Hạ Mạc nhanh chóng lái xe van đến cửa cống thoát nước Chuột Con đã nói, cậu dùng hai cân cá khô cay mua chuộc Đại Hắc đi tìm Khổng Tô, Đại Hắc lội nước cả nửa buổi trời, Khổng Tô thì không thấy, nhưng nó lại dẫn về âm hồn của một cụ già.
Âm hồn này không phải cụ Khổng thì là ai?
Bởi vì chuyện của Khổng Tô nên Hạ Mạc và Đại Hắc đều biết mặt cụ Khổng, đặc biệt là Đại Hắc, trước đây nó đi theo Khổng Tô ở lại nhà cụ Khổng ăn chực không ít lần.
Cơ thể cụ Khổng gầy guộc, thường xuyên trầm mặt ít cười nên khiến ấn tượng đầu tiên của người khác khi nhìn ông sẽ là ông già này dù không khắc nghiệt cũng sẽ không dễ chọc.
Mà quả thật tính cách của ông vốn bướng bỉnh cố chấp, sau khi người bạn đời của ông qua đời vào mấy năm trước, ông đã sống một mình với Khổng Tô, tính cách lại càng thêm kỳ quặc, là người già không dễ sống chung trong mắt nhiều người.
Đại Hắc thường lui tới nhà ông, biết thật ra ông là người tốt, số tiền ông còn tiếc không nỡ dùng lại tiêu đi để mua thức ăn chất lượng tốt cho Khổng Tô.
Nó đi theo Khổng Tô ăn chực thức ăn nhà ông, tuy ông sẽ quạo quọ lải nhải “lại tới chực cơm nữa”, nhưng vẫn sẽ lấy thức ăn ngon ra đãi nó, có khi nhớ ra còn sẽ mua thêm ít cá khô trong siêu thị bỏ sẵn ở nhà, chờ nó tới sẽ cho ăn.
Sau khi người bạn già của ông qua đời, hai cô con gái đều muốn đón ông về nhà mình ở chung.
Nhưng ông Khổng lại nói, muốn về ở cũng được, nhưng tất cả tiền hưu của ông đều chỉ cho mình ông, đừng hòng móc một cắc nào hết.
Trừ khi ông chết, còn không đừng mơ.
Cũng không biết là do ông nói khó nghe quá làm con gái đau lòng hay con ông tính toán như vậy thật, cho nên cuối cùng ông Khổng vẫn sống một mình ở nhà cũ.
Thời còn trẻ ông Khổng làm việc ở nơi khác, có lẽ ông vốn đã không có kỹ năng giao tiếp với người khác, hơn nữa vì đặc thù công việc nên phải đi suốt ngày, ít khi ở chung với con cái, cho nên ông rất ít khi nói về công việc của mình cho bọn họ nghe.
Con ông chỉ biết ông làm trong một xí nghiệp nhà nước, nhưng cụ thể là làm gì thì không biết.
Đại Hắc cũng không biết nhiều, nhưng nó biết lương hưu ông rất cao, một tháng phải hơn ngàn đồng.
Lương hưu cụ Khổng nhiều như vậy, nhưng phí sinh hoạt một tháng của ông chưa bao giờ vượt qua ba trăm.
Ông dành gần hết số tiền tiết kiệm còn lại đi giúp đỡ học sinh nghèo khó.
Thử hỏi một ông cụ như vậy sao có thể vì ba bốn ngàn đồng tiền thuốc men bần hèn mà ăn vạ người ta?
Đừng nói là cụ Khổng, đến cả Đại Hắc nghe xong cũng không nuốt trôi nổi cục tức này.
Mà bây giờ không biết vì lý do gì, Khổng Tô vốn trốn dưới cống thoát nước không thấy đâu, thay vào đó là linh hồn cụ Khổng.
Có vẻ linh hồn cụ đã bị thương nặng, ba hồn bảy phách không hề ổn định, có thể tan mất bất cứ lúc nào, đầu óc ông cũng không tỉnh táo, trong miệng luôn lẩm bẩm Khổng Tô, Khổng Tô, không hỏi được câu nào.
Đại Hắc hết cách, đành phải dẫn ông ra khỏi cống thoát nước giao cho Hạ Mạc.
Bên ngoài cống đã là giữa trưa, là lúc dương khí thịnh nhất trong ngày.
Cụ Khổng vừa ra khỏi cống, linh hồn suýt nữa đã bị dương khí đánh bay.
Hạ Mạc phải nhanh chóng đọc một đoạn chú an hồn thật dài, lúc này mới miễn cưỡng ổn định lại linh hồn cụ Khổng.
Vừa rồi cậu vội tới đây quá nên không mang theo đồ dùng vẽ bùa, nhưng cậu có thể dùng tay không để vẽ, chẳng qua năng lượng bùa ấy rất mạnh, với tình huống của cụ Khổng thì không chịu nổi sức mạnh đó.
Hạ Mạc đành nói với Đại Hắc: “Tao đưa ông ấy về đã, mày đi tìm Chuột Con, bảo nó phải nhanh chóng tìm được vị trí của Khổng Tô, chắc chắn kẻ đầu sỏ đã chạy theo nó rồi.” Khổng Tô cũng là một con yêu nhỏ, nhưng nó tiếc chủ cũ, nhận định một chó không thể theo hai chủ, không chịu để Hạ Mạc ký khế ước.
Hạ Mạc không ép nó, cho nên chưa ký khế ước với nó, bằng không Hạ Mạc đã sớm cảm nhận ra vị trí của nó.
Suy đoán của Hạ Mạc nhanh chóng được chứng minh.
Cậu nhanh chóng đưa cụ Khổng về nhà, liên tục vẽ bùa an hồn dán lên linh hồn ông.
Sau khi linh lực trong bùa hòa vào hồn cụ Khổng, linh hồn rách nát của ông mới trở về như ban đầu.
Hạ Mạc lẩm nhẩm chú ngữ cổ xưa khó đọc, cậu nhẩm xong, khẽ quát một tiếng: “Hồn về!”
Ánh mắt mờ mịt tan rã của cụ Khổng dần lấy lại tiêu cự, chút ngơ ngẩn của linh hồn mới chết rút đi, một lúc sau đã khôi phục ký ức lúc còn sống, ánh mắt sắc bén của ông nhìn Hạ Mạc, lớn tiếng hỏi: “Cậu là ai?”
Nói xong còn bày ra tư thế đề phòng, rất hợp với bề ngoài gầy guộc nhưng nghiêm khắc của ông, nhìn là biết lúc còn sống không dễ chọc.
“Cháu là Hạ Mạc, Đại Hắc là mèo của cháu.”
Nghe Hạ Mạc nói mình là chủ Đại Hắc, đề phòng trong mắt cụ Khổng hơi rút đi, nhưng ngay sau đó nghĩ tới điều gì, khuôn mặt khô quắt lần nữa hung dữ trở lại: “Không đúng, tôi đã chết rồi, sao cậu có thể nhìn thấy tôi?”
Bây giờ vẫn chưa biết Khổng Tô ở đâu, Hạ Mạc chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất tháo gỡ lòng phòng bị của cụ Khổng.
Cậu lấy bằng cảnh sát vừa đến tay ra khỏi ngăn kéo, mở ra đưa đến trước mặt cụ Khổng: “Không biết ông đã từng nghe tới cục điều tra đặc biệt của bộ công an chưa, cháu là người Đặc Điều Xử, chuyên điều tra những việc thần quái cảnh sát bình thường không xử lý được.
Nói ngắn gọn, bây giờ Khổng Tô đang gặp nguy hiểm, ông có thể nói cho cháu là ai đưa nó đi không?”
Tuy cụ Khổng chưa từng nghe tới Đặc Điều Xử, nhưng ông nhìn là biết ngay Hạ Mạc là cảnh sát hàng thật giá thật, ông không giấu giếm nữa, sốt ruột nói: “Là một nam trung niên, gã lấy tôi đe dọa Khổng Tô.
Khổng Tô vì cứu tôi nên đã theo gã.
Anh cảnh sát, Khổng Tô nhà tôi chỉ là một con chó nhỏ bình thường, sao người kia lại muốn bắt nó?”
Hạ Mạc nói: “Khổng Tô nhà ông không phải chó thường, nó đã mở linh trí, là một con chó yêu.
Chỉ sợ chuyện của ông có liên quan đến người sau màn muốn bắt nó.” Sáng nay Khổng Tô tới cửa cầu cứu, nó tới rất vội, có rất nhiều chuyện chưa nói rõ ràng.
Cụ Khổng nghe xong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi biết mà, tôi biết ngay có điều bất thường mà.
Anh cảnh sát, tôi không tự sát, tuy tôi đã uống mấy viên thuốc kia, nhưng đó không phải ý của tôi…”
Cụ Khổng vốn không biết nói sao, bây giờ đang khó thở, nói chuyện hơi lộn xộn, nhưng Hạ Mạc lại nghe hiểu.
“Ý ông là có người điều khiển ông uống số thuốc đó?”
“Đúng đúng đúng, ý tôi là vậy.
Khổng Kiến Quốc tôi cả đời anh minh sáng suốt, sao có thể làm mấy trò hề như tự sát được? Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ tự sát, mấy năm nay giúp đỡ không ít học sinh nghèo khó, giấy chứng nhận quyên tiền đều giữ lại, nghĩ chờ ngày nào đó chết sẽ để lại cho đám con cái bất hiếu, đỡ cho bọn chúng cả ngày nghĩ xem tiền tôi đâu rồi xích mích với nhau.
Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tìm người giúp tôi gửi hết bằng chứng lên mạng, để cho mấy tên mắng tôi là đồ già mà không nên nết chống mắt lên xem Khổng Kiến Quốc là người như thế nào.
Ông đây mà lại đi ăn vạ? Nực cười! Một lũ mắt mù, không biết gì cũng dám lên mạng nói này nói nọ.”
“Tôi tìm tới cháu gái mình nhưng chưa nói cho nó biết chuyện đăng bằng chứng lên mạng, chỉ sợ nó tới nhà tôi… Không biết có sợ không.” Có lẽ Khổng Kiến Quốc rất thương đứa cháu gái này, chính ông bị oan lớn như vậy vẫn không rơi một giọt nước mắt, nhưng vừa nghĩ đến có thể cháu gái sẽ là người đầu tiên phát hiện ra xác mình, ông không kiềm được đỏ bừng mắt.
“Ông… không hận Khổng Tô à?” Nếu không vì Khổng Tô, dù Khổng Kiến Quốc có ra sao cũng sẽ không đến nông nỗi này.
“Hận nó? Tôi hận nó làm gì? Khổng Tô nhà tôi vừa ngoan vừa thông minh, cậu nói xem sao tôi lại không nghĩ ra nó là yêu nhỉ? Nếu là yêu thì chắc Khổng Tô còn có thể sống được rất lâu đúng không?” Nói tới đây, oán khí trên người Khổng Kiến Quốc hơi tan đi.
Ông cụ này tuy tính nết hơi lạ nhưng rất thú vị.
Hạ Mạc không nhịn được chọc ông: “Nếu không bị người tóm giết chết, nó có thể sống thêm mấy chục, trăm năm, thậm chí là còn lâu hơn nữa.”
Khổng Kiến Quốc đỡ trán: “Xem tôi này, chỉ chăm chăm nói chuyện của mình, anh cảnh sát à, nhất định cậu phải cứu được Khổng Tô đấy.”
“Đưa tay cho cháu.”
“Để… để làm gì?”
“Bây giờ ông tập trung tinh thần nhớ lại hình dáng của người đàn ông kia, ông nhớ càng rõ, cháu lại càng dễ tìm ra gã.”
Khổng Kiến Quốc vươn đôi tay gầy guộc không chút do dự, cố hết sức nhớ lại dáng vẻ người đã bắt chó của ông sau khi chết.
Chẳng qua linh hồn mới chết rất mờ mịt, Khổng Kiến Quốc dùng hết sức mình nhớ lại cũng chỉ được một hình dáng sơ bộ.
Hạ Mạc không “thấy” rõ khuôn mặt cụ thể của người đó lắm, nhưng không biết vì sao lại cảm giác quen quen.
Chắc chắn cậu đã gặp người này ở đâu rồi.
Tạm thời Hạ Mạc không nhớ ra nổi, đúng lúc này, một con chim sẻ bay từ ngoài cửa sổ vào, sau một hồi hót ríu rít, chỉ nghe Hạ Mạc nói: “Biết rồi, tao qua đó ngay, bảo Đại Hắc và Chuột Con dù dùng cách nào cũng phải bám sát gã.”
Chim sẻ muốn thân mật với Hạ Mạc nhưng lại không dám, bay trên đầu Hạ Mạc vài vòng, cuối cùng lưu luyến bay qua cửa sổ ra ngoài.
“Tìm thấy vị trí của Khổng Tô rồi, bây giờ chúng ta sẽ qua đó.”
Chim sẻ được Chuột Con giao nhiệm vụ báo tin cho Hạ Mạc.
Khi nó nhắc tới Chuột Con, Hạ Mạc lại nhớ tới một người.
Nam trung niên năm đó đuổi bắt mẹ Chuột Con trên tàu hỏa.
Người đi bắt Khổng Tô lần này cũng là gã.
Mãi tới bây giờ Hạ Mạc vẫn chưa quên được giấc mơ quỷ dị đáng sợ hồi ấy, giấc mơ kia hẳn là của mẹ Chuột Con, nếu cậu đoán không sai, có lẽ nó chính là một trong số các vật thí nghiệm đã chạy thoát.
Mẹ Chuột Con có hơi thở vừa giống yêu vừa không giống yêu, sau khi lão quỷ uống viên thuốc kia cũng tỏa ra hơi thở giống vậy, mà trong giấc mơ năm đó, rõ ràng cậu đã cảm nhận được yêu khí của yêu quái chân chính.
Kết hợp với những quái vật thí nghiệm thất bại trong mơ, cậu đoán có phải có người đang bắt yêu quái để thực hiện thí nghiệm vô nhân đạo không?
Nghĩ đến điều này, Hạ Mạc lập tức không kiềm nổi, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, trong lòng bỗng ngập tràn sự chán ghét không nói thành lời.
Cậu nheo mắt đầy nguy hiểm, nói với cụ Khổng: “Đi thôi.”
Hạ Mạc nhanh chóng tới nơi chim sẻ đã báo, cũng thành công gặp lại Chuột Con.
Vừa thấy cậu đến, Chuột Con đã vội nói: “Đại ca ơi, gã đàn ông kia đuổi theo Đại Hắc vào thôn họ Hạ rồi.”
Hạ Mạc cười gằn: “Dám đuổi tới thôn họ Hạ, đúng là thiên đường mở lối không chịu đến, địa ngục cài then lại lấn vào.
Đại Hắc được việc lắm.”
“Đại ca, không biết vừa rồi tên kia cho Khổng Tô uống thuốc gì mà nó không nhận ra em và Đại Hắc nữa, nó… nó còn cắn em đây này.” Chuột Con khóc rấm rứt xòe móng ra, trên cái chân trắng mượt có một vết máu nhạt.
Có vẻ nhóc con đã bị dọa sợ hơn là bị thương, gương mặt xù lông của nó thở phì phì phồng lên, đôi mắt to bằng hạt đậu ngập nước, muốn khóc lại cố kiềm nén, trông cực kỳ tủi thân.
“Được rồi, đừng ăn vạ nữa, chờ về sẽ mua kem cho mày.”
“Em muốn ăn Cornetto.”
“Không thành vấn đề, dù sao mày cũng ăn Cornetto mà lớn.”
“Không phải, em uống sữa AD lớn lên đó.
Đại ca, em còn muốn thêm một bình sữa nữa, được không?”
“Để tao mua cho mày.”
“Yay, yêu đại ca nhất!” Chuột Con còn đâu là tủi thân nữa, nhảy vút lên vai Hạ Mạc, cái đầu mập mạp không ngừng cọ lên mặt cậu.
Trên ghế sau của chiếc xe van, cụ Khổng ghen tị đến đỏ mắt, Khổng Tô nhà ông chưa bao giờ làm nũng với ông như vậy đâu!.