Đùa Giỡn Diêm Vương

Lý Nhược Nhi một thân một mình cưỡi ngựa đi tới “Tuyệt Mệnh cốc”.

Nàng biết Liệt ca ca sẽ không đồng ý với hành động này của nàng, cho nên nàng cố ý thừa lúc Liệt ca ca và tẩu tẩu đi mã trường thì nàng dùng kế ly khai hộ vệ của mình. Còn đối với thủ vệ của “Liệt Vân sơn trang” thì nàng nói láo là chỉ đi dạo quanh phụ cận, sẽ nhanh trở lại.

Vì sợ Liệt ca ca trở về sơn trang phát hiện nàng “Mất tích” sẽ lo lắng phái người đi tìm nàng. Cho nên nàng viết một phong thư nói nàng đi “Tuyệt Mệnh cốc”, rất nhanh sẽ trở về.

Lý Nhược Nhi cưỡi ngựa đi theo con đường biểu tẩu đã nói đi đến “Tuyệt Mệnh cốc”, dọc đường ngắm cảnh sắc xinh đẹp, lòng nàng rất vui vẻ.

Cuối cùng nàng đến một sơn cốc xinh đẹp, nhìn ba chữ “Tuyệt Mệnh cốc” khắc trên tấm bia, nàng biết mình đã tìm đúng địa phương rồi.

“Thật tốt quá!”

Lý Nhược Nhi xuống ngựa, hưng trí bừng bừng nhìn quanh lối vào.

Mọi thứ phía trước không có gì bất thường, nhưng với người tinh thông Kỳ Môn Độn Giáp như nàng rất nhanh đã tìm ra đầu mối.

Ánh mắt của nàng sáng lên, biết rằng tiếp theo là một cuộc chiến khó khăn.

“Thú vị! Nhìn xem trận pháp này có thể làm khó ta được không?”

Lý Nhược Nhi đi lên phía trước, nghiêm túc nghĩ cách phá trận, nàng phải suy nghĩ khá lâu mới tìm được phương pháp phá giải trận pháp.

“Chơi thật vui!”

Lý Nhược Nhi thỏa mãn, tươi cười như hoa.

Bình sinh đây là lần đầu nàng gặp một trận pháp tinh diệu như vậy, bất quá đúng như nghĩa mẫu từng nói, trận pháp có khó hơn nữa cũng không thể làm khó nàng.

Vui sướng xong, Lý Nhược Nhi nghiêm túc nghiên cứu trận pháp này, suy nghĩ làm cách nào có thể làm cho trận pháp càng thêm tinh diệu.

“Bên kia nếu di chuyển xuống…Ừ Chỗ này thay đổi một chút…” Nàng chuyên tâm suy tư, bỗng cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Nàng xoay người lại, chưa kịp thấy gì cả thì một bóng dáng áo trắng đánh tới.

Tiếp theo nàng bị một bàn tay đàn ông chế trụ, mặc dù chưa siết chặt nhưng có vẻ uy hiếp rất cao.

Lý Nhược Nhi hồi hồn ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa thì quên thở.

Trước mắt là một nam tử hết sức tuấn mỹ, đây là Kinh Ngự Phong?

Biểu tẩu chỉ nói công phu của nam tử này và Liệt ca ca không phân cao thấp, nhưng không nhắc tới hắn tuấn dật phi phàm.

Ngũ quan tuấn mỹ, mắt đen như mực, ánh mắt như sao lấp lánh. Nam nhân này chẳng khác nào thần tiên hạ phàm, tuấn mỹ không có gì có thể miêu tả.

Tuy hắn có dung mạo cực kỳ xuất sắc, cả người lại lộ ra hơi thở lạnh như băng.

Cho dù vậy vẫn không thể át đi vẻ tuấn mỹ của hắn, trái tim Lý Nhược Nhi phanh phanh nhảy, thất thần nhìn dung nhan của hắn, cơ hồ quên mất bàn tay của hắn đang bóp cổ nàng. (Cô nàng này mê trai quá à, nói thật mình không thích loại hình phụ nữ như thế này, lo mê trai mà quên mất nguy hiểm = =)

Nhìn thấy ánh mắt “Tươi đẹp” của nàng, Kinh Ngự Phong càng lạnh hơn.

“Ngươi là người nào?” Hắn mở miệng chất vấn, âm thanh lạnh như băng.

Đối với hắn mà nói, nữ nhân thật phiền toái, họa thủy, hắn tuyệt không vì nàng là cô nương mà thương hoa tiếc ngọc, hạ thủ lưu tình.

Năm ngón tay của hắn vững vàng chế trụ cổ họng nàng, ánh mắt lạnh lùng quan sát nàng.

Cô nương trước mắt nhiều lắm là mười bảy, mười tám tuổi, dung mạo như hoa chớm nở, nhìn quần áo nàng mặc thì chắc chắn là thiên kim tiểu thư sống trong phú quý.

Một thiên kiêm tiểu thư tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Làm cách nào phá được trận pháp của hắn?

Quá khả nghi!

Đối với sự chất vấn của Kinh Ngự Phong, Lý Nhược Nhi vươn tay, chỉ vào cổ họng mình.

Hắn bóp cổ nàng, nàng làm sao đáp lời.

Mắt Kinh Ngự Phong hiện lên vẻ không kiên nhẫn, nhưng vẫn buông lỏng tay.

Nàng chưa kịp lấy hơi đã nghe câu chất vấn lạnh như băng của hắn.

“Nói! Mục đích của ngươi là gì? Người nào phái ngươi tới?”

“Không có người nào phái ta tới, ta cũng không muốn xông vào cốc, chỉ vì ta nghe nói trước cửa “Tuyệt Mệnh cốc” có bày trận pháp, cho nên mới vui đùa một chút.”

Tới vui đùa một chút?

Lời giải thích này Kinh Ngự Phong không tin. Bởi vì nàng nói ra lý do hoang đường như vậy làm cho hắn nghĩ nàng muốn đùa giỡn hắn. Mắt hắn bắt đầu nổi lên sát khí.

Bàn tay hắn đang chế trụ cái cổ mảnh khảnh của nàng, chỉ cần hắn muốn, nàng lập tức tắt thở.

Nhưng, trên mặt nàng lại không có vẻ sợ hãi.

Chẳng lẽ nàng không sợ chết?

Lý Nhược Nhi có thể cảm nhận sát khí mãnh liệt do hắn bắn ra, nàng biết rằng chỉ cần hắn muốn, bóp chết nàng cũng chỉ như bóp chết một con kiến hôi mà thôi.

Nhưng nói cũng kỳ quái, nhìn gương mặt tuấn tú lạnh lùng của hắn, nhưng nàng lại không hề sợ hãi.

Nàng biết mình cũng chẳng sống được bao lâu, giờ phút này nàng có một suy nghĩ hoang đường – thay vì đợi đến đợt phát bệnh tiếp theo thì chết trong tay nam tử tuấn tú này có lẽ sẽ thống khoái hơn.

“Muốn giết thì giết đi, cho ta chết được thống khoái.” Nàng bình tĩnh nói.

Nàng ta thật sự không sợ chết?

Kinh Ngự phong nheo mắt, mắt không chớp nhìn chằm chằm nữ nhân không rõ lai lịch này, muốn từ cặp mắt trong suốt kia nhìn thấu ý định chân chính của nàng.

Lý Nhược Nhi đợi một lát, cũng không biết hắn định xử trí nàng như thế nào, cổ họng nàng giống như có lửa, đau đớn, cực kỳ khó chịu.

“Không giết thì thả tay ra đi.” Lý Nhược Nhi khó khăn nói, tay nàng cố gắng vặn ngón tay hắn ra.

Mi tâm Kinh Ngự Phong nhíu chặt, hắn luôn luôn không thích thân cận với người khác, càng không thích người khác đụng vào, đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng đụng trúng hắn, hắn nhanh chóng buông cổ họng nàng ra, bắt cổ tay của nàng.

Khi ngón tay hắn chạm vào cổ tay của nàng, nhịp đập trên cổ tay nàng làm cho hắn kinh ngạc.

Hắn nhìn nàng một lần nữa rồi kéo nàng lại gần.

Lý Nhược Nhi không ngờ hắn lại có hành động này, nàng kêu lên một tiếng, thân thể ngã vào ngực của hắn.

“Ngươi…Làm gì vậy?” Nàng xấu hổ hỏi, vì cổ họng bị đau nên âm thanh có vẻ khàn khàn.

Kinh Ngự Phong không trả lời vấn đề của nàng, tay phải của hắn cầm chặt cổ tay của nàng xem mạch tượng, một tay kia nâng mặt nàng lên, cẩn thận nhìn chằm chằm khí sắc của nàng, giống như muốn xác nhận thứ gì đó.

Lúc này, một tiếng quát mắng vang lên.

“Buông nàng ra!”

Kinh Ngự Phong quay đầu nhìn, thì thấy Nam Cung Liệt và Mạc Thủy Du cưỡi ngựa chạy tới.

“Liệt ca ca! Biểu tẩu!” Lý Nhược Nhi kêu lên, giùng giằng muốn đẩy Kinh Ngự Phong ra, bất đắc dĩ người này nắm tay nàng không buông.

“Nha đầu này, lúc nào thì mới an phận đây?” Nam Cung Liệt cau mày, giộng nói lộ vẻ sầu đau và bất đắc dĩ.

Hôm nay hắn và thê tử yêu quý đi xem mã trường, Du Nhi nói muốn mời biểu muội du lịch cùng bọn họ, cho nên bọn họ liền trở về “Liệt Vân sơn trang”, không nghĩ tới cô nàng này lại để lại phong thư, một thân một mình chạy tới “Tuyệt Mệnh cốc”.

Có ham chơi cũng phải có mức độ, dù Kinh Ngự Phong là nghĩa huynh của Du Nhi, trên danh nghĩa là đại cữu cữu của hắn, nhưng bọn họ xưa nay không hợp, cho tới bây giờ cũng không qua lại với nhau.

Huống chi, Kinh Ngự Phong làm việc quỷ dị khó dò, cho tới bây giờ không ai có thể hiểu rõ tâm tư của hắn, khó bảo toàn Lý Nhược Nhi không xảy ra chuyện.

Bọn họ nóng lòng đuổi theo, quả nhiên thấy Lý Nhược Nhi đã rơi vào tay Kinh Ngự Phong.

“Kinh Ngự Phong, nàng là Lý Nhược Nhi biểu muội của ta, bởi vì ham chơi nên tới nơi này, ngươi hãy buông nàng ra!” Nam Cung Liệt quát lên.

Nghe thân phận Lý Nược Nhi, biết được nàng đúng vì ham chơi mà đến, sát khí trong mắt Kinh Ngự Phong rút đi, nhưng bên mép lại nâng lên nụ cười tà tứ.

“Tại sao ta phải thả nàng?” Hắn mở miệng hỏi ngược lại.

“Ngươi —— ”

Nàng ta tự tiện xông vào [Tuyệt Mệnh cốc], rơi vào trong tay của ta, nên do ta xử trí.” Kinh Ngự Phong nói xong, túm nữ nhân đang giãy giụa vào trong lòng.

Nam Cung Liệt phẫn nộ quát: “Buồn cười! Mau buông nàng ra!”

“Có bản lĩnh thì chính ngươi tới đây mang nàng ta ra.” Kinh Ngự Phong liếc xéo hắn, giọng nói hiện lên ý cười.

Nam Cung Liệt cắn răn nhìn chằm chằm Kinh Ngự Phong, tên ghê tởm này biết rõ trước cốc có trận pháp hắn không thể xông vào nên mới cố ý nói vậy.

Lý Nhược Nhi chợt mở miệng nói: “Liệt ca ca, ngươi đi tới phía trước hòn đá, tiến ba bước, sau đó hướng bên trái…Ngô!” Nàng chưa nói hết thì miệng nhỏ bị một bàn tay nam nhân che lại.

Nàng tức giận nhìn chằm chằm Kinh Ngự Phong, không an phận giùng giằng, Kinh Ngự phong điểm huyệt nàng, trong nháy mắt nàng mất đi ý thức, té xỉu trong ngực hắn.

Nam Cung Liệt thấy thế không khỏi lo lắng quát lên: “Kinh Ngự Phong! Ngươi muốn làm gì?”

“Nghĩa huynh, chớ làm tổn thương Nhược Nhi!” Mạc Thủy Du cũng gấp gáp la ầm lên.

Kinh Ngự Phong nhìn nàng nói: “Ngươi là nghĩa muội của ta, mà nàng cũng coi như nghĩa muội của ngươi, yên tâm đi, ta sẽ không thương tổn nàng.”

“Đã như vậy, tại sao không thả nàng?” Nam Cung Liệt tức giận chất vấn.

Kinh Ngự Phong tựa tiếu phi tiếu nhìn người trong ngực, nói: “Nàng phá trận pháp của ta, xông vào [Tuyệt Mệnh cốc], người đặc biệt như vậy, thân là cốc chủ ta phải hảo hảo chiêu đãi nàng, lưu nàng làm khách mấy ngày.”

Nhàn nhạt ném mấy câu, Cũng không quản sắc mặt Nam Cung Liệt khó coi, hắn ôm người đi vào “Tuyệt Mệnh cốc”

Mạc Thủy Du vội vàng mở miệng trấn an Nam Cung Liệt đang giận dữ. “Đừng lo lắng, nghĩa huynh không phải là người xấu, ban đầu khi ta ngã xuống vách núi rơi vào đầm sâu trong [Tuyệt Mệnh cốc], nhờ có nghĩa huynh đã cứu ta, hắn chưa bao giờ tổn thương ta, Nhược Nhi tuyệt đối không có chuyện gì.”

Lời nói này cũng không làm cho sắc mặt Nam Cung Liệt đẹp lên bao nhiêu, nhưng hắn cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Kinh Ngự Phong sẽ không làm tổn thương Nhược Nhi, nếu không thì có thể làm sao?

Phóng hỏa đốt sơn? Không, nếu vậy sẽ hại chết Nhược Nhi.

“Tên hỗn trướng đó rốt cuộc muốn làm gì?’

Nam Cung Liệt tức giận cắn răng, mới không tin có người tính tình đại biến, trở thành một người hiếu khách.

Mạc Thủy Du nhẹ chau mày, bất đắc dĩ thở dài.

Kinh Ngự Phong muốn làm gì? Vấn đề này, đáp án cũng chỉ có hắn biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui