*Lượt chơi thứ 4
Vương Kết Hương xuất hiện ở cửa ký túc xá công nhân, lại bị người ta đụng phải theo lệ thường.
Anh Từ: “Cô nhóc à……”
Vương Kết Hương giơ tay ngắt lời chú ta: “Đứng chắn cửa không để làm gì cả, cháu đi nhầm.”
Cô xoay người xuống lầu, định ra bốt điện thoại cắt dây điện luôn cho gọn.
Khi cô chạy đến phạm vi khoảng đất trống trong xưởng sửa chữa ô tô, vách ngăn lại xuất hiện lần thứ hai.
Vương Kết Hương thử đủ trò, tốn hơn nửa tiếng, vẫn không thể tới gần.
Ở đằng xa, Ân Hiển đã cơm nước xong xuôi đi ra khỏi nhà ăn.
Vương Kết Hương vẫy tay với anh, muốn ngăn anh lại: “Ân Hiển! Ân Hiển!”
Anh không hề phản ứng.
Cô không thể tới gần anh ta, anh ta không nghe thấy giọng cô…… Bên cạnh anh ta cũng xuất hiện vách ngăn vô hình.
“Đừng đi mà.” Vương Kết Hương điên cuồng đấm vào vách ngăn, Ân Hiển đi vào bốt điện thoại.
Mùi khói.
Cô ngồi ho khan dưới đất.
Tiếng xào quân mạt chược vang lên bên tai.
Vương Kết Hương nhắm mắt lại, không muốn đối mặt.
* Lượt chơi thứ 5
Mở mắt ra, lại là cửa ký túc xá công nhân.
Vương Kết Hương hoàn toàn không biết nên làm gì.
Cô bắt đầu uể oải, nản lòng, hoài nghi chẳng lẽ mình không thể đi ra khỏi không gian này.
Lần thứ năm đụng trúng anh Từ, chú ta hỏi cô tìm ai, Vương Kết Hương không nói không rằng, bỏ đi luôn.
Chẳng có cách gì khả dĩ.
Cô yên lặng ẩn núp cạnh Ân Hiển, thụ động quan sát quỹ đạo hoạt động của anh ta khi không bị cô làm nhiễu loạn.
Ân Hiển đi ra khỏi ký túc xá công nhân, đến thẳng nhà ăn.
Anh mua cơm xong thì tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Vương Kết Hương ngẩn ra: Đúng ra chỗ này phải có tình tiết nhân viên tạp vụ chế nhạo anh ta chứ nhỉ? Lần trước rõ ràng bưng cơm đợi tận mười phút vẫn chưa có chỗ ngồi……
À! Cô sửng sốt hiểu ra.
Khi hai người đi chung, họ tìm chỗ trống cho cả hai nên mới đi tới cái bàn dài trong góc.
Đám nhân viên tạp vụ châm chọc mỉa mai anh vì chiếc áo lao động, chuyến ghé thăm văn phòng của Hà Thiện và cuộc đối thoại với chị ta, hai sự kiện này không nhất thiết phải xảy ra trong cốt truyện gốc.
Do cô xuất hiện, vì cô can thiệp vào nên tình tiết này mới phát sinh, làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Ân Hiển vùi đầu ăn cơm một mình.
Vương Kết Hương núp trong góc, dùng góc độ của khán giả đơn thuần, quan sát thế giới xa lạ này.
Một người đàn ông đầu trọc ngồi ngay cạnh cô, cô vô thức liếc qua anh ta.
Sau đó, cô nhìn về phía vị trí Ân Hiển đang ngồi.
Đột nhiên, mắt cô khóa vào một khuôn mặt khác ở bên phải Ân Hiển.
“Trời ơi, chẳng lẽ mình hoa mắt?”
Người đàn ông đầu trọc cạnh cô, và gã đầu trọc cạnh Ân Hiển có đường nét khuôn mặt cực kì giống nhau, như là song sinh cùng trứng vậy.
Sau khi phát hiện ra hiện tượng này, Vương Kết Hương quan sát một loạt, tìm ra ngay gương mặt thứ ba, thứ tư, thậm chí thứ năm, giống nhau như lột.
Hồi ở vòng chơi thứ 2, cô từng quan sát nhanh đám công nhân.
Khi đó cô cảm thấy mọi người ở đây đều mặc đồng phục, diện mạo chiều cao xêm xêm nhau, nhìn lướt một vòng, cô chẳng nhớ kĩ được khuôn mặt nào.
Nguyên nhân cô không nhớ được rất đơn giản.
Vẻ ngoài của đám công nhân ở đây chỉ có vài kiểu, hơn nữa đều bình thường đến mức quái lạ.
Họ tựa như những diễn viên quần chúng được vẽ ở phông nền, chỉ thoáng lướt qua, nên được paste nhiều lần vô cùng lấy lệ.
Da đầu Vương Kết Hương tê rần, bầu không khí kinh dị càng nồng nặc hơn.
Thấy Ân Hiển ăn cơm xong, cô lập tức đuổi theo, rời khỏi chỗ quái lạ này.
Anh đi thẳng về phía bốt điện thoại.
Để ngăn thế giới quay ngược, Vương Kết Hương không thể để anh đi gọi điện thoại được.
Cô thất bại.
Vẫn vì vách ngăn.
Bắt đầu từ lúc ra khỏi nhà ăn, vách ngăn xuất hiện bên cạnh Ân Hiển.
Vương Kết Hương gặm ngón tay, đón màn reset của thế giới, từ từ sắp xếp lại những thông tin mà mình đã thu thập được.
* Lượt chơi thứ 6
“Cô nhóc à,” anh Từ tận tâm với trách nhiệm đọc lời thoại của mình: “Cháu chắn trước cửa làm gì?”
Cô đã nghe lời dạo đầu này quá nhiều lần, bỗng dưng lại cảm thấy nó thân thương đến lạ.
Vương Kết Hương nhón chân, vỗ vỗ vai chú ta, đi ra khỏi ký túc xá công nhân.
Như những gì cô tìm hiểu được từ lượt chơi trước, nếu không bị can thiệp, trong phần chuyện này của Ân Hiển, những chỗ anh ta đi chỉ có: Ký túc xá công nhân, nhà ăn, bốt điện thoại.
Trong nhà ăn, anh ta không tương tác hay đối thoại với ai cả.
Điều ấy có nghĩa là, cuộc gọi kia rất có thể là thứ anh ta đã lên kế hoạch thực hiện trong hôm nay.
Vậy thì điểm mấu chốt và mục đích cuối cùng của ván game này, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là: Ngăn anh ta đi vào bốt điện thoại.
Nếu muốn ngăn cản, thì nhất định không được có vách ngăn.
Vương Kết Hương nhặt một cành cây viết viết vẽ vẽ lên mặt đất, tổng kết lại quy luật hình thành vách ngăn.
Lượt đầu tiên: Tiếp xúc với Ân Hiển.
Có thể đi đến khoảng đất trống, đã biết vách ngăn ở ngoài xưởng sửa chữa ô tô, chưa tới gần bốt điện thoại.
Lượt thứ 2: Tiếp xúc với Ân Hiển.
Không tới gần bốt điện thoại, không biết vách ngăn tồn tại ở đâu.
Lượt thứ 3: Tiếp xúc với Ân Hiển.
Vách ngăn xuất hiện ở khoảng đất trống, cách bốt điện thoại một đoạn.
Lượt thứ 4: Vách ngăn ở phạm vi khoảng đất trống, bên cạnh Ân Hiển cũng có vách ngăn.
Lượt thứ 5: Giống lượt 4.
Ở hai lượt chơi đầu tiên, mình tương tác với Ân Hiển nhiều nhất; lượt thứ 3, họ có tiếp xúc, nhưng cô quan tâm đến cảnh vật chung quanh nhiều hơn, ít đối thoại với anh ta; lượt 4 lượt 5, cô tránh Ân Hiển.
“Vách ngăn hình thành dựa theo mức độ tương tác của hai đứa mình à?”
Cô bẻ gãy cành cây, đứng lên.
Để xác minh phỏng đoán của mình, Vương Kết Hương canh lúc Ân Hiển đi ra.
Trên đường đến nhà ăn, cô nhờ anh chỉ đường.
“Xin hỏi, nhà vệ sinh gần nhất ở đâu ạ?”
Ân Hiển chỉ đường cho cô.
Vương Kết Hương giả bộ đi một đoạn về hướng đấy, nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi, cô lập tức quay đầu đi theo anh.
Ân Hiển cơm nước xong, Vương Kết Hương như một paparazzi nhìn thấy minh tinh, vội vàng đi lên ngăn anh lại.
“Ô, làm thế này thì không có vách ngăn thật này!” Cô kích động túm tay áo anh, nhảy lên bắt anh nhìn mình: “Này, này, anh có nghe thấy giọng em không?”
Ân Hiển kinh ngạc: “…… Nhóc gặp phải cái gì trong nhà vệ sinh à?”
Cơ hội hiếm có khó tìm, Vương Kết Hương nảy ra ý tưởng: Trước khi anh ta gọi điện, mình trộm thẻ điện thoại của anh ta là xong việc còn gì.
Cô nghĩ sao làm vậy, lẹ làng lần tay vào túi quần phồng lên của anh, thuận lợi lấy được ví tiền.
Giây tiếp theo, hai chân Vương Kết Hương cách mặt đất.
Cổ áo cô bị Ân Hiển xách lên, anh cười nhạo.
“Nhóc càn rỡ quá rồi đấy, dám trộm đồ của anh ngay dưới mũi anh à?”
Cô thử giải thích ngọn nguồn với anh ta.
Ân Hiển cho là cô đang nói dối, cô nói khô miệng rát họng, anh ta vẫn mắt điếc tai ngơ.
Anh ta lấy cái ví về, còn kẻ trộm Kết Hương thì bị anh xách một mạch, ném ra khỏi xưởng sửa chữa ô tô.
“Đồ ngốc!”
Cô lắc lan can của xưởng sửa chữa ô tô, gào to với bóng lưng Ân Hiển.
“Đồ ngốc, có ngon thì anh đừng đi gọi điện thoại nữa!”
Cô càng nói thế, anh ta càng phải đi vào bốt điện thoại, rõ ràng nghe thấy rồi, nhưng anh ta lại lờ cô đi.
Vương Kết Hương giậm chân, dứt khoát chạy xa khỏi xưởng sửa chữa xe hơi.
Lần này anh ta ném cô ra, ngoài xưởng sửa chữa ô tô không có vách ngăn, cô có thể tự do đi lại.
“Tôi mặc xách anh, tức chết mất.”
Vương Kết Hương khoanh tay, dẩu miệng, sải bước thật nhanh.
Thế giới lạ lùng này không buông tha cô.
Cô đi chưa được 5 phút, mùi khói và làn sương xám lại đuổi theo cô.
* Lượt chơi thứ 7
Xới bài mạt chược quen thuộc, anh Từ quen thuộc.
“Cô nhóc, cháu……”
“Cháu đang tức giận,” Mặt cô phồng lên vì tức, cái miệng dẩu cao đến mức có thể gánh được thùng nước: “Chú kệ cháu, cháu phải tức tại chỗ ba phút.”
Ba phút trôi qua.
Vương Kết Hương nghĩ thông suốt: Vương Kết Hương cô đây nhất định phải cứu tên ngốc Ân Hiển kia.
Cô chắc chắn sẽ tìm được cách qua ván, qua một cách nhanh chóng hữu hiệu.
Sau khi lấy được chìa khóa, cô sẽ hất tóc, cool ngầu bỏ tên Ân Hiển cặn bã lại, dứt khoát y như khi anh ta bỏ cô lại để đi gọi điện thoại.
Trải qua rất nhiều vòng chơi, thí nghiệm tự thân của Vương Kết Hương đưa ra hai thông tin quan trọng nhất: mức độ tương tác thật sự có thể ảnh hưởng đến vách ngăn; điểm mấu chốt trói buộc Ân Hiển là ở cuộc điện thoại ấy.
Nói cách khác, cô cần tương tác gần gũi với Ân Hiển, dù làm thế sẽ dẫn đến nhiều tình tiết vốn không cần thiết, sau đó, cô mới có cơ hội ngăn cản anh ta gọi điện thoại.
Có điều, Vương Kết Hương vẫn còn nghi ngờ: Ân Hiển gọi điện cho ai? Anh ta nói gì trong điện thoại?
—— Được rồi, cứ từ từ, lượt chơi này mình sẽ biết rõ thôi.
Cô siết chặt nắm tay, ý chí chiến đấu bùng cháy trong đôi mắt.
Ân Hiển lên cầu thang, tình cờ gặp được cô bé Vương Kết Hương qua đường, cô hỏi anh: “Anh ơi, WC ở đâu ạ?”
Ân Hiển đi xuống lầu, tình cờ gặp được cô bé Vương Kết Hương đang chơi đùa, cô nói: “Anh ơi, cục đá em nhặt biến đâu rồi ấy, không biết có bị ai trộm không, anh có thấy nó không ạ?”
Ân Hiển đi đến cửa canteen, tình cờ gặp được cô bé Vương Kết Hương giữa đám đông, cô vẫy vẫy tay: “Anh ơi, trùng hợp ghê mình lại gặp nhau.
Em đang chờ mẹ em, chẳng có gì đặc sắc cả, haha.”
Anh gọi cơm xong, ngồi xuống ăn, tưởng rằng cuối cùng cũng được bình yên.
Vương Kết Hương lại như âm hồn không tan, nhảy ra.
“Cơm có ngon không ạ?”
“Món đặc sắc trong nhà ăn là gì hở anh?”
Anh không trả lời cô, nhưng tiếng cô nói vẫn vọng lại không ngừng bên tai.
“Chỗ này bình thường cũng đông vậy ạ?”
“Tại sao ghế trong canteen lại làm bằng nhựa chứ không phải gỗ hở anh?”
“Anh ơi, trong phòng trực có bóng nhựa đấy, em muốn chơi bóng, ăn cơm xong anh đi mượn cho em được không? Em nhát, sợ người lạ, không dám hỏi chú trong phòng trực……”
Ân Hiển có vẻ cũng phát sợ vì bị làm phiền, anh ra khỏi nhà ăn, đưa cô tới thẳng phòng trực.
Vương Kết Hương lấy được bóng, bị anh quát rất ác: “Chơi bóng của nhóc đi! Không được nói chuyện với anh nữa.”
Cô vâng dạ lia lịa.
Chờ Ân Hiển vào bốt điện thoại rồi, cô rê quả bóng nhựa, lặng lẽ tiếp cận anh.
Rốt cuộc, phí sức chín trâu hai hổ, Vương Kết Hương cũng nghe lén được nội dung cuộc điện thoại của Ân Hiển.
“Bố ạ, con định thôi việc.”
Anh đưa lưng về phía cô, nói chuyện điện thoại, giọng điệu không nghe ra cảm xúc gì.
Đầu dây kia gào lên cái gì đấy, Vương Kết Hương không nghe rõ lắm.
Vì Ân Hiển không nhìn cô, nên cô vén tóc lên, áp tai vào mặt kính của bốt điện thoại.
“Bố có giận cũng vô dụng, con đã quyết rồi, chỉ thông báo với bố một tiếng thôi.
Bây giờ thị trường phụ tùng ô tô rất phát đạt, con chuyển qua làm tiếp thị sẽ càng có tương lai hơn, kiếm được càng nhiều tiền hơn bây giờ.
Xưởng sửa chữa ô tô không hề coi trọng phân khúc dịch vụ kỹ thuật này, khó mà phát triển được mảng bảo hành.
Công nhân kỹ thuật thì toàn thuê mấy lão già bảo thủ từ đời nào không chịu thay đổi.
Con phụ trách mảng này, như rõ ràng tần suất phải bồi thường sửa chữa bảo hành đang tăng lên, cứ đà này, sớm muộn gì xưởng cũng phải đóng cửa.”
Nghe đến đây, Vương Kết Hương quả thật không nhịn được, phải mắng mình là đồ óc heo.
Cô đã từng nghe Ân Hiển nói về chuyện này rồi! Trước khi vào nhà, chú thỏ từng nói với cô: Dịch vụ kĩ thuật không kiếm tiền nhanh bằng làm tiếp thị, bấy giờ anh ta đang muốn chuyển qua làm sale.
Gia đình không đồng ý cho anh làm thế, anh cự lại gia đình, bỏ việc tự bươn chải.
Khúc mắc của anh ta đến từ chính gia đình, tại sao cô lại quên tiệt lời thỏ ta nói cơ chứ?
Giọng điệu của bố Ân Hiển rất nghiêm túc, giọng to đến phát sợ, Vương Kết Hương cứng đờ người vì tiếng gào của ông ta.
“Mày còn biết mày là dân kỹ thuật cơ đấy? Dân kỹ thuật thì ngoan ngoãn làm kỹ thuật đi, quan tâm chuyện khác làm gì? Xưởng sẽ sụp à? Xưởng to như thế, mày chết rồi nó cũng chẳng sụp đâu.
Huống hồ, mày có kỹ thuật trong người, sợ gì không tìm được việc?
“Làm tiếp thị à, ha, tao thấy mày nghĩ tới tiền lắm quá nên phát điên rồi.
Tầm nhìn thiển cận! Kỹ thuật đầy mình, thế mà lại muốn luồn cúi khom lưng thay ghế, chỉ đường, dán màn hình cho người ta à, nực cười quá rồi đấy.”
Ân Hiển lạnh giọng hỏi ông ta: “Bố là kỹ sư xây dựng, con nhất định phải là kỹ sư xây dựng ư?”
Người ở đầu dây kia không thể nói chuyện bình thường được.
Ông ta chửi bới liên mồm, mắng vống lên, hoàn toàn lờ đi câu hỏi của người đang nói chuyện với mình.
“Giờ mày đủ lông đủ cánh mày cãi lại tao đúng không? Thứ vô ơn bạc nghĩa, tao cực khổ nuôi mày lớn lên, trải đường bằng thênh thang cho mày.
Chủ xưởng là bạn cũ của tao, con gái chú ấy còn là người yêu mày, đầu mày thì bị lừa đá, còn đòi nghỉ việc.
Tao nói cho mày biết, mày không được bỏ, không được phép làm tao mất mặt.”
Ân Hiển nói với bố câu chót trước khi dập máy.
“Tóm lại, con không làm nữa.”
Thế giới đang quay vòng, Vương Kết Hương ngửi thấy mùi khói sặc sụa.
Quá nhiều lần, cô còn lười cả ho khan.
Ân Hiển quay đầu lại, ngay khi thế giới đang thay đổi, hai người nhìn nhau qua mặt kính.
Cô nhìn thấy anh, gương mặt trẻ trung, đôi mắt trống rỗng mờ mịt.
“Tại sao?” Cô không hiểu nổi.
Đúng ra anh ta phải hăng hái nhiệt tình mới phải, anh ta đứng đây, rốt cuộc có thể làm chủ vận mệnh đời mình.
Nhưng anh lại bày ra vẻ mặt thất vọng, lưng còng xuống.
Trông anh như một cục pin hết điện, một cái túi chườm nóng lỡ bị cắt mở.
Sương xám dần bao vây lấy họ.
Vương Kết Hương lau mặt kính đang mờ dần, nói với anh, không biết anh có nghe được không.
“Này!”
“Em sẽ gặp lại anh ngay thôi, Ân Hiển.”
[HẾT CHƯƠNG 16].