Ngày hôm sau.
Đồng hồ báo thức kêu tiếng đầu tiên, Ân Hiển tắt nó đi.
Khi xuống giường đánh răng rửa mặt, anh nhìn người đang ngủ trên sàn nhà, mới nhớ ra chuyện tối qua.
Cô ta đi vào ngủ rồi……
Mái tóc dài xơ vàng uốn xoăn, gương mặt trắng trẻo trông như cục bột mềm mại.
Cô gái nhắm nghiền hai mắt, quay mặt vào tường, nằm nghiêng cuộn tròn người thành một cục.
Cô đắp tấm chăn mỏng kia bên ngoài, không cởi áo khoác ra.
Rách rưới, đáng thương, nhưng vẫn giữ cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.
Ân Hiển trộm cảm thấy, cô gái này rất giống một con chó hoang.
Trước khi anh ra ngoài, cô vẫn còn ngủ.
Căn phòng nhỏ toàn tiếng ngáy của cô.
“Khò khò khụt khụt ——”, tiếng ngáy làm người ta liên tưởng đến chú heo cảnh khụt khịt mũi thích chí vì được nựng.
Tiếng vang đều đều, không ồn ào.
Giờ mình không ở nhà, Ân Hiển suy tư không biết có nên đánh thức cô dậy không.
Cuối cùng, anh lựa chọn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đến giờ cơm trưa, Ân Hiển mang thêm một suất cơm về nhà.
Chăn ga đã được gấp gọn gàng, đặt trên ghế.
Cô không ở đây, giày và ba lô của cô cũng biến mất.
Ân Hiển ăn hết hai suất cơm một mình, cất chăn đệm vào tủ, khóa trái cửa phòng lại.
Anh cho rằng mình sẽ không gặp lại cô nữa.
Buổi tối tan làm.
Hôm nay hiếm khi không phải tiếp khách, Ân Hiển về nhà vừa kịp trước lúc chợ cóc dọn hàng, anh tiện thể mua một ít rau với mấy cái trứng gà, định về nhà nấu mì.
Lúc đi xuống dốc, anh thấy một bóng người nhỏ bé ngồi xổm trước cửa nhà mình.
Cô thấy có người đi tới là ngẩng đầu lên ngay.
Cô bước lên, xác nhận đúng là anh, bèn vui vẻ chạy tới…… nhận túi đồ ăn anh đang xách.
“Anh ăn cơm chưa?” Cô gái trẻ hỏi.
“Chưa.” Anh nói.
“Trùng hợp ghê, em cũng chưa ăn.”
Da mặt cô rất dày, cô đi theo cạnh anh, chờ anh mở cửa.
Hôm qua còn cực kỳ câu nệ, sao đột nhiên hôm nay lại không sợ anh nữa?
Ân Hiển bật công tắc đèn, đi vào trong phòng.
Cô gái nhỏ cởi giày, cũng vào theo.
Lúc anh quay đầu lại nhìn cô, cô đang cúi đầu nhìn thức ăn trong túi nilon.
Nhận thấy cái nhìn của anh, cô ngước mắt, ngượng ngùng cười với anh.
*
Vương Kết Hương nghĩ kỹ rồi!
Thật ra, hôm qua vào căn phòng này, cô đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng cho tất cả những chuyện có thể xảy đến.
Một đêm trôi qua, những chuyện cô nghĩ hoàn toàn không xảy ra.
Vậy là lần này cô thật sự gặp được người tốt rồi.
Cô muốn ở lại đây với anh.
Anh chàng tốt bụng đang rửa rau.
Mặt anh ít biểu lộ cảm xúc, lại kiệm lời, cô vẫn hơi sợ gương mặt nghiêm túc của anh.
Vương Kết Hương đánh bạo, mở miệng bắt chuyện với anh trước.
“Anh à, anh tên là gì?”
Anh tắt vòi nước, nói với cô: “Ân Hiển.”
“Âm hiểm?” Vương Kết Hương vẫn chưa hiểu: “Âm hiểm gì ạ?”
Anh không trả lời, cầm rổ rửa rau lên, về phòng luôn.
Cô sợ bị nhốt ngoài cửa, vội vàng đuổi theo.
Lau khô tay xong, anh lấy báo cũ và bút ra, viết tên mình xuống.
Bên cạnh chữ “Ân Hiển” ngay ngắn, Vương Kết Hương cũng nắn nót viết tên cô.
“Vương Kết Hương?” Anh đọc thành tiếng.
“Đúng đúng,” cô gật đầu: “Anh Ân Hiển, sau này em có thể gọi anh là đại ca Hiển được không ạ?”
“……”
Hình như anh không thích lắm.
Vương Kết Hương thử đổi kiểu: “Hoặc là, anh Hiển ạ?”
Anh bật chiếc bếp ga giản dị lên, đun nước nấu mì, “Ừ” một tiếng rất khẽ khàng.
“Anh Hiển, cảm ơn anh đã cưu mang em hôm qua ạ.
Em muốn hỏi anh một vấn đề vô cùng quan trọng……”
Vương Kết Hương không quanh co lòng vòng, lựa chọn vào thẳng chủ đề chính: “Em có thể ở đây một thời gian không ạ?”
Ân Hiển sắp buột miệng thốt ra chữ “Không”, cô đã nhanh chóng lên tiếng, ngắt lời anh.
“Em sẽ phụ trách nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn vệ sinh, và làm tất cả việc nhà khác mà anh yêu cầu.
Bao giờ em tìm được việc, có lương, em sẽ san sẻ tiền thuê nhà với anh.”
Thấy anh lại định lên tiếng, lòng Vương Kết Hương hẫng đi, cô lại cướp lời.
“Có rất nhiều người làm thuê ở chung phòng đấy ạ.
Tiền thuê nhà trên thành phố đắt quá, thuê chung thế này tiết kiệm hơn.
Nhận được lương em sẽ trả tiền thức ăn cho anh ngay.
Em đảm bảo bằng đầu em luôn, em sẽ không chuốc thêm phiền toái cho anh đâu ạ!”
Cô vỗ vỗ đầu mình, thấp thỏm bất an nhìn anh chằm chằm.
“Anh Hiển, anh thấy có được không ạ?”
“Được,” Ân Hiển hỏi cô: “Cô muốn cho ớt không?”
Vương Kết Hương đang đắm chìm trong chữ “Được” thản nhiên kia, gương mặt hồng hào rạng rỡ, không nghe thấy câu đằng sau của anh.
“Hả? Gì cơ ạ?”
“Mì nấu xong rồi, muốn thêm cay không?”
Anh lưu loát múc hai bát mì ra, vặn nắp chai tương ớt.
“Có ạ, em ăn được cay.”
Vương Kết Hương vỗ tay như đứa ngốc.
Ân Hiển bưng bát mì, đặt lên chiếc bàn nhỏ.
Vì quá vui mừng, cô không nhịn được mà quơ chân múa tay quay vòng vòng trong căn phòng nhỏ.
Vừa xoay một phát, cô suýt đụng vào nồi nước dùng.
Ân Hiển giữ chặt quai nồi, nhìn cô chòng chọc.
Vương Kết Hương rén ngay, ngoan ngoãn ngồi tử tế trước chiếc bàn nhỏ.
Hai tay cô nắm thành quyền đặt trước ngực, cô im lặng đợi ông anh này chia đũa cho mình.
“Nhà tôi chỉ có một đôi đũa, cô dùng đũa nhựa trong mì gói được không?”
Lời Ân Hiển đã nhắc nhở Vương Kết Hương.
“Trong balo của em có đũa ạ.”
Balo của Vương Kết Hương chứa toàn bộ gia sản của cô.
Ăn xong bữa tối, cô trải ga và chăn bông ra chỗ sàn mình đã ngủ hôm qua.
Thêm cả tấm đệm và chăn mỏng mà Ân Hiển đưa lúc trước, cô có thể ngủ ấm hơn một chút.
Phòng nhỏ, không có không gian thừa thãi để treo một bộ áo ngủ, mấy món quần áo của cô.
Vì thế, chúng được treo chung với quần áo của Ân Hiển trong tủ vải.
Bàn chải đánh răng, cốc đánh răng, dầu gội và sữa tắm đang dùng dở…… Vương Kết Hương lấy từng món đồ của cô ra khỏi túi, nhà anh lập tức bị đồ đạc của cô chiếm một góc.
Hình ảnh này khiến Vương Kết Hương cảm thấy an toàn, tựa như bày đồ ra rồi, mình cũng khó bị đuổi đi hơn.
Cô thích để tất cả đồ đạc của mình cạnh đồ của Ân Hiển, cốc để gần cốc của anh, giày sát bên giày anh.
Vương Kết Hương mang hai can dầu còn chưa mở nắp qua, cô hỏi Ân Hiển nên để chúng ở đâu.
Anh nhìn quanh.
Căn phòng vẻn vẹn mười mét vuông, hai người ở đã chật đến mức để hai can dầu ở đâu còn phải suy nghĩ.
“Để tôi cất cho.” Anh nhận can dầu, dọn dẹp lại tủ, nhét chúng nó vào.
Ân Hiển thuận miệng hỏi: “Cô ở một mình, sao lại có hai can dầu?”
“Công việc đầu tiên của em là bán dầu ăn, em mua lúc ấy đấy.”
Vương Kết Hương vào thành phố mấy tháng, không có ai để giãi bày những nỗi chua xót đủ đằng trong kiếp làm thuê làm mướn.
Cô phải nhai nát tâm sự của mình rồi nuốt chúng vào trong bụng.
Cô nhớ lại lúc bán dầu, nhớ tới việc mình đã bị các đồng nghiệp ở siêu thị xa lánh thế nào.
Cô lại liên tưởng đến công việc thứ hai, làm nhân viên gội đầu trong tiệm hớt tóc, cũng không được đối xử tử tế, cuối cùng còn bị quỵt lương.
Ân Hiển cất dầu xong, quay đầu lại nhìn mặt Vương Kết Hương, bị cô dọa nhảy dựng.
Cô đang khóc.
Không phải kiểu gào khóc mà anh nhìn thấy tối qua, cô nắm góc chăn, khóc không thành tiếng.
Nước mắt lăn xuống từ đôi mắt to tròn, từng giọt lệ như những hạt ngọc trai đứt dây rớt xuống.
“Anh đừng nhìn em.”
Cô kéo chăn lên che mặt, lúng búng nói.
Ân Hiển nghe theo, không nhìn cô nữa.
Vương Kết Hương có một đống lời trong lòng đang nghẹn lại, chờ anh hỏi han mình.
Anh giũ chăn, đưa lưng về phía cô, tắt đèn đi ngủ.
[HẾT CHƯƠNG 40].