Trải qua hai tuần huấn luyện, Vương Kết Hương chính thức bắt đầu làm tiếp thị mỹ phẩm ở trung tâm thương mại.
Là người đứng quầy mới, cô có rất nhiều thiếu sót.
Cô còn đang làm quen với tên, công hiệu của các loại sản phẩm, nhóm khách hàng mục tiêu, hoạt động khuyến mãi của công ty.
Quầy mỹ phẩm yêu cầu nhân viên phải mặc đồ công sở, trang điểm đầy đủ, làm tóc, đeo giày cao gót.
Ngoài quần áo là cô mặc được ngay, thì những việc khác Vương Kết Hương đều phải luyện tập từ từ.
Tuy nhờ ở chung với Ân Hiển nên khẩu âm của cô đã chuẩn hơn một chút, nhưng người thành phố vẫn có thể dễ dàng nhận ra cô không phải dân ở đây.
Chỗ làm của cô cũng không có yêu cầu cứng nhắc về phương diện khẩu âm.
Có điều, Vương Kết Hương quan sát các đồng nghiệp bên cạnh, khi tiếp khách, họ đều cố tình nói tròn vành rõ chữ để khách nghe rõ.
Hơn nữa, một số khách hàng còn có thiện cảm sẵn với người bán nói giọng bản địa.
Cho nên cô cũng muốn học cách nói tròn trịa hơn, thay đổi khẩu âm nhiều thêm.
Mỗi sáng, Ân Hiển mở mắt ra là có thể thấy Vương Kết Hương đang soi gương chải chuốt.
Cô bóp giọng, lẩm bẩm một mình.
“Các bước dưỡng da, bước đầu tiên, toner.
Bước thứ hai, kem thoa mắt, không có kem thoa mắt…… cũng không có serum…… Sau đó là đến lotion hoặc kem thoa mặt, tốt rồi, kem thoa mặt đây.
Trang điểm, bôi kem lót trước, bước tiếp theo, kem nền, không đúng, trước khi dùng kem nền phải che khuyết điểm……”
Cô vừa nhớ lại những nội dung đã học như đang học thuộc lòng sách giáo khoa, vừa chọn lựa giữa đống chai lọ vại bình, ấn cái này một tí, thoa cái kia một tẹo, chồng từng lớp lên mặt mình.
Ân Hiển rửa mặt đánh răng về phòng rồi, cô vẫn còn đang bận rộn.
Cô cầm một miếng mút dơ hầy trong tay, ấn nhanh lên mặt mình, tô khuôn mặt vốn trắng nõn thành trắng ởn như vôi trát tường.
Lúc anh ăn sáng xong, Vương Kết Hương rốt cuộc cũng thoa xong son, hoàn thành phần trang điểm của cô.
Kỹ thuật trang điểm vụng về làm cô trông già đi ít nhất 5 tuổi, sau đấy cô còn phải buộc tóc.
Ân Hiển đeo giày, chuẩn bị ra ngoài, Vương Kết Hương chạy ra với mái tóc đã buộc xong, nhờ anh xem hộ gáy mình.
“Anh ngắm giúp em với, tóc sau gáy em đã phẳng chưa? Em thấy cứ phồng phồng.”
“Đủ phẳng rồi,” anh vuốt cổ áo cô, túm ra mấy sợi tóc con: “Gáy em có mấy sợi tóc con tuột ra này.”
Vương Kết Hương không nói hai lời, cô tháo dây buộc tóc, xõa tóc buộc lại lần nữa.
“Phải buộc gọn thế cơ à?” Ân Hiển thấy cô vất vả quá.
“Đúng vậy.”
Không biết nên nói Vương Kết Hương học chậm quá, hay Ân Hiển học quá nhanh.
Ngày ngày cô lặp đi lặp lại các bước trang điểm và buộc tóc, cô còn chưa nhuần nhuyễn, Ân Hiển chỉ xem đã hiểu hết.
Vào ngày nghỉ của anh, cô ngồi trang điểm trước gương, anh chống cằm ngồi cạnh cô, xem rất nhập tâm.
Vương Kết Hương chu miệng thoa son, cô cảm thấy tư thế của mình xấu xấu, nên ngượng ngùng liếc Ân Hiển một cái.
“Ui chà, anh nhìn em chòng chọc như thế, tay em run, không thoa được.”
Cô vừa dứt lời, son đã lẹm khỏi viền môi, cô rút tờ giấy, lau đi rồi tô lại.
Anh chàng Ân Hiển làm phiền cô vẫn không xi nhê.
Lúc Vương Kết Hương định đuổi anh lần nữa, anh bỗng mở miệng.
“Anh biết thoa, để anh giúp em.”
“Thật à?”
Cô bán tín bán nghi đưa son cho anh.
Ân Hiển giữ cằm cô, quay đầu cô sang.
Anh xoay thỏi son, nín thở, thoa đều một lớp đỏ tươi thắm hoàn mỹ lên đôi môi xinh nhạt màu mềm mại như cánh hoa của cô.
Vương Kết Hương cụp mắt, thấy anh đang nhìn môi mình đăm đăm.
Mặt Ân Hiển gần trong gang tấc.
Đôi môi mỏng, hàng mi dày, cặp mắt sắc bén.
Anh chuyên chú nhìn cô, mắt anh như giấu một móc câu nhỏ, móc chặt cô lại.
Vương Kết Hương cầm lòng không đậu, nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy chân mình đang nhũn ra.
“Em……” Thân trên của anh kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra, anh nhìn mặt cô.
Hai má cô đỏ ửng, không hiểu gì cả: “Em?”
Vương Kết Hương tưởng là Ân Hiển sắp khen cô, khen cô đáng yêu, khen cô xinh đẹp, bởi vì ánh mắt anh đang nói vậy đấy.
“Em gầy quá.” Anh nói.
“Hả?” Cô vẫn chưa thủng được lời anh.
“Quá gầy.” Ân Hiển lặp lại lần nữa.
Anh đứng lên, đặt thỏi son lên bàn, lắc đầu bỏ đi.
“……” Vương Kết Hương cạn lời.
Cô rút một tờ giấy, nhìn về phía gương.
“Môi em đẹp quá!”
Cô soi gương, cảm thán.
Viền môi gọn gàng, màu tươi thắm…… Sao anh ấy tô đẹp vậy nhỉ?
Cô khiếp sợ hét về phía bóng lưng anh.
“Ân Hiển, có phải anh lén tập tô son ở nhà sau lưng em không?”
*
Sau khi đổi việc, thời gian ở nhà của Vương Kết Hương lập tức nhiều lên.
Một tuần cô được nghỉ một ngày.
Thứ 2, 4, 7 làm ca sáng, thứ 3 làm ca tối, thứ 6 làm cả ngày.
Điều ấy có nghĩa là cô có thể về nhà ăn tối 4 ngày trong tuần.
Người dùng bếp núc nhiều hơn trong nhà đã đổi từ Ân Hiển sang Vương Kết Hương.
Nhưng số lần họ ăn chung với nhau lại không nhiều hơn so với trước đây, Ân Hiển hầu như không tan làm đúng giờ mấy khi, tăng ca đã thành thói quen.
Tháng thứ ba sau khi được lên chức kỹ sư, vào ngày lĩnh lương, anh mua một chiếc tủ lạnh nhỏ về nhà.
Chiếc tủ lạnh mới tinh được đặt giữa căn phòng trọ rách nát, trông cực kì bắt mắt.
Vương Kết Hương xót tiền, cô đi vòng quanh tủ lạnh nhìn trái nhìn phải, lải nhà lải nhải: “Thứ của nợ này tốn điện lắm.
Chúng mình mua thức ăn mới hằng ngày là được, không cần dùng nó đâu.”
Ân Hiển nối nguồn điện cho tủ, điều chỉnh nhiệt độ trong tủ lạnh, giọng điệu chẳng hề để ý chút nào.
“Có bao nhiêu tiền điện đâu, tủ lạnh cũng không đắt.”
Vương Kết Hương cho là anh đang nói dối: “Sao lại không đắt được?”
“Nếu so với máy ép thì nó không đắt.”
Trước kia anh bán bảo hiểm, chỉ kiếm được chút tiền bọ mà còn mua được máy ép.
Bằng số tiền lương bây giờ của anh, tủ lạnh quả thực không đắt so với gia cảnh nhà họ.
“Máy ép?” Cô hoang mang gãi gãi đầu: “Ý anh là cái máy ép em dùng để ép nước cà rốt mỗi ngày á?”
Bấy giờ Ân Hiển mới chợt nhận ra, anh lỡ miệng rồi.
“Không phải là chẳng ai trong công ty anh cần nó, nên anh mới mang về à?”
Anh ho nhẹ một tiếng, định trốn tránh đề tài này.
Vương Kết Hương nhạy bén phát hiện ra chân tướng.
“À……” Cô hiểu ra tất cả: “Vậy ra anh là người mua cái máy ép đấy.”
Ân Hiển phủ nhận theo bản năng.
“Không có chuyện đấy.”
“Sao anh lại không thừa nhận? Anh muốn em uống nước cà rốt, nên mua máy ép riêng cho em, phải không!”
Vương Kết Hương nheo đôi mắt to tròn của cô lại, trong nụ cười có sự chắc thắng và vẻ đắc ý nghịch ngợm.
Ánh mắt cô như thể đang nói: Ha ha, em phát hiện ra anh yêu em rồi nhé, em chắc chắn.
Theo bản năng của anh, Ân Hiển chưa thích ứng được, thậm chí anh còn cố ý lẩn tránh sự thân mật nồng nhiệt của cô.
Giống hệt lần trước, anh đã suýt không kiềm được mà hôn cô.
Thấy đôi mắt to tròn tràn ngập sự chờ mong của cô, anh lựa chọn lui về đằng sau, giữ khoảng cách với cô.
“Đừng đoán mò.”
Giọng anh lập tức lạnh đi mấy độ.
“Không thừa nhận, là vì không phải.
Em thấy anh rảnh vậy à? Em uống nước ép cà rốt thì liên quan gì tới anh?”
“Lại nữa, lại nói chuyện kiểu hãm hãm đấy rồi.”
Vương Kết Hương “chậc chậc” lưỡi, cũng ngứa mắt với thái độ này của anh.
“Không phải thì thôi.”
Cô thờ ơ nhún vai, dù máy ép nước không có tâm ý của Ân Hiển, cô vẫn sẽ uống nước ép cà rốt từ chiếc máy ấy.
Vương Kết Hương hoàn toàn không biết sóng gió trong nội tâm của Ân Hiển, cô lại quay sang chú ý cái tủ lạnh.
“Tóm lại tủ lạnh là anh mua, anh mua nó làm gì?”
Ân Hiển trả lời đúng sự thật: “Có tủ lạnh thì có thể trữ nhiều đồ ăn.”
“Trữ nhiều đồ ăn?”
Vương Kết Hương chỉ giỏi nói điều mà anh không thích nghe.
Anh không thích nghe, cô càng phải nói.
“Cảm động quá, em đoán nhé, Ân Hiển muốn mua thật nhiều đồ ăn cho em để nuôi em béo đúng không? Úi chà, nhưng dù là thế thật, anh ý cũng không thừa nhận đâu.”
Ân Hiển bị cô chặn họng, nói “Đúng” không được mà nói “Không phải” cũng chẳng xong.
Còn mục đích chân chính khiến anh mua tủ lạnh về, cũng bị cô đoán chính xác không lệch đi đâu được.
Vương Kết Hương đã thắng anh một nước cờ, tuy rằng bản thân cô không biết điều ấy.
Ân Hiển cũng không biết chính anh đã thua ở đâu.
Anh không biết tại sao……
Không biết tại sao mình lại muốn nuôi béo cô, không biết tại sao mình lại quan tâm cô có uống nước ép cà rốt không; không biết tại sao mình lại không chịu mở miệng, không muốn thừa nhận rằng mình có quan tâm, nội tâm còn cực kì hiếu thắng.
[HẾT CHƯƠNG 54].