Vì bị Hạ Mạc cấy ký ức giả vào đầu nên sau khi được cứu tỉnh lại, dù Mẫn Ngạn có hỏi như thế nào, bọn chúng đều khăng khăng khẳng định mình bị cô Hồng bắt cóc.
Mẫn Ngạn biết mọi chuyện còn có rất nhiều khúc mắc, nhưng gã không tìm ra nổi manh mối.
Chẳng qua dù sao đi nữa, chỉ cần đưa được số năm và số sáu về là gã đã thấy may lắm rồi.
Qua sự việc lần này, Mẫn Ngạn nhận ra thành phố B đã không còn an toàn, tuy không có bằng chứng xác thực, nhưng gã luôn cảm thấy có một đôi mắt đang âm thầm theo dõi bọn chúng.
Có lẽ là Đặc Điều Xử, có lẽ là ai đó, nếu là Đặc Điều Xử thì còn được, nhưng nếu là cái sau thì quá đáng sợ, bây giờ gã có thể đưa được cặp song sinh về không đồng nghĩa sau này còn may mắn như vậy.
Cho nên Mẫn Ngạn quyết định đưa cặp song sinh đi, nếu có thể thì tốt nhất là nhốt chúng trong phòng thí nghiệm, nhanh chóng lấy kết quả bọn chúng mong muốn từ trên người bọn nó.
Edmond chỉ ước Mẫn Ngạn làm vậy ngay, nhưng dù nói thế nào, cặp song sinh cũng không chịu rời Cung Tố Tâm nửa bước.
Trải qua việc lần này bọn chúng càng quấn lấy Cung Tố Tâm hơn, trông cách mà chúng dán vào Cung Tố Tâm như chỉ hận không thể lớn lên bên cạnh cô ta.
Chúng vừa trải qua những việc kia, cảm xúc cực kỳ bất ổn, một khi mất khống chế sẽ rất dễ biến thành quái vật.
Để trong thời gian dài, rất có thể chúng sẽ không thể quay về hình người nữa.
Đây không phải kết quả họ muốn thấy, sự thành công của số năm và số sáu chỉ là tình cờ, nếu bọn chúng có thể biến ngẫu nhiên thành tất nhiên thông qua thí nghiệm, thực lực của Song Loa Hoàn sẽ tăng lên tới một trình độ khó tưởng tượng nổi.
Mà trừ giá trị thí nghiệm ra, bản thân chúng cũng đã có sẵn tiềm lực, phải xem rốt cuộc có thể trưởng thành tới bước nào.
Vì thế Mẫn Ngạn không ép bọn chúng nữa, sau khi xin chỉ thị từ cấp trên, cuối cùng vẫn để cặp song sinh lại cho Cung Tố Tâm.
Vì để đề phòng, Mẫn Ngạn tặng Cung Tố Tâm con quỷ con trước kia nuôi, hơn nữa còn sắp xếp hai người dưới trướng mình tới, nói đó là vệ sĩ cho mẹ con Cung Tố Tâm, bảo vệ cho họ an toàn, nhân tiện dạy cho cặp song sinh ít chiêu nhằm tăng khả năng tự vệ của chúng.
Nói thì nói như vậy, nhưng Cung Tố Tâm cảm thấy có lẽ Mẫn Ngạn đang nghi ngờ mình, cái gọi là vệ sĩ phỏng chừng còn sẽ thuận tiện giám sát từng cử động của cô ta.
Trong lòng Cung Tố Tâm âm thầm kêu khổ, nhưng trên mặt lại không dám tỏ thái độ, còn phải giả bộ mang ơn, cực kỳ cảm động.
Tìm được số năm và số sáu rồi, Mẫn Ngạn còn có chuyện quan trọng khác cần làm, trước khi đi gã đã bảo Ngô Hưng điều tra chuyện lần này cho kỹ, gã không tin cô Hồng bắt cóc cặp song sinh, không cần nhiều, chỉ cần con mèo yêu dẫn cặp song sinh đi là được, mặt khác bố mẹ Cung Tố Tâm và đứa em trai trên danh nghĩa của cô ta vẫn trong tình trạng mất liên lạc, không biết tung tích.
Gã dặn Ngô Hưng đừng bỏ qua bất kỳ dấu vết nào, hơn nữa còn dặn Ngô Hưng coi chừng Cung Tố Tâm, gã luôn thấy Cung Tố Tâm quá đa đoan, không đủ ngoan ngoãn, thậm chí gã còn nghi ngờ là Cung Tố Tâm vừa ăn cướp vừa la làng, âm thầm đưa người nhà đi.
Vì vậy gã bảo Ngô Hưng cố hết sức tìm được người nhà cho cô ta, cũng nhằm để khống chế, đề phòng Cung Tố Tâm sinh lòng phản bội.
Ngô Hưng tự phế tu vi, ông ta còn muốn chờ sóng gió trôi qua mới nghĩ cách lấy lại, tổ chức có thuốc về phương diện này, nhưng điểm cống hiến của ông ta vẫn còn thiếu.
Mẫn Ngạn hứa chỉ cần ông ta làm tốt chuyện này, bắt được hung thủ thật sự sau màn, gã sẽ xin tổ chức thưởng cho ông ta một lượng điểm cống hiến.
Sau khi đã sắp xếp xong mọi thứ, Mẫn Ngạn quay về nước Nhật, tiếp tục làm chuyện cần làm.
Phía bên kia cô Hồng chết thảm.
Sau khi cảnh sát tham gia điều tra đã nhanh chóng phát hiện thân phận buôn người của bà ta, nhưng tình trạng chết lúc đó rất thê thảm, dường như đã bị một loài sinh vật có hàm răng bén nhọn cắn chết tươi, trên người còn có vài vết thương sâu tận xương, lúc ấy cảnh sát không thể đoán ra rốt cuộc cô ta bị thứ gì giết chết.
Lúc xảy ra chuyện, trong phòng bà ta có tiếng động rất lớn, chẳng qua cô Hồng có tật xấu ngược đãi đánh đập trẻ em, bà ta rất sợ bị người khác nghe thấy tiếng động, cho nên mới bỏ một số tiền lớn dùng chất liệu cách âm tốt nhất trên thị trường tu sửa lại căn phòng chuyên để đặt “hàng”.
Cửa sổ trong phòng được xây kín bằng gạch, cửa là loại đặc chế, cô Hồng ở trong phòng la hét rách cả họng cũng không ai nghe thấy.
Về sau bà ta liều mạng trốn ra khỏi phòng, sau đó mới có người nghe thấy tiếng kêu cứu của ả.
Lòng người lạnh nhạt, xung quanh có hai mươi ba mươi người thuê, lúc ấy cũng có mười mấy người ở nhà, nhưng chờ đến lúc cô Hồng chết mới có người tìm tới cửa hỏi chuyện.
Cặp song sinh bỏ chạy từ cửa sổ phòng khách, bọn chúng để lại rất nhiều dấu tay dấu chân kỳ lạ ở hiện trường, hơn nữa có nhân chứng nhìn thấy quái vật hình người mọc đuôi dài chạy ra khỏi nhà người chết.
Cảnh sát khám xét hiện trường rồi nhanh chóng báo việc này cho Đặc Điều Xử.
Vì vậy Long Viêm nhận được thông báo chậm hơn một bước so với tai mắt cài cắm trong Đặc Điều Xử, chờ cấp dưới thân cận của ông đến nơi, hiện trường chỉ còn lại xác cô Hồng, không phát hiện linh hồn bà ta.
Dưới mí mắt của đám Ngô Hưng và Mẫn Ngạn, Cung Tố Tâm không dám truyền tin ra ngoài, vì vậy mãi tới khi cấp dưới đi quan sát hiện trường gửi ảnh chụp về, Long Viêm mới xác định thù phạm giết chết cô Hồng là cặp song sinh.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, Long Viêm lựa chọn làm bộ không biết gì, thả cặp song sinh quay về bên cạnh Cung Tố Tâm, tạm thời giữ mạng Cung Tố Tâm lại, thả dây dài câu cá lớn.
Chẳng qua Long Viêm cũng như Mẫn Ngạn, cho rằng người đưa cặp song sinh đi là người khác, tuyệt đối không phải cô Hồng.
Ông biết rõ chắc chắn không phải bà ta làm, thế rốt cuộc là ai? Mục đích của đối phương là gì? Rốt cuộc linh hồn cô Hồng bị cặp song sinh ăn mất hay bị người ta mang đi?
Hạ Mạc khuấy đục nước, lui thân thành công.
Tuy thời gian gấp gáp, căn cơ cậu còn thấp, thế lực đơn mỏng, không thể tránh khỏi việc để lại một ít sơ hở, nhưng Mẫn Ngạn và Long Viêm rất khó điều tra ra cậu thông qua sơ hở này, mà cậu thành công dẫn được con cá lớn Mẫn Ngạn ra, không ngừng tạo áp lực ép Cung Tố Tâm làm phản, cuối cùng vô tình động tay hủy diệt nước cờ cô Hồng của Song Loa Hoàn, một hòn đá trúng mấy con chim, cuối cùng không uổng công vất vả mấy hôm nay.
Lâm Nam giao hồn phách cô Hồng cho Hạ Mạc, Hạ Mạc giam ả vào trong trận pháp trước đây phong ấn cặp song sinh, không ai có thể cảm nhận được sự tồn tại của bà ta.
Lại dùng phù chú trấn lại, gieo một viên Mộng Chủng lên, đi vào giấc mơ của cô Hồng.
Cậu vừa đi vào giấc mơ, Thẩm Nặc đã xuất hiện trong giấc mơ đó.
Sau khi cả hai làm chuyện thân mật, không chỉ có Hạ Mạc được lời mà Thẩm Nặc cũng lời không ít.
Trước kia hắn nhận một lượng sức mạnh chống lại hư vô thông qua đồ ăn Hạ Mạc đưa cho, mà sau khi quan hệ với Hạ Mạc, hắn có thể cảm nhận rõ sức mạnh này tăng lên mấy lần, đủ cho hắn chống lại hư vô mười ngày nửa tháng cũng không sao.
Chẳng qua hắn luôn cảm thấy sức mạnh nhận được từ Hạ Mạc không ngừng xói mòn, phần lớn đều biến mất một cách khó hiểu như sinh khí mà hắn cướp được trong giấc mơ của người sống.
Thẩm Nặc ôm Mộng Mô con trong tay, vừa vuốt lông vừa nói tình hình cho Hạ Mạc nghe.
Không biết có phải hai ngày nay lao lực quá mức hay không, Hạ Mạc vào trong mơ vẫn cứ buồn ngủ, cậu ngáp một cái, uể oải nói: “Có phải năng lượng được hút vào cơ thể anh không? Bây giờ anh cảm nhận thấy cơ thể của mình không?”
Thẩm Nặc lắc đầu: “Hoàn toàn không cảm nhận được.” Vì hoàn toàn không cảm nhận được, cho nên Thẩm Nặc vẫn luôn xem mình là một cá thể độc lập, nhưng Hạ Mạc lại nói rằng hắn chỉ là một sợi sinh hồn, thậm chí còn không đủ ba hồn bảy phách.
Từ sau khi quan hệ với Hạ Mạc, ham muốn độc chiếm của Thẩm Nặc với Hạ Mạc càng lúc càng lớn, thậm chí hắn bắt đầu nghĩ đến việc không trở lại nhập vào cơ thể hay quay về hiện thực, hắn tình nguyện cứ ở trong giấc mơ với Hạ Mạc, để Hạ Mạc chỉ thuộc về mình hắn.
Nhưng hắn không dám nói suy nghĩ ấy ra miệng, chỉ có thể lặng lẽ giấu sâu trong đáy lòng.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Thẩm Nặc đã dần xem bản thân trong hư vô là hắn trong hiện thực.
Hắn che đi ánh sáng u ám dưới đáy mắt, vụng về đổi đề tài, hỏi: “Đây là giấc mơ của ai? Sao lại kỳ lạ như vậy?”
Một bà cụ trông khoảng sáu mươi tuổi quỳ gối trên đại điện âm trầm trống trải, trên đài cao trước điện có một mặt gương lớn, trên gương đang tua nhanh cuộc đời của bà ta.
Ban đầu bà ta còn cãi là oan uổng, về sau nhìn thấy hình ảnh trong gương, bà ta sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, vừa khóc vừa cầu xin, la hét xin tha.
Diêm Vương da ngăm đen, khuôn mặt uy nghiêm ngồi trên chiếc ghế giữa đại điện, đập mạnh kinh đường mộc xuống, tiếng vang như sấm vọng khắp nơi: “Trần Hồng, ngươi khi còn sống rất độc miệng, châm ngòi ly gián con dâu và con trai, khiến hai vợ chồng ly dị, phạt vào địa ngục Rút Lưỡi chịu hình trăm năm, sau đó lại nhập địa ngục Thiết Thụ chịu hình hai trăm năm.
Phục không?”
Cô Hồng làm chuyện xấu tới cùng cực cũng từng thấp thỏm lo sợ sẽ gặp quả báo, nhưng bà ta nằm mơ cũng không ngờ người chết lại xuống địa ngục thật.
Chuyện ác đã làm lúc còn sống hiện rõ trên nghiệt kính, cô Hồng không thể bào chữa, chỉ có thể ngã oặt xuống đất, không ngừng dập đầu cầu xin Diêm Vương giảm bớt tội.
Diêm Vương tiếp tục kể tội bà ta: “Ngươi sinh thời giết hại súc vật, phạt nhập địa ngục Đao Sơn chịu hình một trăm năm.
Phục không?”
“Ngươi sinh thời sống xa hoa lãng phí, bỏ mứa đồ ăn, đạp hỏng ngũ cốc, phạt nhập địa ngục Giã Cốt chịu hình ba trăm năm.
Phục không?”
“Ngươi sinh thời giết hại trẻ con vô tội, phạt vào địa ngục Thạch Áp chịu hình một ngàn năm.
Phục không?”
“Ngươi sinh thời lừa bán trẻ con, phạt vào địa ngục Chảo Dầu chịu hình ba ngàn năm, sau đó nhập địa ngục Dao Cưa chịu hình tám ngàn năm, phục không?”
Mỗi khi Diêm Vương nhắc đến một địa ngục, trước điện sẽ xuất hiện cảnh tượng ác quỷ chịu hình trong đó.
Trong địa ngục Rút Lưỡi, quỷ sai bẻ miệng ác quỷ chịu hình ra, dùng kìm sắt kẹp lấy lưỡi từ từ rút ra, rút đến khi nào rút hết lưỡi ra ngoài.
Trong địa ngục Thiết Thụ, trên khắp cây vạn tuế mọc đầy lưỡi dao sắc bén, ở mỗi lưỡi dao cắm ác quỷ chịu hình treo lên cây.
………
Địa ngục đáng sợ nhất nằm ở tầng thứ mười tám, cũng là địa ngục Dao Cưa, quỷ sai cột ác quỷ chịu hình đã lột sạch quần áo lên cọc gỗ thành hình chữ đại (大), lấy đao cưa sống thành thịt vụn, lặp đi lặp lại như thế.
Cô Hồng sợ tới mức run bần bật, bà ta không dám không phục, nhưng thời gian thi hành án kéo dài hơn mười ngàn năm quả là quá đáng sợ.
Mắt thấy nhóm quỷ sai sắp kéo mình đi chịu hình, cô Hồng hét khàn ca giọng: “Bẩm Diêm Vương, bẩm Diêm Vương, tôi muốn tố cáo, tôi muốn tố cáo, có người trong huyền môn dùng tà pháp quấy nhiễu nhân gian, tôi tố cáo bọn chúng, lấy công chuộc tội, ngài có thể xem xét giảm chút hình phạt cho tôi không?”
Diêm Vương vuốt vuốt râu, hứng thú nói: “Ồ? Còn có loại chuyện này? Ngươi nói nghe thử xem.”.