Năm Vương Kết Hương chết, Ân Hiển 29 tuổi.
Anh đang họp ở công ty thì chuông điện thoại vang lên, số máy là của cô.
Ân Hiển nghe điện thoại, sau đó nhận được tin báo cô đã chết.
Anh lo liệu hậu sự cho cô.
Cái chết của cô thuộc loại chết do tai nạn bất ngờ, cần có người thân trực hệ xử lý thủ tục mới có thể hỏa táng xác.
Ân Hiển liên hệ với Khương Băng Băng, cô ta đưa anh về quê nhà của Vương Kết Hương.
Đường núi xóc nảy, anh ngồi trên xe bus, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, núi non xanh mướt trải dài vô tận.
Khương Băng Băng nói, đường này mới trải, xe bus mới thông tuyến.
Ngày xưa đường sá tệ lậu hơn bây giờ nhiều, họ phải đi bộ đường núi 3 tiếng để tới chỗ học.
Có lẽ vì tức cảnh sinh tình nên cô ta lải nhải suốt quãng đường, kể lể cuộc sống thời nhỏ của cô ta với Kết Hương vui vẻ thế nào: Cô ta hay đến nhà cô chơi, thời còn sống mẹ Kết Hương hay bện tóc cho hai đứa; hai đứa hay đi thám hiểm ở con suối nhỏ, táo trong sân nhà cô rất ngọt, Kết Hương thích trồng hoa trồng cỏ, thành tích học tập của cô rất tốt.
Ân Hiển không đáp lời.
Khương Băng Băng buồn rầu ra mặt, mở miệng cũng “Kết Hương” ngậm miệng cũng “Kết Hương”.
Anh cũng không quan tâm đến những nội dung ấy, cành cây ngọn cỏ bất biến ngoài đường thu hút sự chú ý của anh hơn.
Tới điểm đến.
Đây là lần đầu tiên Ân Hiển tiếp xúc với người nhà của Vương Kết Hương.
Biết cô đã mất, bố cô đi ra ngoài rít một điếu thuốc; vẻ mặt bà nội cô không chút buồn thương, dửng dưng như nghe thấy có con chuột chết trong nhà.
Khi bố cô đi rồi, đôi mắt ti hí của bà nội đảo lên đảo xuống, bà ta khoanh tay, lại gần hỏi Ân Hiển.
“Kiểu cứu người như nó, chắc cũng phải có tiền bồi thường cho nhà tao đúng không?”
Anh hỏi: “Bà muốn bao nhiêu tiền?”
Gương mặt chằng chịt nếp nhăn của bà già nhoẻn thành nụ cười, vẻ khôn khéo nhá lên trong đôi mắt vẩn đục.
“Cũng phải được mấy trăm tệ chứ, chết người cơ mà.”
Ân Hiển không có ý định ở lại nhà cô.
Ông bố hút thuốc xong rồi quay lại, hỏi anh mấy năm nay Kết Hương sống thế nào.
Ân Hiển không trả lời ông ta.
Anh để lại cho họ một số tiền và số điện thoại cũng như địa chỉ của anh, kêu ông bố nhanh chóng làm hết thủ tục rồi gửi giấy chứng tử cho anh.
Trên đường về, lúc anh đi qua ruộng, một đám trẻ con đang chơi đùa ngoài ruộng.
Khương Băng Băng nhận ra một thằng cu trong đám ấy là Vương Kiệt Hạo – em trai của Vương Kết Hương.
Cô ta từng gặp thằng bé trong lần về quê trước đó.
Thằng nhỏ đang tuổi học cấp 1, trông khá kháu khỉnh.
Nó có một đôi mắt giống Vương Kết Hương, nhưng lại hẹp dài hơn của cô; tóc nó cắt cụt lủn, nhìn từ đằng xa trông tròn trịa như một củ khoai tây be bé.
Nó đang chơi trốn tìm với hội bạn.
Lũ trẻ con nhảy nhót tung tăng, cười đùa vô tư.
Khương Băng Băng đi qua nói gì đó với nó.
Lúc Vương Kết Hương rời xa quê, Vương Kiệt Hạo mới 4 tuổi, bây giờ nó không còn ấn tượng mấy với người chị gái này.
—— “Đồ điếm thối.”
Nó không nhớ tên chị mình, chỉ nhớ bà nội toàn gọi Vương Kết Hương như thế, nên nó cũng gọi cô như vậy.
Khương Băng Băng nói liên mồm “Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kị”, quay đầu lại giải thích với Ân Hiển.
“Nhà bên ấy đối xử với Kết Hương như vậy, là vì cậu ấy lên thành phố mà không nói tiếng nào.
Mấy năm nay cũng chẳng có tin tức gì, nên gia đình gây nhau căng lắm.”
Còn căng tới mức nào được nữa? Anh nghĩ bụng: Cô ấy đã chết rồi.
Khương Băng Băng chỉ tiễn Ân Hiển đến cổng làng.
Lâu rồi cô ta không về quê, nên sẽ ở lại đây mấy ngày.
Ân Hiển chào cô ta, đứng ở đầu làng một mình, đợi tuyến xe bus quay về thành phố.
Trời chiều đã ngả về Tây, đám người ăn tối xong đi hóng mát ở gốc cổ thụ đầu làng, đám trẻ con đi xe đạp bấm chuông leng ca leng keng chạy ngang qua.
Những người ở đây có cùng một khẩu âm với Vương Kết Hương, họ quạt mát, bàn chuyện nhà qua lại.
Ân Hiển thất thần lắng nghe, dường như có thể nghe thấy người nào đó xen mồm vào ngay câu tiếp theo.
Anh bình tĩnh chấp nhận sự thật cô đã rời xa.
Từ khi nhận được thông báo, đến khi hoàn thành xong xuôi đống thủ tục phức tạp, tìm nhà tang lễ, hoả táng cho cô…… Anh xử lý tất cả mọi thứ đâu ra đấy, không rơi một giọt nước mắt.
Ân Hiển tận mắt nhìn thấy xác của Vương Kết Hương bị đẩy vào lò hỏa thiêu.
Cô bị thiêu đốt ở bên trong, anh chờ ở bên ngoài.
Đến khi thiêu hết, nhân viên báo để anh nhận tro về.
Ân Hiển nhận về một hũ tro màu trắng.
Nó lạnh lẽo thô cứng, khi ôm vào lòng, anh không hấp thụ được chút hơi ấm nào.
Cô lớn như vậy, mà thiêu xong chỉ còn một hũ nhỏ thế này.
Sau đấy bố của Vương Kết Hương đến tìm anh.
Ân Hiển từ chối giao cô cho gia đình cô, từ chối đưa cô về quê cũ.
Anh cũng không đặt cô trong nhà.
Ân Hiển mua một ô vuông trong khu gửi tro cốt ở nghĩa trang.
Hũ tro của Vương Kết Hương được đặt ở đó, anh để tấm ảnh họ chụp lúc ở cầu Nhân Duyên vào khung ảnh trên ô đựng tro.
Mặt Ân Hiển nhìn sầm sì y như anh trong tấm ảnh.
Cô nhìn vào ống kính, đôi mắt cong như trăng non, lúm đồng tiền như hoa.
“Cười cái gì mà cười?”
Anh gõ gõ vào mặt kính trước ô đựng tro, hỏi cô.
Ân Hiển đang giận Vương Kết Hương.
Anh cảm thấy cô ngốc nghếch vô cùng, anh giận tại sao cô lại ngốc nghếch đến thế.
Từ nhỏ đã phải chịu tủi nhục vì đứa em trai, mà lại chết vì một kẻ giống nó, chẳng đáng chút nào.
“Trên đời còn ai thương em nữa? Không ai thương em đâu, ngốc ạ……”
Anh lại gõ gõ lên mặt kính.
Cô không để ý tới anh, vẫn cười thật tươi.
Vương Kết Hương đeo chiếc cặp tóc hoạt hình anh tặng, vẻ mặt hạnh phúc, hồn nhiên chưa phát hiện biểu cảm thờ ơ của người đứng cạnh cô.
Cô thân mật kéo cánh tay anh, người nghiêng về phía anh rất đỗi tự nhiên.
Trên tấm bia đá kế chiếc cầu con con, hai chữ “Nhân duyên” màu đỏ chói lọi ở đằng sau họ, gượng ép vô cùng.
Ân Hiển sải bước rời khỏi nghĩa trang.
Từ đó cho đến hơn 20 năm sau, anh không quay lại thăm cô nữa.
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 2]
.