“Đội 413, đồng đội Sở Diệc Hạ yêu cầu chi viện, yêu cầu chi viện!”
Sau khi nhắn liên tiếp mười tin nhắn kiểu này mà không ai trả lời, Sở Diệc Hạ biết là xong rồi.
Chuyện rất đơn giản, hôm nay cuối tuần, Sở Diệc Hạ đi mua quà sinh nhật cho Lương Thạc Khanh ở trung tâm thành phố, kết quả bị tắc đường.
Giờ đã hơn 8 giờ tối, trạm xe buýt gần trường còn phải đi một quãng, hơn nữa trường cô cách đây khá xa nên hoàn cảnh lúc này rất bi đát.
Ban đầu định gọi Lương Thạc Khanh, nhưng món quà cô mua quá to, anh nhìn thấy chắc chắn sẽ không còn bất ngờ.
Đang mơ màng, xe buýt đã phát thông báo tới trạm.
Sở Diệc Hạ ôm gói quà lớn, đi ra cửa sau xe, chuẩn bị xuống.
Đột nhiên, cô tinh mắt thấy người đàn ông ngồi cuối xe cũng đứng dậy.
Mặc dù không có lý do nghi ngờ người khác nhưng Sở Diệc Hạ vẫn hơi lo sợ.
Xe chậm rãi dừng lại trước trạm.
Sở Diệc Hạ hoảng hốt bước xuống, người đàn ông đi sát phía sau.
May là vừa mới xuống xe nên vẫn còn đông, Sở Diệc Hạ yên tâm phần nào.
Chỉ cần đi chậm, liên lạc kịp thời với một ai đó, chắc không sao.
Không ai trong ký túc xá nghe máy, bạn bè cô còn lại không được bao nhiêu người, nhìn đi nhìn lại, chỉ có Lương Thạc Khanh là có thể nhờ cậy.
Thấy lượng người đi đường giảm dần, tên đàn ông kia vẫn theo phía sau, không biết là trùng hợp hay cố ý.
Lòng bàn tay Sở Diệc Hạ toát mồ hôi vì căng thẳng.
Mấy giây sau, cô quyết định gọi cho Lương Thạc Khanh.
Anh bắt máy ngay, nhưng Sở Diệc Hạ không dám nói to nên vội cúp máy, gửi tin nhắn.
“Tôi đang ở trạm xe buýt gần trường, cậu có thể đến đón tôi được không, càng nhanh càng tốt, xin cậu đấy.”
Chưa đầy 10 giây, cô đã nhận được phản hồi.
“Đến ngay đây, cậu cẩn thận nhé.”
Bảy từ, hai dấu câu, nhưng cũng đủ làm Sở Diệc Hạ yên tâm phần nào.
Cô siết chặt điện thoại, từ từ bước đi.
Nếu sau này ai nói với cô tôi ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm, cô sẽ phản bác ngay: Tôi đi bộ một đoạn đường còn dài hơn cả đời cậu đấy!
Dần dần con đường vắng đi, chỉ còn vài người thưa thớt, một số người khác lại ở tận cuối tầm mắt.
Trong đầu Sở Diệc Hạ cứ nghĩ nếu thực sự có chuyện thì đá vào đâu sẽ đau hơn.
Lúc này, phía xa dường như có tiếng xe đạp đang lại gần.
Nhìn kỹ, là Lương Thạc Khanh.
Lúc này Sở Diệc Hạ mới thở phào thật sự, ngay cả tay cô cũng bớt cứng đờ.
“Hạ Hạ.”
Khi Lương Thạc Khanh thực sự dừng lại cạnh cô, Sở Diệc Hạ mới thấy qua biển phản chiếu bên cạnh, bóng dáng người đàn ông bỏ đi.
Quả là kẻ xấu!
Sở Diệc Hạ vẫn còn run vì sợ, nhỏ giọng: “May mà tớ lanh lẹ, chứ không ngày mai sẽ lên báo rồi.”
Dù Sở Diệc Hạ còn đủ tinh thần đùa giỡn, nhưng vẻ mặt Lương Thạc Khanh rất nghiêm túc.
“Sau này không được ra ngoài trễ như thế nữa, thật sự không thể khác thì cũng phải có người đi cùng.”
Sở Diệc Hạ gật đầu, mặt đầy hối hận: “Nhớ rồi, nhớ rồi.”
Lương Thạc Khanh dặn vài phút thấy cô có ý thức sửa sai, mới thôi la mắng.
Nhưng khi ngưng lại, anh chú ý thấy hộp quà gói tỉ mỉ trong tay Sở Diệc Hạ.
“Cái này là gì?”
Sở Diệc Hạ nghĩ, nói thẳng đây là quà sinh nhật cho anh thì thiếu tế nhị quá, nói là cho người khác thì sau không ai tặng cũng phí, thà nói thẳng luôn cho khỏe.
“Quà tặng cậu đấy.”
“Tặng tôi? Không có gì tặng tôi làm gì?”
Lương Thạc Khanh tỏ ra ngạc nhiên và hân hoan.
“Quà thì cho cậu trước đã, khi nào có tên gọi chính thức rồi, sẽ gắn vào phần quà thôi.”
Sở Diệc Hạ vừa tự khen mình thông minh vừa xót xa cho ví tiền của mình.
Lương Thạc Khanh dừng bước lại, nhìn chằm chằm hộp quà trong tay cô.
Mười mấy giây sau, anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Sở Diệc Hạ.
“Vậy tôi gắn cho nó cái tên luôn nhé.”
“Được thôi.”
“Món quà này, coi như kỷ niệm ngày đầu chúng ta ở bên nhau nhé.”
...
Nếu món quà không đắt đỏ, Sở Diệc Hạ đã muốn làm đúng như phim, đánh rơi món đồ vì quá shock rồi.
“Ý... ý cậu là gì?”
Lương Thạc Khanh hạ chân chống xe xuống, tiến đến trước mặt Sở Diệc Hạ cúi người xuống để mắt cùng ở một đường thẳng.
“Anh thích em, chúng ta hãy ở bên nhau nhé.”
Lời tỏ tình đơn giản đến không thể đơn giản hơn, không một từ hoa mỹ nào, nhưng đủ khiến trái tim đập thình thịch.
Sở Diệc Hạ vẫn đang choáng váng, nhưng Lương Thạc Khanh không vội, chỉ lấy gói quà rồi lẩm bẩm “Nặng thật”.
Đường phố gần như không có người, yên ắng lạ thường. Chỉ có tiếng lá xào xạc trong gió, và nhịp tim đập trong lồng ngực của riêng Sở Diệc Hạ.
Vài phút sau, cô mới lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Tại sao anh lại thích em?”
Lương Thạc Khanh cười, vươn tay xoa đầu Sở Diệc Hạ.
“Em còn nhớ lúc trước khi thi ăn dưa, người dẫn chương trình đếm ngược em nói gì với bạn của mình không?”
Đột ngột nhắc đến chuyện cũ, dù lòng vẫn còn hồi hộp vì cái xoa đầu, Sở Diệc Hạ bắt đầu nhớ lại.
“...Thành Lộc, đừng căng thẳng, không sao đâu, dù xấu hổ cũng có tớ ở bên cạnh mà.”
À, nhớ ra rồi.
Thấy biểu cảm của Sở Diệc Hạ, Lương Thạc Khanh biết cô đã nhớ lại.
“Khi đó anh nghĩ, vì bạn mà dám làm điều mình không muốn, quả thực rất tốt bụng.”
Sở Diệc Hạ: Thực ra không liên quan gì đâu, lúc đó rất muốn ăn dưa hấu thôi.
“Vậy hôm đó anh rủ em đi thư viện tự học, cũng vì thích em sao?”
“À, chưa đến mức thích, chỉ là có cảm tình thôi, nhưng muốn tìm hiểu em nhiều hơn nên mới rủ đi chơi.”
Tổng hợp lại lời Lương Thạc Khanh nói, Sở Diệc Hạ rất tự tin khẳng định: “Quả nhiên, em thu hút mọi người bởi phẩm chất tuyệt vời của bản thân.”
“Còn ngoại hình...”
“Ngoại hình là phụ! Nhưng cũng phát huy hiệu quả lớn!”
“Vâng, em đúng hết, vậy, em có đồng ý ở bên người bị em thu hút không?”
“Quà đã ở tay anh rồi, còn hỏi gì nữa?”
- --------------HOÀN------------------------