Cung Tố Tâm ôm một tia hi vọng cuối cùng, luống cuống tay chân mở di động ra bật phần mềm truy tìm vị trí của cặp song sinh.
Nhưng dù cô ta có làm như thế nào, phần mềm vẫn hiển thị tìm vị trí thất bại, không thể định vị.
Là bắt cóc! Nhất định là bắt cóc! Hơn nữa người bắt cóc bọn chúng tuyệt đối không phải người bình thường.
Cung Liệt, đúng, còn Cung Liệt nữa, không chừng hồn phách của Cung Liệt cũng ở trong tay bọn bắt cóc.
Rốt cuộc là ai? Vì sao chúng phải làm như vậy? Nếu số năm và số sáu trong tay cô ta gặp vấn đề, hậu quả…
Cơ thể Cung Tố Tâm run lên, di động rớt cạch xuống đất.
Ông Cung bà Cung thấy cô ta mặt cắt không còn chút máu thì đều bị dọa sợ, đặc biệt là bà Cung, cặp song sinh biến mất không thấy bóng dáng ngay trước mặt bà ta, bà ta đuổi theo mãi mà không kịp, vừa mệt vừa sợ, nức nở hoảng sợ nói: “Tố Tâm, có phải Đại Bảo và Tiểu Bảo đã gặp chuyện không?”
“Bọn nó bị bắt cóc rồi.” Đầu óc Cung Tố Tâm không ngừng xoay chuyển, thể thí nghiệm số năm và số sáu bị cô ta làm mất, chắc chắn tổ chức sẽ không bỏ qua cho cô ta, thậm chí nếu bọn chúng rơi vào tay Đặc Điều Xử, đặc biệt là vào tay cấp dưới của Long Viêm, thế thì cô ta chắc chắn sẽ đi đời, kết cục tuyệt đối không tốt hơn Đinh Hoằng Nhất là bao.
Cô ta chỉ biết phải tìm được cặp song sinh về trước mới có cơ hội sống sót.
Đám bắt cóc đầu tiên là động đến Cung Liệt, sau đó lại hạ chú cô ta, bây giờ đi bắt cóc cặp song sinh, chỉ e là đang chĩa mũi dùi vào cô ta.
Tốn công tốn sức, tất có mục đích.
Cháu đích tôn của gia tộc trăm tỷ họ Thẩm quý hơn vàng, nếu bọn bắt cóc nhắm vào tiền tài, chỉ cần đối phương lên tiếng, bao nhiêu tiền cô ta cũng sẽ thỏa mãn.
Chỉ sợ thứ đối phương muốn không phải tiền.
Nhưng trừ tiền tài ra, Cung Tố Tâm cũng không nghĩ ra trên người mình có gì đáng giá.
“Bắt cóc?” Bà Cung chỉ thấy trời đất quay cuồng, nước mắt không ngừng chảy ra: “Tố Tâm, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Ông Cung lòng nóng như lửa đốt, lấy di động ra nói: “Đương nhiên là báo cảnh sát, bây giờ mới hơn mười, hai mươi phút, chắc chắn bọn bắt cóc còn chưa chạy xa.” Nói xong, ông định bấm số báo công an.
Cung Tố Tâm cướp điện thoại trong tay ông, nói: “Không được báo công an!” Nếu báo công an, tổ chức cũng sẽ biết, tạm thời cô ta tuyệt đối không thể để người trong tổ chức biết được.
Chờ bình tĩnh lại, Cung Tố Tâm nửa thật nửa giả nói: “Bố, mẹ, chuyện này không đơn giản như hai người nghĩ đâu, tạm thời con chưa thể giải thích, nhưng con có một điều muốn nói cho bố mẹ, nếu báo công an, Đại Bảo và Tiểu Bảo sẽ không thể nào sống được.”
“Chẳng lẽ là kẻ thù nhà họ Thẩm ra tay?” Ông Cung cả kinh hỏi, trực giác nói cho ông biết mọi chuyện không hề thích hợp.
“Bây giờ con còn chưa xác định,” Cung Tố Tâm không thừa nhận cũng không phủ nhận, nói: “Tạm thời đừng nói chuyện này cho bất cứ ai, bao gồm Thẩm Tòng Lễ.
Lát nữa bố mẹ đi làm thủ tục xuất viện cho Liệt đi, đưa nó rời khỏi thành phố B tới một nơi, con sẽ đưa địa chỉ cụ thể cho hai người, nếu tiếp tục ở lại thành phố B, có lẽ bố mẹ cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Bà Cung nghe vậy sợ tới mức hoang mang, ông Cung bình tĩnh hơn bà nhiều: “Tố Tâm, có phải con chọc tới ai không?”
Cung Tố Tâm không muốn nói nhiều, chỉ nói: “Bố mẹ nghe con là được, giúp con chăm sóc cho Liệt, con nhất định sẽ tìm cách đưa Đại Bảo và Tiểu Bảo quay về.”
Trước đó ngay khi Cung Tố Tâm phát hiện hoàn cảnh bản thân rơi vào tình trạng hiểm hóc, cô ta đã giấu mọi người dùng thân phận khác lặng lẽ mua một miếng đất ở một huyện thành hẻo lánh, đó là đường lui cô ta để lại cho người nhà.
Cô ta chừa một số tiền lớn ở đó cho bố mẹ và Cung Liệt, dùng căn cước, hộ chiếu và thân phận giả của cô ta gửi sản nghiệp và sổ tiết kiệm ở nước ngoài.
Một khi cô ta gặp phải sự cố, người nhà cô ta cũng có thể sống cuộc sống yên ổn nhờ những thứ kia.
Đưa bố mẹ hoảng loạn và Cung Liệt hôn mê bất tỉnh đi, Cung Tố Tâm dần bình tĩnh trở lại, cô ta lái xe quay về biệt thự, bảo với dì giúp việc mới rằng cặp song sinh đã quay về nhà bố mẹ, có lẽ sẽ phải ở thêm mấy ngày, tạm thời cho bà ta nghỉ dăm ba hôm, chờ lúc nào lũ trẻ quay về sẽ báo cho bà ta đi làm lại.
Đuổi giúp việc mới đi, Cung Tố Tâm vừa bình tĩnh suy nghĩ mục đích của bọn bắt cóc vừa chờ đợi điện thoại của chúng.
Nhưng trong lúc chờ cô ta lại ngủ mất, đám bắt cóc vẫn không gọi điện qua.
Cung Tố Tâm mơ một giấc mơ, mơ thấy rất nhiều chuyện từ rất lâu, lâu đến mức cô ta sắp quên mất.
Lúc cô ta sáu tuổi đã đóng một vai phụ nhỏ trong bộ phim truyền hình, vì thiết lập nhân vật tốt, cô ta trông cũng xinh xắn, sau khi phim được chiếu lên, cô ta cũng hot lên theo.
Bố mẹ vì làm việc ở đây nên quen không ít người trong giới, cô ta nhanh chóng tham gia diễn thêm một ít bộ phim, trở thành ngôi sao nhí nổi danh nhất năm đó.
Nhưng dường như cô ta luôn thiếu một chút may mắn.
Cô ta tự nhận mình xinh đẹp, kỹ năng đóng phim cũng không tệ, vậy mà không biết vì sao lăn lộn trong giới mười năm, nổi tiếng thì nổi tiếng, nhưng không thể nào hot hừng hực được.
Có lần cô ta cho rằng mình không hot nổi là vì để bố mẹ làm người đại diện, không đủ chuyên nghiệp, quan hệ có hạn, vì thế cô ta sang ký với một công ty giải trí khác.
Nhưng sau khi vào công ty, người đại diện dẫn dắt nói với cô ta biết, muốn hot thì trừ may mắn ra, quan trọng nhất là phải có quý nhân nâng đỡ.
Dưới sự sắp xếp của đại diện, cô ta quen với vài gã giàu có, mà trong số những người cô ta quen, Thẩm Tòng Lễ có xuất thân tốt nhất, cũng thật lòng với cô ta nhất.
Cô ta nhanh chóng đắm chìm vào những lời đường mật của Thẩm Tòng Lễ, lên giường với gã, thậm chí còn mang thai con của Thẩm Tòng Lễ.
Sau khi Thẩm Tòng Lễ biết cô ta có mang thì cho một khoản tiền, bảo cô ta đi phá thai.
Nhưng cô ta tiếc sinh mệnh nho nhỏ trong bụng, càng tiếc phú quý ngập trời nhà họ Thẩm, khi đó Cung Tố Tâm ngây thơ cho rằng mình có thể sung sướng nhờ con.
Lui một bước tiến ngàn bước, dù không vào được cửa nhà, chỉ cần cô ta sinh ra cốt nhục của nhà họ Thẩm, trong tương lai Thẩm Tòng Lễ sẽ không thể nói cắt là cắt đứt với cô ta, chỉ cần Thẩm Tòng Lễ có thể chăm sóc cho cô ta một chút, nhất định cô ta có thể nổi lên.
Nếu có ngày nào đó cô ta hot lên, có gả vào nhà họ Thẩm hay không cũng có sao đâu?
Cuộc giao dịch này, tính như thế nào cũng thấy cô ta không lỗ.
Dưới sự giúp đỡ của người đại diện, cô ta giấu mọi người âm thầm sinh đứa trẻ ra.
Chờ sinh con xong, cô ta ôm đứa bé đến trước mặt Thẩm Tòng Lễ, biểu cảm của gã cực kỳ đặc sắc.
Dù thế nào đi nữa, con đã sinh rồi không thể nhét trở lại vào bụng.
Khi đó vì không để Thẩm Tòng Lễ cảm thấy mình là một người phụ nữ đa mưu đa kế, cô ta khẳng định chắc nịch rằng chỉ vì mình quá yêu gã nên mới tiếc không phá bỏ kết tinh tình yêu của bọn họ.
Vì để bày tỏ lòng thủy chung, thậm chí cô ta còn chủ động đề nghị đặt tên con theo họ mình, sau đó lấy thân phận là em trai cô ta, chuyển hộ khẩu đứa trẻ sang cho bố mẹ.
Cho tới hôm nay, Cung Tố Tâm cũng không biết trước kia mình đi nước này có phải là một con cờ dở hay không.
Nếu sớm biết lão già kia nói sao cũng không chịu cho Cung Liệt bước chân vào cửa nhà họ Thẩm, lúc đó cô ta sinh xong sẽ ném con cho Thẩm Tòng Lễ, muốn làm sao tùy gã, nói không chừng thằng con trai ma ốm quý báu của Thẩm Tòng Lễ sẽ có thêm một đứa em trai ruột.
Dù sao Cung Liệt chỉ ít hơn Thẩm Nặc nửa tuổi, vợ trước của Thẩm Tòng Lễ vừa ngu ngốc vừa dễ mềm lòng, cô ta ép Thẩm Tòng Lễ, lại chạy tới trước mặt người phụ nữ kia khóc lóc giả bộ đáng thương, nói không chừng có thể thành sự thật.
Chỉ tiếc đã đi tới nước này, nói gì nữa cũng đã muộn.
Mộng Mô con tàng hình đi xuyên qua giấc mơ của Cung Tố Tâm, nhìn cô ta làm trăm phương ngàn kế để bước tới cuộc hôn nhân với Thẩm Tòng Lễ.
Trong giấc mơ của Cung Tố Tâm, Hạ Mạc mới biết thì ra khi còn nhỏ Thẩm Nặc đã bị bệnh tự kỷ, mãi tới khi sắp lên hai mới mở miệng nói chuyện.
Vì thế Thẩm Tòng Lễ vô cùng bất mãn.
Gã vốn đã hối hận khi cưới một cô vợ thân phận thấp kém, lời thề non hẹn biển trước kia sao có thể bì nổi áp lực cơm áo gạo tiền của hôn nhân? Có lẽ gã từng yêu mẹ Thẩm Nặc thật, bằng không sẽ không màng sự phản đối của Thẩm Bằng Phi, nằng nặc đòi cưới mẹ Thẩm Nặc.
Nhưng chờ kết hôn xong, sống trong cuộc sống không môn đăng hộ đối, như Thẩm Tòng Lễ đã nói, khi đi một đôi giày không vừa cỡ sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Trong giấc mơ, Thẩm Tòng Lễ từng càu nhàu với Cung Tố Tâm về cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc rất nhiều lần.
Mà cơn bất mãn ấy sau khi phát hiện Thẩm Nặc mắc bệnh tự kỷ đã đạt đến đỉnh điểm.
Cung Tố Tâm sinh con trai cho Thẩm Tòng Lễ là bí mật chỉ được công khai trong nhà họ Thẩm, cô ta muốn mượn con trai để leo lên cũng bị người ta biết.
Người nhà họ Thẩm có người mượn việc này làm loạn, bắt cóc Thẩm Nặc, tuy về sau tìm được hắn về nhưng Cung Tố Tâm lại phải chịu oan, ai cũng cho rằng tất cả việc này là do cô ta làm.
Vì thế Thẩm Tòng Lễ đã lạnh nhạt với cô ta một thời gian rất dài, không tiếp tục nâng đỡ cô ta nữa.
Không có tài nguyên tốt, may mắn cũng kém, Cung Tố Tâm vẫn luôn phải lăn lộn trong giới diễn viên hạng hai hạng ba, Mà sau khi Thẩm Nặc được tìm về dường như thấy thông suốt, từ từ phô bày thiên phú đáng kinh ngạc, được cụ Thẩm đích thân nuôi dạy, nghiễm nhiên biến thành người nối nghiệp.
Nhà họ Thẩm tranh giành sản nghiệp, tuy Thẩm Tòng Lễ là con cả, thế nhưng năng lực vừa bạc vừa bình thường, từ trước tới nay không được cụ Thẩm thích.
Bây giờ vất vả lắm mới sinh được đứa con khiến ông vừa ý, Thẩm Tòng Lễ hoàn toàn đánh mất suy nghĩ ly hôn.
Mà Cung Tố Tâm vất vả lắm mới dỗ được Thẩm Tòng Lễ suy nghĩ lại, dẫn cô ta tham gia tiệc mừng thọ cụ Thẩm.
Cô ta vốn định mượn cơ hội này để Cung Liệt nhận tổ quy tông, chỉ tiếc một câu bâng quơ của Thẩm Nặc đã hoàn toàn chặt đứt ảo tưởng của cô ta.
Càng khiến cô ta tuyệt vọng hơn là, cô ta đóng vai chính bộ phim nhưng lại khiến nữ thứ Lý Phỉ Phỉ hot lên, mà cô ta càng tức giận hơn vì Thẩm Tòng Lễ lại lòng vòng đòi cô ta cách liên lạc với Lý Phỉ Phỉ.
Thẩm Tòng Lễ dùng vài ba câu lừa cô ta, nhưng trong lòng cô ta không thấy vui chút nào.
Cô ta nhận ra năm nay mình không được may, vì vậy quyết định tìm một ông thầy bói cho mình.
Mà bất hạnh của cô ta cũng vì vậy lan ra theo.
Có người đã sớm nhắm vào của cải sung túc nhà họ Thẩm, mà cô vừa hay bị người ta biến thành một con cờ.
Xuyên qua giấc mơ, Hạ Mạc nhìn thấy Cung Tố Tâm bị một người đàn ông mặt mũi bình thường lôi kéo vào lớp sương mù hồi lâu, qua sự giới thiệu của người nọ, cô ta bay tới nước T, xin được quỷ con từ tay một thầy đồng áo đen không rõ mặt mũi.
Cung Tố Tâm chỉ lo cầu may, không tiếc hao biết bao nhiêu tiền của xin một con quỷ con pháp lực cao thâm từ thầy pháp áo đen.
Sau khi nuôi quỷ con, quả nhiên may mắn của Cung Tố Tâm dần tốt lên, chỉ trong một đêm, bao nhiêu hợp đồng lần lượt kéo đến.
Cô ta tin tưởng chọn một vai chính trong kịch bản phim do biên kịch dốc lòng xây dựng trong nhiều năm, khi đọc xong kịch bản, Cung Tố Tâm biết chắc chắn bộ phim này có thể nổi như cồn.
Cô ta cực kỳ tin tưởng vào kỹ thuật diễn xuất của mình, nhưng vẻ đẹp diễm lệ của nữ chính trong bộ phim kia càng hợp với hình tượng của Lý Phỉ Phỉ hơn, nhờ đại diện thông báo, cô ta biết Lý Phỉ Phỉ cũng tham gia buổi tuyển chọn vai diễn.
Đạo diễn bộ phim này nổi tiếng về việc đào tạo diễn viên, thường xuyên dùng người mới, tuy Lý Phỉ Phỉ không được tính là người mới nhưng thiên phú rất cao, thuộc vào dạng trời sinh định sẵn ăn chén cơm này.
Cô ta lo Lý Phỉ Phỉ sẽ được đạo diễn lựa chọn, vì thế nên sai quỷ con đi quấy phá Lý Phỉ Phỉ.
Ban đầu cô ta thật sự chỉ muốn dọa Lý Phỉ Phỉ một phen, sau đó dù Lý Phỉ Phỉ được đạo diễn chọn đóng vai chính, cô ta cũng chỉ muốn quỷ con đi dạy cô một bài học, không muốn g.iế.t c.h.ết Lý Phỉ Phỉ.
Nhưng Lý Phỉ Phỉ chết rồi.
Vào khoảnh khắc kia, cô ta cảm nhận rõ nỗi sợ của mình.
Càng đáng sợ hơn là, sau khi con quỷ kia g.iế.t ch.ế.t Lý Phỉ Phỉ thì dần mất khống chế.
Khi đó cô ta đã nếm được trái ngọt do quỷ con mang lại, dù thế nào cũng tiếc không muốn tiễn nó đi.
Cứ như vậy qua khoảng một năm, ngày nọ cô ta nghe Thẩm Tòng Lễ nói Thẩm Nặc bỗng bị sét đánh trúng ở trường, thương thế rất nặng, dù đã thử nhiều cách nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.
“Sao đang yên đang lành lại bị sét đánh?” Trong giấc mơ, Cung Tố Tâm giả bộ cực kỳ quan tâm, gợi chuyện cho Thẩm Tòng Lễ: “Nghe lạ thật đấy, em quen một thầy pháp rất cao tay, hay là mời ông ấy tới xem cho Thẩm Nặc thử xem sao?”.