Lâu đài khổng lồ trôi lơ lửng giữa không trung tạo thành một cái bóng thật lớn, khác với vẻ hoa lệ khi mới gặp, nó đã trở nên loang lổ cũ kỹ như một lâu đài cổ bị bỏ hoang.
Trông nó giống hệt một gốc cây khô bị người ta bật tận gốc, xung quanh có ít bùn đất xám trắng bám vào.
Chuyện gì thế này?
Thẩm Nặc còn giật mình hơn cả Hạ Mạc, từ sau lần hắn không biết tự lượng sức mình, dùng sức mạnh của bản thân để đối chọi với hư vô thất bại, lâu đài đã giúp hắn ngăn chặn hư vô, mà từ đó về sau, lâu đài càng lúc càng cũ nát, dù hắn thả thêm Mộng Hồn Châu vào cũng không được gì.
Khoảng thời gian này, phần lớn số Mộng Hồn Châu hắn kiếm được đều đưa cho Hạ Mạc, hắn chỉ chừa lại một ít mang theo bên mình phòng thân, vì vội vã tìm Mộng Hồn Châu, vội vã tìm kiếm Hạ Mạc trong giấc mơ, rất lâu hắn mới có thể quay về lâu đài một chuyến.
Lần cuối hắn quay về là năm ngày trước, tầng trên cùng của lâu đài đã bị hư vô hoàn toàn cắn nuốt.
Bây giờ lâu đài lại xuất hiện trong giấc mơ của Hạ Mạc, phần đỉnh bị hư vô cắn nuốt cũng hoàn toàn trở về như cũ, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận lâu đài đang tỏa ra ánh sáng của sự sống.
Lâu đài đột ngột xuất hiện trong giấc mơ khiến Hạ Mạc cực kỳ kinh ngạc, chẳng qua cậu càng ngạc nhiên hơn khi cảm thấy lâu đài vốn là một thứ có sẵn trong giấc mơ của mình, nên hình dung cảm giác này như thế nào nhỉ, giống như nó vốn nên nằm ở đó.
Suy nghĩ vừa lóe, Mộng Mô con lắc lắc mũi, giấc mơ đột nhiên thay đổi, xóm núi tĩnh lặng biến thành đô thị phồn hoa, lâu đài vẫn sừng sững như núi, lơ lửng giữa không trung.
“Vào đó xem.” Hạ Mạc nói.
“Được.”
Mũi chân Thẩm Nặc nhấn xuống, ôm Mộng Mô con bay vào lâu đài.
Cả tòa lâu đài to lớn như vậy mà bên trong trống rỗng, trên tường đầy những vết loang lổ, từng mảng sơn tróc ra để lộ gạch đá, mất đi phân nửa vẻ tráng lệ ban đầu.
Trên tầng hai, phòng ngủ hồi còn nhỏ ở thôn họ Hạ vẫn còn đó, thế nhưng đồ dùng bên trong đã biến mất.
Hai người nhanh chóng đi dạo một vòng quanh lâu đài, dù là vẻ ngoài hay cấu tạo bên trong đều chứng minh đây là lâu đài Thẩm Nặc từng ở trong hư vô.
Nhưng sao nó lại xuất hiện trong giấc mơ của mình?
Hạ Mạc nghĩ mãi không ra, cậu thử dùng yêu lực điều khiển lâu đài, một lát sau, lâu đài từ từ cử động.
Mộng Mô con lắc lắc mũi, thành phố phồn hoa chợt biến mất, thay vào đó là từng dãy núi cao trùng điệp bao quanh một cái hồ thật lớn, bên ngoài hồ là cỏ xanh mơn mởn, hoa nở khắp nơi, cánh bướm rực rỡ.
Lâu đài dần dừng lại cạnh hồ, dựa núi gần sông, vào lúc nó chạm xuống đất, những nhành thực vật héo khô bên ngoài tường đua nhau đâm chồi xanh, chỉ trong chớp mắt, xung quanh lâu đài nở đầy Forget me not màu tím.
Những đóa hoa kia lan ra bốn phía như thủy triều, một lát sau, trong mắt là biển hoa tím ngập quanh lâu đài.
Cùng lúc đó, lâu đài đổ nát như bị ấn nút tua lại, thời gian chảy ngược, lâu đài đen như mực lần nữa có màu sắc, nội thất trống rỗng được lấp đầy bởi những món đồ đủ kích cỡ, vừa xa hoa vừa không mất đi vẻ trang nhã.
Đôi mắt vốn tròn xoe của Mộng Mô con tự xưng đã từng trải nay lại càng tròn hơn, dưới cái mũi dài, miệng đã biến thành hình chữ “O”.
Ban đầu khi Thẩm Nặc tỉnh lại trong hư vô, tuy lâu đài hoa lệ nhưng cũng đã khá cũ, bên trong trống rỗng, cần hắn phải không ngừng tìm Mộng Hồn Châu trong hư vô mới có thể duy trì.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy lâu đài mới toanh, xinh đẹp, tráng lệ, huy hoàng như thế, nhưng hắn cũng không ngạc nhiên, bởi vì trong ý thức của hắn, nhà của hắn và Hạ Mạc vốn nên như vậy.
Cũng chỉ có lâu đài xa hoa lộng lẫy mới xứng với Hạ Mạc của hắn.
“Đây có tính là của hồi môn không?” Mộng Mô con ngơ ngẩn nói, nếu trong hiện thực cậu cũng có một tòa lâu đài xinh đẹp như vậy, cậu cần gì còn phải phí công đi kiếm tiền nữa? Cho thuê số phòng còn lại cũng đủ cho cậu ăn trắng mặc trơn cả đời!
Ừ, không có liêm sỉ thế đấy.
Thẩm Nặc khẽ cười, bế Mộng Mô con lên nhìn vào mắt nó, nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ cái này là sính lễ.” Nói xong, không chờ Mộng Mô con kịp phản ứng, hắn đã hôn lên trán nó, Mộng Mô con thoắt cái biến thành một thanh niên trơn bóng nằm trong ngực hắn.
“Sính lễ?” Thanh niên nheo đôi mắt đầy nguy hiểm: “Xem ra tôi phải chấn chỉnh lại vị trí của chồng rồi!”
Nếu bỏ qua cơ thể trơn bóng của thanh niên thì quả là có khí thế.
Thẩm Nặc buồn cười ngậm lấy vành tai cậu, nhẹ nhàng mơn trớn, dịu dàng nói: “Mạc, em định chấn chỉnh như thế nào?”
Eo cũng đã mềm nhũn rồi còn chấn với chỉnh cái quần què gì?!
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hạ Mạc tức giận đấm mạnh xuống giường, thầm nói nhất định lần sau phải nghĩ cách dạy cho Thẩm Nặc một bài học, bây giờ đúng là càng lúc càng kỳ quặc.
Trong đầu thì nghĩ như vậy, khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên, chờ cậu sửa soạn xong đi ra khỏi phòng, Đại Hắc vừa thấy cậu đã thầm nói: Nhìn kìa nhìn kìa, sợ là đến linh hồn nhỏ bé cũng bị con tiểu yêu kia hút mất rồi chứ gì? Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc là tiểu yêu từ đâu ra mà có thể mê hoặc Hạ Mạc tới như vậy? Sao nó tìm không ra?
Tò mò hại chết mèo, Đại Hắc nhịn không được hỏi thẳng: “Hạ Mạc, có phải cậu đang hẹn hò không?”
Tâm trạng Hạ Mạc không tệ, ngồi vào sofa mở TV, cầm quả táo vừa gặm vừa nói: “Mày biết rồi à?”
Thừa nhận luôn cơ đấy!
“Ông đây lạ quái gì nữa!” Đại Hắc nhảy phắt tới gần Hạ Mạc, máu hóng hớt hừng hực cháy, nhịn không được lại vội hỏi tiếp: “Mau nói coi, nói xem là con tiểu yêu nào?”
Tiểu yêu? Rõ ràng Thẩm Nặc là một con đại yêu ăn Mộng Mô không nhả xương!
Hạ Mạc lề mề gặm hết quả táo, rút tờ giấy lau tay, mắt thấy Đại Hắc sốt ruột tới mức sắp bốc khói, cậu mới ung dung nói: “Sao tao phải nói cho mày?”
“Hạ Mạc, đ*t cụ nhà cậu!”
Hạ Mạc không thèm quan tâm Đại Hắc tức muốn hộc máu, xách Chuột Con đang cuộn tròn ngủ say sưa trên sofa.
Chuột Con dùng móng vuốt dụi mắt, nũng nịu hỏi: “Đại ca, sao vậy ạ?”
Hạ Mạc đặt nó lên đùi, sau đó gọi Khổng Tô đang ngoan ngoãn nằm một bên tới, nói: “Lát nữa sai đàn em chúng mày đi tìm vài người cho tao.” Nói xong, cậu lần lượt đặt ngón tay lên đầu chúng, truyền những hình ảnh cậu nhìn thấy trong giấc mơ của cô Hồng vào đầu chúng nó.
Đám Lục Kiến Nguyên tu vi cao thâm, Mộng Chủng chỉ có thể chiếu ra hình ảnh mờ ảo, chẳng qua không phải lần nào chúng cũng tự mình đi tìm cô Hồng nhận hàng, có nhiều lúc chúng sẽ phái học trò, cấp dưới thân cận đến trước.
Những người này tu vi không cao, thậm chí là người thường không có tu vi, Mộng Chủng có thể dễ dàng lấy được khuôn mặt của chúng.
Chuột Con nói: “Đại ca, mấy người trước không rõ mặt mũi, sợ là không dễ tìm.” Bình thường động vật rất khó phân rõ mặt mũi của con người, phần lớn chúng phân biệt qua mùi hương, huống gì hình ảnh của mấy người kia mờ mờ ảo ảo, thú vật muốn tìm ra chúng lại càng thêm khó.
Hạ Mạc nói: “Chuyện này không vội, tìm mấy tên rõ mặt trước đã, tìm hiểu ngọn nguồn là có thể tóm được con cá lớn phía sau.
Chuột Con, tay sai của đàn em chuột mày nhận từng có đứa nhìn thấy mấy người này, mày bảo nó giúp sức thêm, chỉ cần nó có thể tìm ra một người không thấy rõ mặt, tao có thể giúp nó thành yêu.”
Đối với các loài động vật mà nói, thành yêu khó như lên trời, Hạ Mạc lại nói một cách nhẹ nhàng như thế, cứ như chẳng qua chỉ là một chuyện vặt vãnh.
Không hổ là đại ca!
Đôi mắt Chuột Con lóe lên tia tôn thờ mù quáng, kích động nói: “Em đi nói cho nó ngay!”
Khi qua tới trước mặt chuột già, Chuột Con thoắt cái trở nên cao ngạo, trông rất có cốt cách của đại yêu.
Nó đứng từ trên cao nhìn xuống hàng trăm hàng ngàn con chuột trước mặt, quay về phía con chuột béo già nhất nói tiếng người: “Đại ca nói chỉ cần mày tìm ra những người này, anh ấy sẽ giúp mày thành yêu.”
Trong mắt chuột già lóe lên tia sáng chói lòa, chít chít đảm bảo: “Xin ngài yên tâm, dù đào ba tấc đất lên tôi cũng sẽ tìm ra toàn bộ những người đó!”
Nó sợ chết, nhiều năm rồi chưa từng đi ra ngoài, không biết mấy con chuột già tầm tuổi nó còn đây không, nếu còn thì có thể hứa hẹn ít lợi lộc cho chúng, nhờ chúng giúp đỡ.
Nếu không còn nữa, vậy nó sẽ thuận tay tiếp quản địa bàn của chúng.
Vì có thể thành yêu, vì có thể sống sót, chuột già sẽ liều mạng.
Không bao lâu sau, thành phố B nổi lên dịch chuột quy mô lớn, chỉ trong một đêm, những sinh vật vốn chỉ sống trong bóng tối đồng loạt chạy ra.
Cùng lúc đó, đám chó mèo và một ít loài chim sống trong khu vực cũng cực kỳ xao động.
Trong lúc nhất thời, trên mạng đồn đãi thành phố B sắp gặp phải động đất lớn khiến người ta hoảng sợ.
Dịch chuột tới nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ trong vòng hai ba ngày, thành phố B trở lại bình thường, nhóm chuyên gia liên tục đứng ra bác bỏ tin đồn, cư dân mạng đều bận mắng chửi chuyên gia, trọng điểm chú ý lệch đi, mọi việc dần im lặng chìm xuống đáy.
Nhưng sự tình không kết thúc ở đó.
Con chuột kia cực kỳ muốn thành yêu nên huy động quá đà gây ra trận dịch chuột này, tuy có Hạ Mạc kịp thời ngăn lại nhưng vẫn khiến Đặc Điều Xử, không, nói chính xác hơn là cáo hai đuôi và báo gấm để mắt.
Trước kia chúng nó đã cảm nhận thấy hơi thở của yêu vương, sau đó không bao lâu lại bùng phát dịch chuột, hai con vật không khỏi nghi ngờ trận dịch chuột này không chừng có liên quan tới yêu vương mới ra đời, dù không phải là yêu vương mới làm thì cũng có thể là một con yêu nào đó.
Cáo hai đuôi và báo gấm giấu mọi người, bao gồm cả Long Viêm để tự đi điều tra.
Phía bên kia, dù Long Viêm đã đích thân ra tay nhưng vẫn không thể tìm thấy sinh hồn của Cung Liệt.
Cung Tố Tâm ôm tia hi vọng cuối cùng, bắt đầu tìm cách cạy miệng Ngô Hưng.
Nhưng mọi việc không dễ như cô ta tưởng.
Cô ta giả bộ nhắc tới Thẩm Nặc, oán giận nói với Ngô Hưng rằng Thẩm Tòng Lễ còn chưa quên được thằng con ma ốm của gã, không thèm để mắt tới mấy mẹ con cô ta.
Cô ta còn chưa kịp nói hết những lời nửa thật nửa giả, ánh mắt Ngô Hưng nhìn cô ta đã trở nên bất thường, tuy lúc ấy Ngô Hưng không nói gì cả, nhưng Cung Tố Tâm nhạy bén nhận ra ông ta đang nghi ngờ mình.
Cung Tố Tâm không dám nói tiếp, nhanh chóng chuyển chủ đề, sau đó không mảy may nhắc tới Thẩm Nặc nữa, hệt như chỉ thuận miệng bàn về việc vừa rồi, lúc này sắc mặt Ngô Hưng mới trở lại bình thường.
Chắc chắn có điều mờ ám! Chẳng trách chủ Đinh Hoằng Nhất làm đủ mọi cách để tìm thấy Thẩm Nặc, chẳng lẽ con ma ốm kia còn giấu bí mật nào đó?
Phía bên Ngô Hưng không đả động được gì, Cung Tố Tâm chỉ có thể ra tay với Thẩm Bằng Phi..