Giấc mơ bị màu đen bao phủ, bầu không khí áp lực phản ánh tâm trạng của chủ giấc mơ.
Dưới sự giúp đỡ của chó lớn, Hạ Mạc và Thẩm Nặc đã tới bên ngoài căn nhà nhóc mập.
Đây là nơi tối nhất trong giấc mơ, căn biệt thự bị bóng đêm bao phủ trông vô cùng u ám.
Dù không phải Hạ Mạc và Thẩm Nặc chưa bao giờ hiện thân trước mặt chủ giấc mơ, nhưng rõ ràng đây không phải cơ hội tốt để xuất hiện.
Tuy chó lớn là âm linh, nó lại là kẻ canh gác mạnh nhất, có chút năng lực trong giấc mơ.
Được Hạ Mạc đồng ý, chó lớn biến cậu và Thẩm Nặc thành hai con chó bông nhỏ, sau đó ngậm bọn họ đi vào biệt thự.
Bên trong biệt thự trang trí theo phong cách ấm áp, dù không tính là quá xa xỉ nhưng có hương vị của mùi tiền, trong mắt của Hạ Mạc còn nồng hơn cả biệt thự chói lóa của Mạc Hữu Phi nhiều.
Trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, Hạ Mạc vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, quả nhiên nhóc mập đang ngồi ăn cơm trong phòng ăn với một nam một nữ.
Nam có vóc dáng hơi cao gầy, đeo mắt kính, không biết bình thường trông như vậy hay vì giấc mơ của nhóc mập mà trở nên vô cùng âm trầm.
Nhóc mập ngồi bên cạnh người phụ nữ, ban ngày Hạ Mạc vừa gặp cô ta, đó là mẹ của nhóc mập, cô trông rất xinh đẹp, nói năng dịu dàng có chừng mực, vừa lễ phép vừa không có ý nuông chiều nhóc mập, cho nên ấn tượng của Hạ Mạc với cô cũng không tệ lắm.
Vào lúc này, người phụ nữ trông rất khác so với ban ngày, cô có vẻ vô cùng nhu nhược, khi đối diện với người đàn ông còn nơm nớp lo sợ.
Người cũng nơm nớp lo sợ trong giấc mơ còn có chủ giấc mơ là nhóc mập.
Trên bàn cơm, người một nhà yên lặng ăn không một tiếng động, bầu không khí áp lực mà quái dị.
Nhóc mập ăn rất chậm, dường như nó nuốt không trôi thức ăn nên đành phải rề rà đảo cơm trong bát, thi thoảng sẽ trộm liếc nhìn sắc mặt người đàn ông ngồi đối diện.
Người đàn ông bình thản ngồi ăn, chờ cơm trong bát đã vơi hết, người phụ nữ rụt rè hỏi: “Mình có muốn em múc canh cho không?”
Người đàn ông không nói gì, chỉ liếc nhìn người phụ nữ, ánh mắt sắc lạnh như băng.
Cơ thể người phụ nữ thầm run lên, nhanh chóng cầm lấy bát cơm người đàn ông, múc cho gã một bát canh gà tươi ngon đầy ắp.
Cô cẩn thận đưa canh gà tới trước mặt người đàn ông, gã vươn tay cầm bát, không biết là tay ai cầm không vững mà canh gà tràn ra tay người đàn ông.
Gã cau mày, không lên tiếng mà nhận lấy canh gà húp một hớp, sau đó lập tức hít ngược một hơi như bị canh gà làm bỏng.
Gã ngẩng lên nhìn người phụ nữ, lạnh lùng nói: “Cô về phòng ngủ với tôi.
Đằng đi làm bài đi, lát nữa bố sẽ kiểm tra.”
Người phụ nữ lẫn nhóc mập trắng cả mặt, nhóc mập hé miệng như muốn nói gì đó, người phụ nữ giữ chặt nó, dịu giọng nói: “Con đi học bài trước đi, lát nữa mẹ sẽ dọn bàn ăn sau.”
Người đàn ông mất kiên nhẫn đứng lên, sải bước đi lên tầng, đồng thời hối thúc: “Nhanh lên nếu không muốn nhục nhã trước mặt con cô.” Người phụ nữ nhắm mắt đi theo, cửa phòng ngủ tầng hai nhanh chóng khép lại không tiếng động.
Nhóc mập đứng thừ ra đó, mặt tái như ma, đôi tay nắm chặt cắn vào môi dưới, lúc này mới miễn cưỡng không rơi nước mắt.
Hạ Mạc và Thẩm Nặc biến thành thú bông không thể nói chuyện.
Chó lớn ngậm hai người họ đi đến trước mặt nhóc mập, nó nhận lấy thú bông từ miệng chó ôm chặt vào ngực như muốn lấy chút dũng khí từ đám chó bông đáng yêu.
Thằng béo này khỏe quá, ông đây sắp tắc thở rồi.
Hạ Mạc thầm mắng trong lòng, đương nhiên thú bông không thể thở dốc, chẳng qua nhóc mập ôm chặt quá khiến cậu không dễ chịu là mấy.
Tầng trên có những tiếng loảng xoảng vọng xuống, Hạ Mạc không biết những âm thanh đó có ý nghĩa gì, nhưng Thẩm Nặc nhiều kiến thức hơn cậu, trong lòng đã lờ mờ đoán ra.
Dường như nhóc mập cũng đoán giống Thẩm Nặc, sau khi nghe thấy tiếng động kia, nước mắt không nhịn được trào ra.
Nó loạng choạng chạy lên cầu thang đến thẳng phòng ngủ.
Cửa phòng không đóng chặt, qua kẹt cửa có thể luồn bàn tay vào, Hạ Mạc nhìn thấy người phụ nữ quỳ rạp trên mặt đất bịt chặt miệng, thắt lưng trong tay người đàn ông gần như phát ra từng tiếng phần phật quất gió, liên tục đánh thật mạnh lên lưng người phụ nữ, màu đỏ của máu nhanh chóng nhuộm ướt đẫm chiếc đầm trắng của cô.
Người phụ nữ đau tới cùng cực, không chịu được phát ra vài tiếng kêu rên, sau đó lại sợ con trai nghe được đành cố gắng bịt chặt miệng, nước mắt theo sườn mặt nhỏ lên sàn nhà.
Trong lúc vô tình ngẩng đầu, người phụ nữ nhìn thấy đứa con đứng ngoài cửa khóc thút thít, hoảng sợ gào lên: “Đằng, Đằng, mau đi đi, đừng nhìn.”
Không biết là do người phụ nữ sợ hãi giãy giụa hay do đứa con đứng ngoài cửa đã kích thích người đàn ông, gã vứt thắt lưng rồi túm lấy mái tóc dài của người phụ nữ, dùng sức đập đầu cô lên sàn nhà.
Cốp, cốp, cốp.
Liên tiếp mấy tiếng vang lên, khuôn mặt người phụ nữ bị máu tươi phủ lấy, cơ thể mềm oặt ngã xuống vũng máu.
Nhóc mập rốt cuộc không nhịn được nữa, vứt thú bông trong tay, lao tới hét lên: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng chết, mẹ đừng chết mà.”
Cảm xúc của nhóc mập mất khống chế khiến cảnh tượng trong giấc mơ vặn xoắn, không phân biệt được là trong mơ hay hiện thực, chó lớn rít lên nhào tới chỗ nam chủ nhân rồi cắn lên tay gã.
Người đàn ông ăn đau, cố gắng quật con chó ra, tiện tay nâng chiếc ghế bên cạnh đập vào chó lớn, nó lập tức bị đập gãy một chân, nằm vật ra đất không ngừng kêu rên, đồng thời xem người đàn ông thành kẻ địch đáng sợ.
Chó lớn dùng tư thế phòng vệ che trước mặt người phụ nữ và nhóc mập, hung dữ nhe răng với người đàn ông.
“Đồ ăn cây táo rào cây sung, toàn là lũ ăn cây táo rào cây sung…” Gã đàn ông mất trí nhỏ giọng lẩm bẩm, quay người rời khỏi phòng, Hạ Mạc và Thẩm Nặc đứng quan sát trong bất lực còn chưa kịp thở phào một hơi, gã đàn ông đã quay về, trong tay cầm con dao, sắc mặt dữ tợn như ác quỷ.
Cảnh trong mơ đột nhiên im bặt, Hạ Mạc, Thẩm Nặc, chủ nhân giấc mơ là Trương Đằng đồng thời bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Sắc mặt Hạ Mạc và Thẩm Nặc phức tạp, mà Trương Đằng lại rơi nước mắt như mưa, miệng thầm lẩm nhẩm “Đại Thánh, Đại Thánh”.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Đại Thánh là tên của con chó kia.
Hạ Mạc vốn muốn lợi dụng giấc mơ dọa Trương Đằng một vố, kết quả không ngờ cậu lại bị giấc mơ của nó dọa ngược.
Có thể thấy cảnh cuối cùng trong mơ ám chỉ người đàn ông kia không thấy máu sẽ không bỏ qua.
Chiều nay cậu vừa gặp mẹ Trương Đằng, vậy người phụ nữ trong giấc mơ hẳn sẽ không sao, chó lớn lại biến thành âm linh, chỉ sợ lúc ấy kẻ gặp chuyện chính là nó.
Giấc mơ này quá chân thật, thật đến mức như đang chiếu lại hiện thực, nếu chỗ bọn họ thấy là địa điểm phát sinh, vậy khoảng ngắn giấc mơ chỉ sợ là ký ức đau đớn nhất của Trương Đằng, đau đớn tới mức không thể tái hiện lại.
Hạ Mạc không bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện như vậy, cậu cũng không tưởng tượng nổi mẹ cậu sẽ ngoan ngoãn chịu đòn như mẹ Trương Đằng.
Nếu đổi người phụ nữ trong mơ thành mẹ, có lẽ bà sẽ tát cho mấy phát, nhân tiện đá mấy cú triệt đường sinh sản của gã đàn ông, hoặc là thọc mấy dao cho gã.
Hạ Mạc nghĩ như vậy, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hơn, từ từ nhắm mắt lại ngủ mất.
Trong giấc ngủ chập chờn, Hạ Mạc vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, vì sao mẹ nhóc mập không phản kháng nhỉ? Dù cô không đánh lại gã đàn ông kia, cô cũng có thể ly hôn mà?
Hạ Mạc không hiểu, vả lại mối quan hệ giữa nó với Trương Đằng không tốt, cậu hoàn toàn không cần nhúng tay vào việc này.
Cứ coi như không biết đi.
Hạ Mạc hạ quyết tâm, nhưng sang tới ngày hôm sau, khi mẹ Trương Đằng đưa con đi học đã cố tình tìm tới Hạ Mạc, tặng cậu hộp bánh kem do chính tay cô làm.
Dưới sự dạy dỗ của mẹ, rốt cuộc Trương Đằng đã chịu xin lỗi Hạ Mạc, cũng đảm bảo về sau không gây sự với cậu nữa.
Hạ Mạc đã cùng trải nghiệm giấc mơ đêm qua, ít nhiều cũng biết thông cảm, rộng lượng phất tay tỏ ý cho qua chuyện này, xem như bắt tay giảng hòa với nhóc mập.
Hạ Mạc ngửi mùi bánh ngọt thơm ngon tỏa ra từ chiếc hộp xinh xắn, thầm nghĩ: Thơm quá, rất giống mùi thơm của lâu đài bánh kem hôm qua.
Nghĩ đến đây, Hạ Mạc không khỏi tỏ ra tiếc nuối.
Lâu đài bánh kem lớn như vậy, thơm như vậy, thế mà cậu vẫn chưa được ăn ké miếng nào! Nếu về sau nhóc mập còn có thể mơ về lâu đài kia, cậu sẽ không ngần ngại đi thêm vài lần vào giấc mộng.
Hạ Mạc nghĩ như vậy, đôi mắt khẽ liếc qua người phụ nữ xoay người rời đi, dù cô đã cố gắng che giấu nhưng vẫn có thể thấy tư thế của cô hơi khập khễnh.
Hạ Mạc thầm lắc đầu, chắc là lại bị đánh rồi.
Để chứng minh cho suy đoán của Hạ Mạc, cả ngày hôm nay Trương Đằng trông rất suy sút, cũng có thể thấy nó thật sự thương mẹ.
Tuy rằng Hạ Mạc thích cãi ngang bà Mạc, nhưng tình cảm giữa cậu với bà rất sâu, hơn nữa bà Mạc một tay nuôi cậu từ nhỏ đến lớn, tình cảm của cậu dành cho bà so với các cặp mẹ con khác chỉ hơn chứ không kém.
Vì vậy cậu đã thuận mắt hơn vì tình cảm dành cho mẹ của Trương Đằng.
Đến lúc sau, chờ cậu hưởng thụ hương vị bánh kem mẹ Trương Đằng tự tay làm, mức độ vừa ý càng tăng lên.
Một tháng tiếp theo, thỉnh thoảng Trương Đằng sẽ mang một ít đồ ăn vặt mẹ làm cho Hạ Mạc.
Bánh quy này, cupcake này, bánh nướng nhân trứng chảy này, kẹo hạnh nhân này v…v… Hầu như mẹ Trương Đằng đều biết làm những món bánh có thể mua được trong huyện Q, mà những món không mua được ở huyện Q cô cũng biết làm, hương vị còn ngon hơn cả đồ Mạc Hữu Phi mang về từ Hong Kong.
Nếu là những thứ khác, Hạ Mạc sẽ còn biết liêm sỉ từ chối, nhưng đối với những món ngon như thế, Hạ Mạc không có dũng khí từ chối.
Há miệng mắc quai.
Dần dần, Hạ Mạc và Trương Đằng đã thân thiết hơn.
Nói thật Trương Đằng hơi mất kiểm soát bản thân, thỉnh thoảng sẽ nghịch ngợm gây chuyện, nhưng có đôi khi ra tay không nặng không nhẹ với bạn học, một khi không cẩn thận sẽ khiến các bạn khác bật khóc.
Sau khi xảy ra chuyện, Hạ Mạc nhận ra thật ra cậu ta cũng rất áy náy, nhưng không bỏ được mặt mũi, dần dần các học sinh khác dần xa lánh cậu ta.
Mà Hạ Mạc thì Trương Đằng không dám chọc, ngày đó đánh nhau một trận tuy không gây ra vết thương trên người, nhưng về sau cậu ta bị đau khoảng chừng nửa tháng.
Trương Đằng thích sĩ diện, hơn nữa nguyên nhân lần đó đúng là do cậu ta sai, cho nên cậu ta chưa từng nhắc lại chuyện này, bao gồm cả với mẹ mình.
Nhưng sau khi trải qua việc này, cậu ta lại thành thật hơn khi đứng trước mặt Hạ Mạc, mà Hạ Mạc cũng không phải loại thích so đo, thỉnh thoảng Hạ Mạc ngồi ngủ gật trong phòng vào tiết thể dục, Trương Đằng cũng bằng lòng yểm trợ cho cậu, thường xuyên qua lại, tình bạn của cả hai dần phát triển lên.
Trương Đằng biết Hạ Mạc thích ăn đồ ngọt mẹ làm, sáng thứ sáu tuần này cậu ta hứa với Hạ Mạc rằng chờ đến thứ hai tuần sau sẽ mang bánh nhân kem chocolate đến, cực kỳ ngon.
Hạ Mạc lau nước miếng đợi đến cuối tuần, chờ tới thứ hai lại nhận được tin Trương Đằng sinh bệnh xin nghỉ.
**************.