Hoàng hôn, 7 giờ.
Thời gian quay ngược trở lại…… Cô quay về nhà của ông ngoại cậu.
Vương Kết Hương điều chỉnh lại nhịp thở, suy nghĩ trong đầu dần rõ ràng hơn.
—— Đến trường của Ân Hiển!
—— Dẫn thằng nhỏ lên bệnh viện gặp ông ngoại!
Đã xác định được những việc phải làm, cô bò dậy, tranh thủ thời gian mở cửa, chạy ra hành lang, dắt chiếc xe đạp mình vừa đi ra.
Có điều.
Cô vẫn chưa biết đường đến trường cậu.
Vương Kết Hương lại rơi vào cục diện bế tắc trong lượt chơi trước: Phải hỏi đường, nhưng mà tất cả những người trên đường đều là nhân vật quần chúng.
Lần trước cô chờ rõ lâu, nhân vật duy nhất không phải kẻ làm nền là điều dưỡng của ông ngoại Ân Hiển.
Nhưng cô không thể phí thời gian chờ chị ta chỉ để hỏi đường nữa.
Huống hồ, chị điều dưỡng kia về nhà thì có nghĩa là tất cả đã quá muộn.
“Nghĩ kĩ đi, bình tĩnh, chắc chắn có cách.”
Vương Kết Hương suy tư, làm sao mới tìm được một người không phải là nhân vật làm nền.
Trong ký túc xá công nhân có rất nhiều nhân vật không phải quần chúng: anh Từ, Hà Thiện, đồng nghiệp cùng văn phòng với Ân Hiển, ông chủ tiệm tạp hóa, chú trong phòng trực……
Nghĩ đến đây, mắt cô sáng ngời.
Những người mà Ân Hiển có ấn tượng, thường tiếp xúc tiếp xúc với anh sẽ không phải là những hình tượng làm nền trong thế giới tinh thần của anh.
Vương Kết Hương lướt qua tất cả người và nhà cửa trong tầm mắt, đạp xe ra ngoài đường.
Trên phố không có cửa hàng nào ở mặt đường, cô đạp đến một nơi cô hoàn toàn không biết.
Đột nhiên, bánh xe dường như đụng phải một bức tường kính.
Một thứ vô hình chặn cô lại, khiến cô không thể tiến lên trước.
Vách ngăn.
Đây cũng không phải lần đầu Vương Kết Hương thấy thứ này, cô bình tĩnh đổi hướng, tiếp tục đạp xe.
Rốt cuộc, ở ngã rẽ, cô phát hiện một sạp báo vô cùng nổi bật.
“Nhất định phải có người nhé.” Vương Kết Hương thầm cầu nguyện trong lòng.
Chủ sạp báo, đúng như dự đoán của cô, không phải là một người làm nền.
Vương Kết Hương kích động kêu lên.
Cô dừng xe lại rồi chạy lên trước, suýt nắm cả tay ông anh kia, nói ngay: “Đồng chí, tôi đã tìm được đồng chí rồi”.
Ông anh này không phụ sự kì vọng của cô, anh ta không chỉ nói chuyện bình thường được với cô, mà còn biết đường chính xác đến trường THCS số 2.
“Em đi thẳng theo đường này, đi tới cuối; quẹo trái lên sườn dốc, đi cỡ 200 mét, có một ngã tư đường.
Sau đó em rẽ phải, đi lên dốc, đi thẳng lúc nữa em sẽ thấy tấm biển to của ngân hàng.
Em qua đường ở chỗ đó, tại giao lộ đầu tiên ở bên kia đường, em xuống dốc ……”
“Phức tạp quá,” Vương Kết Hương nghe mà rối cả não: “Em không nhớ được.”
Ông anh nhiệt tình xé một tờ giấy, vẽ bản đồ cho cô.
Vương Kết Hương cảm ơn lia lịa.
“Thế này chắc phải đạp xa lắm nhỉ?”
“Không xa đâu, mười lăm đến hai mươi phút thôi.”
Cô mượn đồng hồ của anh ta thì thấy, bây giờ là 7 giờ 40.
Phố đã lên hết đèn, màn đêm buông xuống.
Vương Kết Hương đạp xe theo bản đồ, bức tranh của ông anh này trừu tượng quá.
Cô đi theo những mũi tên kia, nhưng không phán đoán được nên đi cụ thể bao xa, giao lộ cần rẽ là giao lộ nào.
Cô không nhìn thấy “tấm biển to của ngân hàng” mà anh ta nói tới, đi nhầm đường rồi.
Vương Kết Hương không đi nữa, định hỏi người khác.
Đoạn đường cô đang đứng rất náo nhiệt, nhưng chủ quán và khách hàng đều là nhân vật quần chúng.
Vương Kết Hương dắt xe đi thật nhanh, liếc thấy một tấm biển, lập tức lại bùng lên hi vọng.
“Mì sợi Trùng Khánh!”
Cô dắt xe chạy về hướng đấy.
“Món mì cay này là món tủ của Ân Hiển.”
Không thể không nói, yêu nhau 5 năm, cô cũng có hiểu biết nhất định về anh ta.
Tất cả khách trong tiệm đều là cảnh nền, nhưng người phục vụ thì không.
Vương Kết Hương cầm tấm bản đồ mà anh bán báo vẽ cho cô, cậu phục vụ lại vẽ thêm mấy nét.
Quán mì ở rất gần trường.
Lần này, cô cảm thấy mình chắc chắn có thể đạp tới nơi.
Phí rất nhiều công sức.
Người Vương Kết Hương ướt đẫm mồ hôi vì đạp xe, cô tới cổng trường THCS số 2.
Trời tối đen, cổng trường im ắng.
Cô gõ gõ cửa sổ bốt bảo vệ: “Chào chú, cháu là người nhà của em Ân Hiển lớp 9-1, chú mở cổng cho cháu được không ạ?”
Bảo vệ quét mắt nhìn cô, đáp tỉnh bơ: “Phụ huynh không được vào trường, chờ ngoài cổng.”
Vương Kết Hương nôn nóng ra mặt: “Vậy mấy giờ thằng bé mới tan học ạ?”
“Không quá 8 rưỡi đâu, còn hai mươi phút nữa, cô chờ đi.”
“Không được ạ, cháu không chờ được,” Nghe thấy giờ, cô càng cuống cuồng đến độ giậm chân: “Thằng bé có hoàn cảnh đặc biệt phải về nhà ngay, chú gọi nó ra giúp cháu được không ạ?”
“Hoàn cảnh đặc biệt gì?”
“Ông cụ nhà nó ốm nặng rồi, thằng bé phải lên bệnh viện gặp ông.”
“Thôi được,” Bảo vệ xuống nước: “Vậy cô viết giấy xin nghỉ đi, tôi đến lớp thằng bé tìm.”
Đã đến thời khắc mấu chốt thế này rồi mà vẫn không lược thủ tục đi được hả?
Vương Kết Hương không còn sức cãi cọ với chú ta: “Cháu viết, cháu viết ngay đây, chú đi tìm trước đi.”
Cô viết xong đơn xin nghỉ, bảo vệ tìm và đưa Ân Hiển ra.
Cậu trai đứng cách cô một khoảng, nói một câu vừa lạnh lùng vừa ngứa đòn.
“Cháu không biết chị này.”
Vương Kết Hương không so đo với con nít.
“Chị là họ hàng bên ông ngoại em, chị họ xa của em,” Cô đi thẳng qua, nắm chắc tay cậu, đưa cậu đi: “Chúng ta mau tới bệnh viện thôi, ông em sắp qua đời rồi.”
Vẻ hoài nghi trong mắt Ân Hiển tan biến ngay khi nghe câu cuối cùng cô nói.
Cậu dại ra, bị cô kéo thẳng tới chỗ xe đạp.
Vương Kết Hương lỏng chân đạp, đưa mắt ra hiệu với cậu, Ân Hiển ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau.
Đừng thấy cậu mới lớp 9 mà khinh, cậu đã rất cao lớn, cô phải dùng hết sức mới đèo được cậu.
“Đi tới bệnh viện kiểu gì?” Cô hỏi.
Cậu không phản ứng.
Vương Kết Hương quay đầu lại nhìn cậu.
Mắt cậu trống rỗng vô hồn, cậu lo âu gặm ngón tay.
“Ân Hiển,” cô cao giọng hơn: “Đi tới bệnh viện kiểu gì? Đường nào nhanh nhất?”
Cậu chỉ đường cho cô.
“Em để ý đường cho chị, sắp rẽ thì báo chị.”
Ân Hiển đồng ý.
Cô đã trì hoãn quá lâu trên đường tới đây, tính theo thời gian điều dưỡng về nhà lần trước, thì đã không còn kịp nữa.
Vương Kết Hương đầm đìa mồ hôi giẫm lên bàn đạp, chuẩn bị trước cho tình huống xấu nhất, thầm ghi nhớ đường đi.
……
Tới bệnh viện.
Vì dùng quá nhiều sức nên cả hai chân Vương Kết Hương đều nhũn ra, không còn sức đi nữa.
Cô dừng xe lại, bảo Ân Hiển đi trước, cô thở không nổi, dạ dày thắt lại.
“Chị ơi, ông ngoại ở phòng nào?”
Cô đỡ xe đạp, họng nghẹn ngào, không uốn thẳng được lưỡi để nói nữa.
“Em chưa vào phòng bệnh của ông bao giờ à?”
Cậu lắc đầu.
“Em có biết sảnh ngoại trú của bệnh viện ở đâu không? Có biết ông em nằm ở khoa nào không?”
Cậu gật đầu.
“Em đến sảnh ngoại trú, người ta hay ghi thông tin ở đấy, em đến khoa rồi hỏi y tá số giường của ông em.”
Vương Kết Hương vừa nhìn Ân Hiển chạy vào bệnh viện, vừa đấm ngực, ho sù sụ.
—— Nếu hồi bé Ân Hiển học đi xe đạp, cô đã không phải mệt tới mức này!
—— Cầu trời phù hộ là tới kịp, kẻo không lại phải đạp lần nữa!
Sau khi thở được bình thường, cô vội vàng đuổi theo Ân Hiển, đi vào sảnh ngoại trú.
Không ngờ.
Ân Hiển vẫn ở đằng ấy, một người phụ nữ cao gầy đứng cạnh cậu.
Vương Kết Hương nhận ra, người phụ nữ kia là mẹ của Ân Hiển.
Cậu cướp lấy tờ giấy trong tay mẹ.
Bác sĩ đã đóng dấu rồi, đấy là giấy chứng tử của ông ngoại cậu.
Ân Hiển bóp tờ giấy, đọc đi đọc lại mấy hàng chữ giản đơn hết lần này đến lần khác.
Như thể cậu không biết chữ, như thể cậu không hiểu.
Đôi môi hơi mỏng mím thành đường thẳng, cậu nuốt nước miếng, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Mẹ……”
Cậu hỏi: “Hôm nay mẹ ở bệnh viện đúng không, tại sao không báo cho con từ sớm?”
Mẹ cậu day phần giữa mày.
“Con còn phải đi học, báo cho con làm gì? Có giúp gì được không?”
Ân Hiển cụp mắt, khép tờ giấy lại.
“Đó là ông ngoại.”
Cậu lại mở miệng, giọng khản đặc.
“Các người không cần tôi, ông ngoại đã chăm sóc tôi.
Ông nằm viện, các người chẳng nói năng gì với tôi.
Dù chỉ một lần thôi cũng được, nhưng các người không chịu cho tôi tới, chỉ toàn bảo tôi phải tự lo chuyện mình, chuyên tâm học tập, trẻ con chẳng giúp được gì.
Bây giờ ông mất rồi…… sao ông lại, đột nhiên đi rồi……”
Cậu cong lưng, không thể kìm được cơn run rẩy, như đang sợ hãi, như đang thấy rất lạnh.
“Mày đang trách mẹ ư?”
Bà ta gằn từng chữ, phân rõ lằn ranh giữa “Mày” và “Mẹ”.
“Mày thấy mẹ còn chưa đủ mệt à?”
Ân Hiển không nói câu gì.
Mẹ cậu thở dài, không nói gì thêm với cậu nữa.
Trong sảnh ngoại trú của bệnh viện, hai mẹ con đứng đối diện nhau, nhưng lại xa cách hơn cả người lạ.
Vương Kết Hương ý thức được: dù ở lượt chơi trước, Ân Hiển có chạy tới bệnh viện một mình, gặp được mẹ cậu, thì bà ta cũng sẽ đưa ra lý do tương tự.
Lời bà ta nói rất thực tế.
Ân Hiển là trẻ con, không giúp được gì.
Nhưng, như vậy lại không có tình người quá.
Nếu có thể nhận nuôi Ân Hiển thì tốt biết bao, Vương Kết Hương nghĩ.
Cô yên lặng nhìn cậu, day mũi mình, nhỏ mấy giọt nước mắt không đáng tiền, vì Ân Hiển 15 tuổi, vì Ân Hiển của sau này.
Thế giới đang quay ngược trở lại.
Không gian xung quanh lấy thiếu niên đang nắm chặt tờ giấy chứng tử trong tay làm trung tâm, vặn vẹo cực kỳ nhanh.
Bệnh viện biến mất, người mẹ biến mất.
Trong không gian tan thành từng mảnh nhỏ, chỉ còn Vương Kết Hương và cậu trai kia.
Đêm nay đã cách Ân Hiển của hiện tại xa xôi nhường nào.
Nhưng còn một Ân Hiển nữa, một phần của Ân Hiển, bị nhốt tại đây.
Cậu không thể vượt qua cú sốc này, bị nhốt trong căn nhà tăm tối, tan nát cõi lòng vô số lần.
“Ân Hiển.”
Vương Kết Hương gọi tên cậu.
Cậu nhìn cô, hốc mắt đỏ hoe cố nén nước mắt.
“Lần tới, hẹn nhau lần tới.”
Cô vuốt ve mái tóc mềm mại của thiếu niên, đảm bảo với cậu.
“Chị nhất định sẽ nhanh hơn chút nữa, đưa em đến gặp ông ngoại.”
[HẾT CHƯƠNG 32].