Từ một công ty nhỏ chỉ có 10 người, Ân Hiển tốn mười năm để phát triển nó thành một công ty kỹ thuật lớn vươn tầm quốc tế.
Năm anh 40 tuổi, sự nghiệp như mặt trời ban trưa, có được tất cả những gì mà hầu hết mọi người đều cực kỳ hâm mộ.
Bên cạnh anh chẳng thiếu những đối tượng phù hợp để kết hôn, nhưng anh không lập gia đình, đầu tư hết sức lực vào công việc.
Năm 43 tuổi, anh cảm thấy trí nhớ của mình kém đi.
Ban đầu, anh cho rằng tại tuổi tác, áp lực, mệt mỏi, nên anh không để bụng.
Dần dà, anh bắt đầu không nhận ra bạn bè, đối tác quan trọng, không nhớ được thông tin về công việc, không thể kể lại những việc mình đã làm dạo trước.
Sâu thẳm trong lòng, anh cảm thấy bí bách, hoảng loạn.
Nhưng Ân Hiển không dừng lại nghỉ ngơi, anh vẫn khoác vỏ bọc bình thường, xử lý tất cả công việc.
Liên tục ở trạng thái như vậy, một ngày nọ, anh tỉnh lại thì thấy mình mặc âu phục, không đeo giày, đi giữa đường cái.
Anh hoàn toàn không có ấn tượng về việc mình đã thay quần áo và đi đến đó thế nào.
Sau đấy, bệnh tình của Ân Hiển chuyển biến xấu cực nhanh.
Anh không thể đi làm bình thường được nữa; sau đó, anh không thể đọc sách, nhận mặt chữ, tính toán; dần dà, đến cả những hành vi hằng ngày cơ bản nhất như mặc quần áo, rời giường, đánh răng, đều trở nên khó khăn.
Những người thân thiết với anh kêu anh đi tìm cố vấn tâm lý, Ân Hiển không chịu.
Anh giao công ty cho mấy người bạn đáng tin, mình thì lùi về sau màn.
Ân Hiển trốn trong nhà cả ngày, không ra ngoài nữa.
Linh hồn anh như bị nhốt trong một bình pha lê trong suốt.
Tuy anh nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhưng anh không cảm nhận được, không thể hòa nhập với nó.
Cả cuộc đời này, anh vùi đầu chạy về phía trước, mà tại sao, bỗng nhiên mình lại chẳng nhớ được gì.
Bạn bè tặng anh thú nuôi để bầu bạn, những giống chó mèo đắt đỏ, chim vẹt biết nói, rùa cá quý hiếm, heo mini…… Ân Hiển từ chối tất thảy.
Mãi đến một ngày kia, anh chủ động đi mua một con thỏ.
Nó thuộc giống thỏ nhà hết sức bình thường, màu trắng, lông xù, mặt vừa béo vừa ngốc.
Anh cũng không rõ tại sao, anh chỉ cảm thấy muốn nuôi một con thỏ như thế.
Ân Hiển gọi con thỏ kia là Ú Nu, anh rất thích cái tên này, lập tức nghĩ ra nó ngay.
Nhờ có Ú Nu bầu bạn, trạng thái tinh thần của anh cải thiện hơn một chút.
Anh sống mơ màng hồ đồ như vậy tới năm 47 tuổi.
Một buổi sáng Ân Hiển thức giấc, thấy con thỏ mình nuôi nằm im không nhúc nhích trong ổ của nó.
Nó chết rồi.
Cảm giác đau đớn bỗng ập đến, một thứ gì đó anh không thể miêu tả nổi rút cạn tinh thần anh.
Tóm lại, anh hoàn toàn ngã quỵ.
…… Ân Hiển được người ta đưa đến bệnh viện.
Anh nhặt mạng mình về giữa lằn ranh sinh tử, sau đó, anh được người ta khuyên can hết lòng nên điều trị tâm lý.
Qua quá trình chẩn bệnh của bác sĩ, Ân Hiển được chẩn đoán mắc chứng rối loạn mất trí nhớ phân ly, cùng với bệnh trầm cảm và rối loạn nhân cách trách né.
(Rối loạn nhân cách tránh né (tiếng Anh: Avoidant personality disorder-AvPD hoặc anxious personality disorder) là một trạng thái không bình thường của nhân cách, có đặc điểm chung là sự ức chế về mặt xã hội, tự đánh giá thấp bản thân và rất nhạy cảm đối với phán xét không thuận lợi của người khác đối với mình.)
Ban đầu bác sĩ thử điều trị cho Ân Hiển bằng thuốc.
Anh sử dụng thuốc một thời gian dài nhưng hiệu quả điều trị không tốt.
Qua nhiều cuộc tư vấn tâm lý, bác sĩ vẫn khó lòng chẩn đoán chính xác nguyên nhân gây bệnh của anh.
Trong cuộc tư vấn, câu mà Ân Hiển hay lặp lại nhất là: “Ú Nu mất rồi.”
Ú Nu, con thỏ mà anh nuôi.
Nó sống thọ và chết tại nhà, vậy mà anh lại suy sụp đến mức này.
Những sang chấn tâm lý sâu xa hơn thì Ân Hiển không nhớ nổi, cũng không thể kể lại được.
Sau khi cân nhắc rất nhiều, để tìm ra nguyên nhân gây bệnh, đội ngũ bác sĩ khuyên anh sử dụng liệu pháp thôi miên.
Ân Hiển biết, trước mặt anh chỉ có hai con đường, kết thúc sinh mệnh của mình, hoặc thử hi vọng cuối cùng này.
Liệu pháp thôi miên có thể không thuận lợi như dự kiến.
Người chữa trị đưa anh vào thế giới tiềm thức, ở nơi đó, họ vẫn không tìm thấy thông tin gì hữu ích.
Ông ta cho rằng, những kí ức tổn thương của Ân Hiển tồn tại ở thế giới vô thức nằm dưới tầng tiềm thức.
Có điều, hình thái trong tiềm thức của Ân Hiển từ chối đi vào vô thức, từ chối tìm hiểu về những sang chấn ngày xưa.
Dù nhà trị liệu đã lao lực tạo ra nhân vật chỉ lối cho anh, anh vẫn không muốn tin vào nó.
Đến đây, quá trình chạy chữa rơi vào điểm nút, triệu chứng bệnh của Ân Hiển ngày một nặng thêm.
Anh ỷ vào hơi cồn để làm tê liệt nỗi đau đớn, chỉ mong có được một thoáng bình yên trong tâm hồn.
Anh không biết mình đang tìm kiếm điều gì, sau khi say rượu, anh gấp giấy gói kẹo cao su thành hạc giấy, viết từng nét chữ lên cánh nó.
Viết một lát, đầu đau muốn nứt ra, anh lại vò nó thành cục, ném vào một góc.
Anh chẳng nhớ được gì cả……
Chuyển biến xuất hiện ở lần điều trị bằng liệu pháp thôi miên thứ 23.
Một người dẫn đường mới xuất hiện trong tiềm thức, cô ngồi trên hạc giấy, ồn ào nhốn nháo giáng xuống từ trên trời.
Cô gái trẻ trung có vẻ mặt rất hung dữ.
Cô trợn đôi mắt tròn, hung tợn nói với anh ở trong tiềm thức: Cô là bạn gái cũ của anh, cô tên là Vương Kết Hương, cô từng bị anh bắt nạt, giờ cô tức lắm, cô nhất định phải khiến anh nhớ ra cô.
Sau đó, cô đấu đá lung tung trong sáu căn nhà, mở khóa từng căn một.
Anh tỉnh giấc khỏi lần thôi miên cuối cùng.
Ở lại quá lâu trong cõi vô thức, Ân Hiển đã trở thành người thực vật, nằm mấy tháng trên giường bệnh.
Sau khi anh khôi phục năng lực ngôn ngữ, nhà trị liệu đến ghi chép lại.
Ông ta bất ngờ và kinh ngạc phát hiện ra, Ân Hiển đã khôi phục tất cả ký ức bị thiếu hụt.
Điều này có nghĩa là, chỉ cần tiếp tục liệu trình điều trị sau này, khả năng cao anh sẽ không phát bệnh nữa.
……
50 tuổi.
Ân Hiển đã sống hết nửa đời người.
Ông bừng tỉnh từ một giấc mộng dài, thân thể trống rỗng.
Nhìn vào gương, ông mới kinh ngạc phát hiện mình đã già rồi.
Sau khi kết thúc việc điều trị tâm lý, Ân Hiển ra khỏi bệnh viện.
Ông chắp tay sau lưng đi trên đường cái.
Một đôi tình nhân trẻ đi ngang qua ông, hai người kề sát bên nhau, tay của cô gái được chàng trai ủ trong chiếc túi to rộng của áo khoác, ngọt ngào dịu êm.
Trời đất thoát khỏi khí lạnh của mùa Đông, nay đã sang Xuân.
Ân Hiển đi thăm nghĩa trang.
Nơi gửi tro cốt, giữa muôn vàn ô vuông, cô chỉ chiếm một ô nho nhỏ.
Có nhân viên quét dọn vệ sinh, mặt kính trước ô đựng tro của cô không vương bụi trần.
Tấm ảnh ố vàng, cô gái trẻ yêu kiều 20 năm qua vẫn y như ngày ấy.
Cô vẫn đứng trước cây cầu Nhân Duyên, chờ ông tới, híp đôi mắt cười cong cong.
Ân Hiển cầm lấy tấm ảnh, lau qua mặt cô, rồi ông lại ngắm nó…… và thong thả dán tấm ảnh vào tim mình.
Ông nhớ ra cô rồi.
Nhớ ra tên cô, nhớ rằng cô thích thỏ; nhớ lại lúc cô ấm ức hỏi gặng tại sao không được cho ớt vào cơm rang trứng; nhớ lại khi cô vui vẻ cầm móc khóa hình chú thỏ xoay vòng vòng; nhớ lại ngày tuyết lớn mình mới quen nhau, cô ngồi trên chiếc xe lắc trước cửa siêu thị, nghe bài Hoa Lỗ Băng, khóc lóc thảm thiết buồn thương……
Ân Hiển nghĩ bụng, Kết Hương nguyện ý trở về quê nhà mình.
Cô liêu xiêu chạy khỏi ngọn núi lớn, nhưng trái tim cô vẫn dành một chỗ cho nó.
Cô nhớ nhung ngày thơ ấu vô tư lự, nhớ mẹ cô.
Cô luôn khát khao hơi ấm tình thân mà đám người nhà kia chưa từng trao cho cô trọn vẹn.
Vì thế, Ân Hiển lại về quê nhà của Vương Kết Hương lần nữa.
Lần này, ông đưa cô đi cùng.
Ông không lái xe, vẫn đi xe bus như lần trước.
Con đường núi đã được tu sửa rộng rãi bằng phẳng.
Đưa mắt nhìn khắp, sắc xanh thuần khiết vẫn trải khắp núi đồi.
Cành cây cổ thụ đầu làng sum suê lá, một người đàn ông đang bế con đứng dưới gốc cây.
Ân Hiển đến gần, người đàn ông vẫy tay với ông.
Đó là em trai của Vương Kết Hương, Vương Kiệt Hạo.
Bố và bà nội không còn nữa, em trai cô là người họ hàng thân thiết duy nhất còn sót lại của cô.
Trước khi tới đây, Ân Hiển đã nghĩ cách liên lạc với anh ta, bày tỏ rõ ràng ý đồ mình tới đây.
Lần cuối cùng ông thấy Vương Kiệt Hạo, anh ta vẫn là một thằng nhóc.
Bây giờ, anh ta đã kết hôn, đã có con của riêng mình.
Ân Hiển mang chút quà cho anh ta, Vương Kiệt Hạo không khách khí nhận lấy ngay.
Kết Hương được Ân Hiển chôn cạnh mộ của mẹ cô.
Nơi cô yên nghỉ là một mảnh đất có tầm nhìn trống trải, có thể thấy núi, triền núi trải dài xanh hút mắt.
Ân Hiển bảo Vương Kiệt Hạo đi trước.
Ông ngồi trước mộ cô, ở bên cô thêm một lát.
Lúc đi, Ân Hiển ghi nhớ đường xuống núi.
Ông sẽ đến thăm cô thường xuyên, thăm mãi thăm hoài, đến khi nào không thăm được nữa thì thôi.
Khi tới ông ôm hũ, nay lòng ông trống trải.
Ân Hiển dừng bước ở chân núi, không khỏi ngoái đầu nhìn lại, bia mộ của cô đã khuất bóng.
Ông lê thân thể bệnh tật, dù đi rất chậm, ông vẫn mệt bở hơi tai.
Ông tìm một bóng cây, ngồi xuống nghỉ tạm.
Cơn gió Xuân phất qua miền sơn dã.
Ông ngước mắt, thoáng thấy một bụi hoa nở rộ.
Ông tới gần ngắm nó, cành màu nâu nhạt nở ra cụm hoa hình cầu.
Mỗi cụm hoa được ghép từ rất nhiều những bông hoa bé xíu.
Từng khóm hoa nhí túm tụm với nhau, dệt thành một quả cầu màu vàng trắng ấm áp.
Ông hỏi cụ già qua đường, loài hoa này tên là gì.
Cụ nói: “Nó tên là Kết Hương.”
“Kết Hương?” Ân Hiển ngẩn người.
Rất nhiều năm trước.
Cô đan cho anh một chiếc áo len cổ tròn tay dài, màu khói lam chiều rất đặc biệt, đường đan đều và tỉ mẩn.
Ngón tay sờ ven vạt áo, có một khoảng nhỏ hơi nhô lên.
Lật nó lại, bên trong giấu một đóa hoa nhung nho nhỏ.
“Nhỡ mà, anh không thích đóa hoa ấy, thì có thể cắt nó đi.”
Vương Kết Hương ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Anh hỏi: “Đây là hoa gì?”
Cô cười nhưng không nói……
Rất nhiều năm sau.
Vương Kết Hương ở lại quê nhà cô.
Ân Hiển mang một nhành hoa Kết Hương về nhà.
Cây hoa Kết Hương, còn gọi là cây Mơ.
Truyền thuyết kể rằng, đặt hoa Kết Hương dưới gối, nó có thể phù hộ cho giấc mộng đẹp của bạn trở thành sự thực, thoát khỏi vận rủi, tìm được người yêu.
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 3]
Tác giả có lời muốn nói:
Tới đây, câu chuyện 《 Đưa em đến hòn đảo của anh 》 đã kết thúc toàn bộ rồi.
Ý nghĩa và truyền thuyết về Kết Hương được ghi trong bách khoa vườn tược của Trung Quốc, viết hay lắm, nếu mọi người có hứng thú thì có thể search “Hoa Kết Hương – Bách khoa vườn tược Trung Quốc”, link đầu tiên chắc sẽ là cái cần tìm đấy.
Ban đầu, tôi muốn viết một câu chuyện về sự hòa giải.
Đảo Thỏ Con tìm tới tôi.
—— “Chàng trai ấy, thoạt trông không yêu em lắm, không để ý tới em bao nhiêu.
Tôi biết em không phục, lật tung hết từng chi tiết nhỏ nhặt để tìm bằng chứng anh ấy yêu em.”
Tôi đoán rằng câu chuyện này sẽ khó viết và cũng ít được chú ý, nhưng khi có cấu tứ ban đầu về đảo Thỏ Con, tôi đã biết rằng mình nhất định phải viết câu chuyện này.
Vào hôm nay, tôi kết thúc đảo Thỏ Con, cảm ơn các bạn đã ở bên tôi ba tháng, cảm ơn các bạn đã cho tôi sức mạnh để viết tiếp, hi vọng đây là một câu chuyện đáng để bạn đọc hai lần.
Cuối cùng, mong cho bạn, mong cho chúng ta, dù có lựa chọn quay đầu lại hay tiến về phía trước, thì đều có cơ hội khép vết thương lòng xưa cũ, làm lành với nhau.
Đây là chuyên mục của tôi, nếu bạn sẵn lòng, chúng ta lại gặp nhau trong câu chuyện tiếp theo nhé.
[HOÀN THÀNH TOÀN BỘ]
Ý nghĩa và truyền thuyết về hoa Kết Hương:
Ý nghĩa của hoa Kết Hương: Hỉ kết liên chi (càng thắt duyên lành).
Kết Hương chính là “cây tình yêu” của Trung Quốc.
Vì cành của nó rất mềm, có thể thắt lại mà không gãy, nên được cho là cành thắt duyên lành.
Nút thắt (kết) trong văn hóa truyền thống Trung Quốc tượng trưng cho tình yêu lâu dài, kết là ràng buộc, như vợ chồng kết tóc.
Đồng thời Kết Hương có hoa với mùi thơm nồng nàn, khi hoa nở thì không có lá, cánh hoa vàng tươi, cực kì tươi sáng bắt mắt, vẻ ngoài cũng thể hiện rõ ràng ý nghĩa của nó.
Truyền thuyết về Kết Hương:
Truyền thuyết đầu tiên, được sử dụng trong truyện này: Kết Hương được gọi là “hoa Mơ” ở một số vùng.
Nhìn tên đoán nghĩa, nếu buổi tối nằm mơ, thì hôm sau thắt một nút trên cây Kết Hương.
Nó có thể hóa giải ác mộng, thực hiện mộng đẹp.
Còn có người bảo nếu bạn muốn nhìn thấy ai đó trong mơ, thì có thể ước trước cây Kết Hương, hái hoa Kết Hương xuống, đặt dưới gối trước khi ngủ, người kia sẽ xuất hiện trong giấc mơ của bạn.
Truyền thuyết thứ 2, Tương truyền thời Tần Thủy Hoàng thống trị, trong cung đình có một đôi nam nữ yêu nhau.
Nhưng địa vị xã hội của họ không ngang nhau, nhà trai xuất thân nghèo hèn, nhà gái địa vị giàu có hiển hách.
Vì quy định pháp luật và quan niệm cấp bậc gắt gao thời đấy nên tình yêu này chỉ có thể dừng lại ở đây.
Trước khi chia tay, họ thắt một nút lên cây Kết Hương, ngụ ý chấm dứt từ đây.
Nào ngờ, cành được thắt nút nở rất nhiều hoa, còn tỏa hương nồng nàn, mãi mà không tiêu tan.
Cung đình bàn luận về chuyện lạ này, tới tận tai Tần Thủy Hoàng.
Tần Thủy Hoàng cho rằng đây là điềm báo, ý chỉ của thần linh, nên phá lệ ban hôn cho họ.
Từ đây, dân gian cũng dần hình thành phong tục thắt nút hứa nguyện.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành với em đến cuối câu chuyện này, hi vọng trái tim của mọi người đã được chữa lành.
Mong rằng đây đã là một câu chuyện cảm động và ấm áp với mọi người..