gắng chống đỡ thêm một thời gian nữa, không khí trong nhà cũng vui vẻ hơn.

Ngày hôm đó, lại đột nhiên có người đến nhà, là một người trung niên mang một thân âu phục và giày da, đi vào nói là ông chủ Dương của xưởng Quốc An nhờ vả, thả xuống một hộp gỗ lim khoảng 5 tấc vuông rồi xoay người rời đi.

A Vinh mịt mờ mở hộp gỗ ra, phía trong là một số lớn tiền mặt cùng mười cục màu vàng… Thỏi vàng? Cậu cầm lên ước chừng phân lượng, đúng là thỏi vàng a!

Trời ạ! Cậu đuổi theo chạy ra ngoài nhưng không nhìn thấy bóng người.

Ông chủ Dương làm gì lại đưa quà lớn như vậy? A Vinh có dự đoán không tốt, lẽ nào có liên quan với tiểu than đen, có việc muốn nhờ tiểu than đen giúp?

Cậu về đến nhà, A Quế đã khóa chặt cửa, Huệ Tường nằm trên giường cũng nâng người ngồi lên.

A Vinh cẩn thận kiểm tra, trong hộp gỗ ở tầng chót phát hiện một bức thư ông chủ Dương tự tay viết.

Cậu mở ra, đọc đi đọc lại, Huệ Tường cùng A Quế vội hỏi nội dung bức thư, cậu ngơ ngác một lúc rồi đặt thư lên bàn, không nhìn về phía cha mẹ mà yên lặng lên lầu.

A Quế thấy biểu hiện của cậu quái lạ, trong lòng buồn bực, mang bức thư đưa cho Huệ Tường ở trên giường.

Huệ Tường vừa nhìn vừa thở dài: “Em nói xem, đứa nhỏ a Huy này, chuyện lớn như thế đều gạt chúng ta!” Tuy rằng than thở, như trong lời nói lại chứa đầy vui sướng.

“Nói cái gì a?” A Quế nóng ruột.

“Ông chủ Dương nói, a Huy cùng con gái hắn tháng trước vừa kết hôn, chỉ là bối cảnh nhà họ Dương — “

“Cái gì? A Huy, a Huy kết hôn? Anh, anh không nhìn lầm chứ? Chuyện như vậy sao chúng ta không biết a!” (Shino: Dù biết là HE nhưng sao ức chế quá:w thật khó chịu.)

“Bình tĩnh đi! Bối cảnh nhà họ Dương rất phức tạp, chuyện bọn họ kết hôn rất ít người biết, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của a Huy, vì lẽ đó ông chủ Dương mới đưa phần đại lễ này.”

“Ông chủ Dương là người tốt a, tại sao cùng con gái ông ta kết hôn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ?”

“Anh cũng không hiểu…”

Hai vợ chồng già thương lượng đến thương lượng đi, dù sao phần lớn cũng cao hứng, a Huy nhà hắn thành con rể của ông chủ Dương! Tổ tiên nhà ông chủ Dương không phải người bình thường, bên trong đã có hai trạng nguyên, thư hương a!

“Nếu như vậy a Vinh làm sao thế?” A Quế lại hỏi.

“Nó a…” Thân thể Huệ Tường vẫn quá yếu ớt, thở hổn hển một lúc mới nói, “Em trai đã cưới một người vợ tốt như thế, nó cảm thấy khó chịu đi!”

Nói xong, bé gái trong ngực A Quế oa oa khóc, đứa nhỏ này thật lạ, chỉ muốn a Vinh, người khác ôm cho dù là mẹ ruột cũng sẽ khóc lớn không thôi.

A Quế dỗ nửa ngày cũng vô dụng, không thể làm gì khác là lên lầu tìm a Vinh, thật khéo là a Vinh đang từ trong phòng đi ra, thấy em gái khóc thê thảm như vậy, vội vàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng đung đưa, một lúc sau bé gái liền nín khóc mỉm cười.

A Quế nhìn cậu đã giống như bình thường, trong lòng buông lỏng, vẫn vỗ vỗ vai cậu nói: “A Vinh a, mẹ sẽ tìm cho con một người vợ tốt, không thể kém hơn so với a Huy.”

A Vinh hơi rũ mi mắt xuống, không biểu thị cái gì, ôm em bé ra ngoài hóng gió.

Cậu một bên nhẹ nhàng lay động bé gái còn hương sữa trong lồng ngực, một nên đi dạo lung tung không có mục đích.

Tiểu than đen kết hôn…

Cưới vợ…

Cậu đã sớm đoán được, nhưng…

Cậu đột nhiên nghĩ đến nhiều chuyện lúc xưa, tiểu than đen đến nhà, mang một đôi hài có thêu hình con hổ, cái đầu nho nhỏ, lúc hắn bò lên cầu thang, nhìn hắn cười khúc khích; lớn hơn một tí nữa, cùng chơi cảnh sát bắt cướp, cùng nhau đi học; lớn hơn chút nữa, hắn cao lớn hơn, nhìn mình chằm chằm như nhìn miếng thịt, hai người cùng làm chuyện giống cẩu cẩu.

Hắn còn nói sẽ luôn ở cùng nhau.

Hôm qua trong thư hắn còn nói công tác rất bận, không muốn cậu lo lắng, chuyện kết hôn một chữ cũng không nói, hắn coi mình là gì đây?

Coi như hai người chưa từng làm chuyện đó đi, cậu vẫn là anh trai hắn đó!

Đồ vô lại!

Khốn kiếp!

Đồ xấu xa!

Phi!

Bé gái trong ngực vẫn chưa được một tuổi, nhưng giống như có thể nghe hiểu sự đời vậy, nhìn vẻ mặt anh trai bực bội, miệng nhỏ chu lên, mũi cũng hồng hồng, mắt thấy lại muốn khóc to, a Vinh lại bận rộn dỗ dành bé —

Đừng khóc a, không có quan hệ gì với em đâu!

Thấy em gái nhỏ khuôn mặt béo múp đáng yêu như vậy, cậu lại cảm thấy thoải mái hơn chút, đau đớn nhưng tim bị đâm chọc lúc vừa mới đọc thư cũng giảm đi nhiều.

Hứ, mình cũng sẽ đi cưới vợ, mới không thèm ngươi!

Nhưng lúc tức giậnnói ra rất dễ dàng, bắt tay vào làm mới thấy không dễ dàng chút nào.

A Vinh tuy rằng vẫn sống như thế, ở bên ngoài nhìn thấy đều không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại không nhấc lên được tí sức lực gì, đang làm việc thì không hiểu sao lại đờ người ra.

A Quế lại muốn tìm vợ cho cậu, bà muốn ở lúc thân thể Huệ Tường còn tốt nên sớm xác định thì tốt hơn. A Vinh lại không tỏ rõ ý kiến, cậu không nghĩ tới cũng không muốn cùng cô gái nào kết hôn. Cậu nghĩ… cậu nhớ tiểu than đen.

Cậu lén lút oán hận chính mình thật không có tiền đồ, nhưng là cậu thật sự rất nhớ.

A Huy vẫn viết thư cho cậu, trong thư vẫn nói lảm nhảm, chuyện quan trọng lại không nhắc tới. Vốn a Vinh cầm thư liền muốn lập tức xé, cuối cùng vẫn không nhịn được mở ra nhìn xem, xem xong lại giận đến mức xé tan thành từng mảnh.

Huệ Tường muốn cậu viết thư hỏi a Huy, cậu làm bộ đáp ứng nhưng vẫn không viết. Vì cái gì cậu phải hỏi tên lừa đảo kia! Có giỏi thì lừa chúng ta cả đời a!

Mắt thấy lại sắp đến tết, trong thư a Huy nói công tác rất bận, nhưng sẽ tận lực chạy về.

Huệ Tường trong lòng cũng mong ngóng con trai dẫn theo vợ mới cưới trở về, tinh thần vẫn luôn rất tốt, nhưng vào hai mươi bảy tháng chạp, chạng vạng sáng ông đột nhiên bị sốt.

A Vinh cảm thấy không ổn liền chạy đến Thạch gia mời thầy thuốc đến xem, thầy thuốc nhìn thấy liền lắc đầu, bảo cậu nên chuẩn bị hậu sự. Sau đó, Huệ Tường liền ngủ thiếp đi, thuốc đều không đút vào được.

A Vinh không muốn tin, cầm lấy vàng trong hộp gỗ, mượn xe đạp liều mạng chạy về phía thị trấn, muốn mời bác sĩ tây y đến kiểm tra truyền dịch.

Bệnh viện này là bệnh viện giáo hội trước kia, bác sĩ phụ trách là một người trẻ tuổi, không đợi a Vinh lấy thỏi vàng ra, thấy dáng vẻ cậu sốt ruột như vậy lập tức cùng cậu đạp xe chạy về trấn, về đến nhà khám cho Huệ Tường nhưng vẫn lắc đầu.

Hắn chậm rãi nói với a Vinh: “Xin lỗi, người bệnh chống đỡ đến bây giờ đã không dễ dàng. Mọi người— “

A Vinh lấy thỏi vàng ra, dọa bác sĩ trẻ tuổi hoảng sợ, nói như thế nào cũng không nhận, nhưng vì muốn an ủi cậu vẫn châm cứu cho Huệ Tường một mũi axit amin.

A Vinh kỳ thực trong lòng đã hiểu rõ, chỉ là cậu không muốn tin, cậu nhìn người cha đang nằm trên giường, cha mới hơn năm mươi, em gái mới gần một tuổi, ông còn chưa được hưởng phúc a!

Đến nửa đêm, Huệ Tường tỉnh được một lát, cười cười nắm tay a Vinh cùng A Quế, còn hôm con gái nhỏ một lúc, cuối cùng nhìn về phía a Vinh. Hầu như không phát ra âm thanh, chỉ có môi giật giật: “A Vinh, ba phải đi tìm mẹ con rồi, con phải ngoan a…” Nói xong câu này liền nhắm hai mắt lại, ra đi trong yên bình.

A Quế yên lặng không nói gì, người chồng thứ hai cũng mất, bà ôm con gái co người ngồi ở góc tối trên ghế, đứng đều không đứng nổi, tang sự đều nhờ hàng xóm giúp a Vinh lo liệu.

Hàng xóm nhắc a Vinh gọi điện báo cho a Huy ở Bắc Kinh, a Vinh gật đầu, trong lòng a Vinh trống rỗng, tiểu than đen… tiểu than đen… Nhưng tiểu than đen không phải của chính mình.

Cũng may bây giờ là mùa đông, nên cũng không sợ thi thể mục nát, nhiều người khuyên bảo chờ mấy ngày nữa Huệ Huy trở về mới chôn cất. A Vinh không có phản đối.

Buổi tối, theo tập tục ở nông thôn, linh đường cả đêm phải có người bảo vệ, càng nhiều người càng tốt, Huệ Tường khi còn sống nhân duyên không tệ, thêm vào đứa con trai thứ hai làm chức cao ở thành phố, hàng xóm láng giềng đều lại đây gác đêm, kỳ thực là để đánh mạc chược.

A Quế cuối cùng cũng hồi hồn lại, cứng rắn chống đỡ chuẩn bị mọi chuyện, a Vinh lại dỗ em gái ngủ, hoặc câu được câu không mà nhìn người khác đánh bài.

Gác linh đường chủ yếu là để an ủi người nhà của người đã mất bớt đau buồn, ở lễ tang không ngừng tạ lễ, vội vàng hoàn thành từng bộ từng bộ lễ nghi, từng cái phải theo quy trình nhất định, thời gian bất giác trôi qua, bi thương từ từ phai nhạt, chờ lễ tang kết thúc liền cảm thấy cái chết của Huệ Tường cũng dễ dàng chịu đựng hơn một chút.

A Vinh chính là như vậy, bận rộn bận bịu liền không cảm thấy đói bụng, không cảm thấy mệt, phảng phất như mọi cảm giác đều đã biến mất.

Đến ngày thứ năm của tang lễ, các bác gái hàng xóm lại bắt đầu khóc thét, a Vinh đã bốn ngày bốn đêm không chợp mắt, cậu nhờ A Quế ôm bé gái trong lòng, chính mình một người ra khỏi nhà, đi hướng mộ địa Huệ gia.

Gia gia, tổ gia gia đều được chôn ở nơi đó, qua vài ngày, chờ người kia trở về, cha cũng phải chôn ở nơi đó.

Đến nghĩa địa, cậu ngồi xuống nhìn lên trời, cảm thấy có chút hoa mắt, không phải mệt mỏi, đôi mắt cậu cay cay liền nhắm mắt lại.

Trong hoảng hốt, cậu tựa hồ trở lại quá khứ, cũng ở nghĩa địa này, tiểu than đen cùng cậu nằm trên cỏ, tiểu than đen đè lên cậu thọc lét, cậu cũng đè lại, sau đó lăn lộn trêu chọc nhau.

A, thật sự có hơi nhột nhột!

Trên mặt nóng nóng, ngoài miệng có cảm giác nóng ướt, không đúng, tiểu than đen lúc đó không to gan như vậy…

Cậu chậm rãi mở mắt, lập tức lại trợn tròn —

Chó chết, tiểu than đen, em trai, hắn đang ở trước mặt, hôn cậu.

Tâm tình trong nháy mắt kia, bi phẫn, bất đắc sĩ, oan ức, oán giận, lại chen lẫn một tia mừng rỡ, phức tạp cực kỳ.

Nhưng loại tâm tình này lại có một cảm giác được giải thoát, trong lòng căng chặt bây giờ mới được thả lỏng, cậu không tự chủ được mà thét lên, đấm một đấm vào thân thể cường tráng kia, nhưng cùng lúc, thân thể đã cường chống bốn ngày cũng đã đến cực hạn, mắt tối sầm, chỉ thoáng nghĩ đến — tiểu than đen nhận được điện báo nhanh nhất cũng phải ngày thứ bảy mới về nhà được, sao lại có thể nhanh thế— liền ngủ thiếp đi.

A Huy bị đấm một đấm lên mặt, nóng rát – đau, cái này so với chua xót đau đớn trong lòng không tính là cái gì.

Anh trai gầy quá.

Hắn đến nghĩa địa liền nhìn thấy anh trai lăn lộn trên đất, tóc rối bời, dài đến đều sắp che con mắt lại, gương mặt gầy đi nhiều, vành mắt sâu hoắm xuống, trên cằm còn có vết bầm tím.

Không nghĩ tới sẽ như vậy, cha mất anh trai khẳng định khó chịu, hơn nữa ông chủ Dương lại để lộ việc kết hôn…

Chính mình còn nói muốn chăm sóc cậu thật tốt.

Hắn ôm anh trai đã ngủ thiếp vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, xương sống, xương sườn đều sắp đâm ra ngoài, tại sao lại gầy như vậy.

Cha sinh bệnh cũng không nói với mình.

Tại sao lại tự mình gánh vác mọi việc như vậy?

Có phải đang hận mình… hận mình kết hôn bỏ rơi anh ấy sao? Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được đáy lòng lại toát ra tia vui mừng…

Ba tháng trước hắn cùng bạn cũ họp lớp gặp được Dương An Na, so với những năm trước đây dịu dàng hơn nhiều, nhưng trên nét mặt lại có một nỗi u buồn. Tụ hội xong, cô tìm gặp hắn, hóa ra dịu dàng vì đang có thai, đối phương là một vị quan chức cao, gia đình lại quyền cao chức trọng.

Dương An Na chỉ nhẹ nhàng nói với hắn: “Huệ Huy, em biết anh là người trọng tình nghĩa, em yêu anh ấy, nhưng anh cũng biết bối cảnh của gia đình em, anh ấy tuyệt đối không thể cùng em bên nhau, nhưng chúng em muốn giữ lại đứa bé này.”

A Huy lập tức rõ ràng lý do cô tìm hắn.

Dương An Na chưa kết hôn, vì đứa con, cô cần một người chồng, mà hắn chính là một ứng cử viên thích hợp.

Sau đó, vị quan chức cao kia cũng bí mật hẹn gặp hắn một lần. Lúc đó trong lòng hắn cũng khó nén kinh ngạc, con người phong độ điển trai, thường xuất hiện trên các bài tạp chí kinh tế lại là người yêu của Dương An Na.

Vị kia cũng đối với người thanh niên trấn tĩnh trước mặt rất hài lòng, hắn chỉ nói: “Tôi cùng An Na tuy rằng bị ngăn cách nhưng tôi hy vọng kết tinh tình yêu của chúng tôi tồn tại. Nếu cậu có thể giúp đỡ, tôi chắc chắn sẽ báo đáp cậu.” Đồng thời nói thẳng hôn nhân của a Huy cùng Dương An Na chỉ kéo dài mấy tháng, chỉ cần đứa bé có danh phận là được.

A Huy không có lý do gì từ chối, hắn không thể nói cho vị quan chức cao kia cùng Dương An Na là hắn cũng có người yêu, hai người cũng bị ngăn cách với nhau, nghe vị kia giải bày hắn cũng không khỏi buồn phiền trong lòng.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng giống họ cần một cuộc hôn nhân để có cái bàn giao với cha mẹ, hơn nữa có vị này giúp đỡ hắn có thể trong một thời gian ngắn đạt đến mục tiêu.

Nhưng chuyện này cực kỳ bí ẩn, hắn không thể nói rõ ở trong thư, chỉ có thể nhân dịp tết tự mình chạy về giải thích, hắn đã từng vô số lần phỏng đoán phản ứng của a Vinh trong lòng, hắn sẽ tức giận không? Sẽ ghen hay không? Hay vẫn dửng dưng như không đây?

Hắn không ngờ rằng tin tức của ông chủ Dương lại linh thông như vậy, biết hắn kết hôn với Dương An Na xong lại biết được cha hắn bệnh nặng liệt giường, càng tự ý đưa lễ lớn như vậy.

Đối với ông chủ Dương, Huệ Huy mặc dù là một tiểu tử nghèo, không xứng với con gái hắn nhưng cũng so với quan chức nhà nước mãi mãi không thể dành cho con gái ông cuộc hôn nhân tốt đẹp tốt hơn nhiều.

A Huy thật vất vả mới có dịp về quê thăm người thân, hắn cùng Dương An Na lên xe lửa đến Thượng Hải. Vốn là Dương An Na cũng muốn cùng hắn về quê, tuy rằng cuộc hôn nhân này chỉ là hữu danh vô thực, nhưng đứa bé trong bụng cô sẽ mang họ Huệ.

Nhưng không ngờ vừa đến Thượng Hải, Dương An Na đột nhiên lên cơn sốt còn chuyển thành viêm phổi, hắn chỉ có thể lưu lại chăm sóc mẹ con cô thoát khỏi nguy hiểm rồi mới vội vàng về nhà.

Nhưng khi về đến nhà, hắn liền nhìn thấy linh vị của cha cùng với mẹ đang ngồi khóc đến không một tiếng động.

Hắn cùng Huệ Tường không có chung huyết thống, nhưng hắn từ lúc ba tuổi tới Huệ gia, Huệ Tường đối với hắn còn tốt hơn so với a Vinh, cho hắn đi học lên đến đại học, lúc bệnh nặng còn không muốn hắn về thăm.

Sắp chết đều không thể gặp mặt!

Hắn nhìn chung quanh lại không thấy anh trai, hắn hỏi A Quế: “Anh trai đâu, anh trai đâu?”

A Quế một bên gạt nước mắt nói: “Anh trai con bốn ngày nay đều không chợp mắt, nó… Nó ở đâu?” Bà cũng nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng a Vinh đâu.

Bà còn nói: “Chắc đi nghỉ ngơi thôi. Con, đứa nhỏ này, tại sao kết hôn cũng không nói một tiếng a, cha ngươi chờ mong người vợ của con lâu như thế…”

Câu nói này như sấm sét giữa trời quang, nổ đến mức a Huy mất phương hướng —- bọn họ làm sao biết chuyện mình kết hôn?

A Quế nói không tỉ mỉ, chỉ không ngừng đánh lưng hắn mà khóc thét lên.

A Huy lòng như lửa đốt, anh trai cũng biết rồi đúng không?

Biết được lúc nào?

Như thế nào lại không gửi thư hỏi mình… Đúng rồi, với tính cách của cậu sao có khả năng hỏi mình đây?

Cậu có phản ứng gì đây?

Tuy rằng trước đó hắn rất muốn nhìn phản ứng của anh trai đối với việc hắn kết hôn, có thể biết được hắn đối với mình là loại tình cảm gì, bây giờ nước đến chân hắn chỉ thấy kinh hoàng cùng hoảng sợ. Nếu như anh trai căn bản không để ý đến, nếu như anh trai cũng muốn đi cưới vợ thì phải làm sao đây?

Hắn khoác đồ tang dập đầu đốt vàng mã xong, đối mặt với linh vị của cha, trên di ảnh cha vẫn hiền lành, ánh mắt của cha vẫn ôn hòa như lúc hắn còn bé, hắn mím môi trong lòng nói: Cha, con yêu anh trai, con biết là không nên nhưng con sẽ không để cho anh trai chịu oan ức, sẽ đối tốt với anh ấy cả đời, người hãy tin con.

Hắn dập đầu xong chạy ra ngoài tìm a Vinh, không biết hắn nghĩ gì mà chạy thẳng đến nghĩa địa.

Nhớ đến khi còn bé cả hai thường ở nghĩa địa trêu chọc nhau, nhìn thấy anh trai vẻ mặt mỏi mệt nằm trên đất, hắn đau lòng đến không biết làm thế nào cho phải, nhưng cho dù tiều tụy đến cực điểm, râu ria dài ra ở trong mắt hắn vẫn thấy anh trai rất dễ nhìn.

Hắn nhẹ nhàng vuốt lên đôi môi khô nứt của a Vinh, đưa đầu qua liếm láp hôn môi, đáng tiếc một lúc sau hắn liền bị đối phương mạnh mẽ đấm một quyền.

Thanh âm của anh trai nhẹ run làm cho tâm hắn đều nứt, anh trai thật sự rất tức giận, nếu không sẽ không đánh mình đau đến như vậy, trước giờ hắn đều không nỡ.

Chăm chú ôm a Vinh đã ngủ thiếp đi vào trong ngực, a Huy sờ sờ quai hàm sưng to của chính mình, trong lòng càng sinh ra một tia vui mừng. Lúc anh trai đánh hắn, trong mắt tuy có phẫn nộ, nhưng phần lớn là oan ức, oán giận…

Anh trai quan tâm hắn, anh trai rất quan tâm hắn đúng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui