Đũa Lệch Dễ Thương

Vương Hách Xuyên đã ra ngoài, Chân Chí Linh lại tích cực chọn bài cho mọi người. Bối Nhĩ Đóa chọn bài “Xuân hạ thu đông”.

Hà Dương sáng mắt lên: “Bài này anh từng nghe Diệp Trữ Vi hát rồi, cậu ấy hát hay lắm”.

Trùng hợp vậy sao? Bối Nhĩ Đóa nghĩ, Diệp Trữ Vi cũng biết hát bài hát này sao? Phải biết chuông điện thoại của cô chính là bài hát này.

Diệp Trữ Vi vẫn đang đắm chìm trong tâm sự của mình mà không để ý đến hai người, dường như còn chưa hết để bụng vì sự xuất hiện của Vương Hách Xuyên vừa rồi.

Bối Nhĩ Đóa dùng khuỷu tay khẽ huých anh ta: “Anh có hát không?”

Diệp Trữ Vi đáp: “Không muốn hát”.

“Khó tính!” Bối Nhĩ Đóa lầu bầu: “Anh không hát tôi hát”.

Tiếng nhạc dạo du dương vang lên, Bối Nhĩ Đóa bắt đầu hát.

“Mùa đông sẽ rất đẹp nếu như anh còn ở đây. Bầu trời trên cao u ám, cả hai ta cùng phát sáng, ngồi bên nhau nói chuyện tương lai, coi thường trời đông giá lạnh bên ngoài. Có thể cùng anh ngẫu nhiên gặp gỡ, rồi đồng hành trên trái đất bao la, cùng cháy sáng cuộc đời mờ ảo, em là người may mắn biết bao...”

Bài hát này giai điệu đơn giản, ca từ đẹp đẽ, viết về bốn mùa nối tiếp, người yêu ở bên nhau, lúc yên tĩnh nghe rất ý vị.

Bối Nhĩ Đóa càng hát càng nhập tâm, phòng hát rất yên tĩnh, có người nhẹ nhàng đứng lên tắt ngọn đèn cuối cùng.

Diệp Trữ Vi ngồi bên cạnh Bối Nhĩ Đóa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt tranh sáng tranh tối của cô trọn bốn phút không chuyển đi.

Đây là lần đầu tiên anh ta quan sát cô trong thời gian dài như thế, trong quá trình đó khẽ chau mày một lần rồi lại giãn ra.

Sau đó anh ta lặng lẽ đưa ra một kết luận: Lúc hát cô ấy tương đối đẹp.

***

Trên xe đi về, hai người đều không nói gì, dường như còn hơi khó chịu vì chuyện của Vương Hách Xuyên vừa rồi.

Đến tận lúc xe dừng lại vì đèn đỏ, Bối Nhĩ Đóa không chịu nổi sự yên lặng trong thời gian dài nên đành chủ động mở miệng: “Diệp Trữ Vi, vừa rồi có phải anh diễn hơi quá không?”

“Thế à?” Anh ta không cảm thấy vậy.

“Đúng thế. Giống như Vương Hách Xuyên và anh có thù giết bố ấy”.

“Nếu là tình địch thì có gì khác kẻ thù giết bố đâu?”

Bối Nhĩ Đóa nghi hoặc nhìn anh ta một cái, luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không nói ra được, sau khi sắp xếp ngôn ngữ một lát mới nói khẽ: “Đối với tôi, Vương Hách Xuyên chính là một người qua đường. Anh là bạn trai giả của tôi, hoàn toàn không cần phải đối chọi công khai một cách gay gắt với anh ta, chỉ cần thoáng nhìn anh ta một cái rồi mỉm cười kiểu xã giao là được rồi”.

“Tôi không thích xã giao”.

“Thẳng tính quá rất dễ đắc tội người khác”.

“Cô đang dạy tôi đạo đối nhân xử thế hả?”

“Cũng không phải thế. Tôi chỉ đề nghị như vậy”. Bối Nhĩ Đóa nói thân mật.

Diệp Trữ Vi nhìn cô một cái, không nói gì.

Chỉ một ánh mắt này không ngờ lại làm cho Bối Nhĩ Đóa đứng ngồi không yên. Mặc dù cô khẳng định biểu hiện của Diệp Trữ Vi tối nay rất khác thường nhưng không dám chất vấn anh ta một câu nào nữa.

“Mẹ cô rất thích người vừa rồi à?” Hai phút sau, Diệp Trữ Vi đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Vương Hách Xuyên?” Bối Nhĩ Đóa thành thật thừa nhận: “Đúng vậy, mẹ tôi cảm thấy anh ta đặc biệt phù hợp làm con rể”.

“Vì sao?”

“Tướng mạo anh ta được lòng phụ nữ trung niên”.

“Thật sao? Nhưng vừa rồi tôi quan sát phát hiện tướng mạo của anh ta không tốt lắm”.

“A, anh cũng nghiên cứu về nhân tướng à? Nói nghe một chút xem nào”.

“Môi anh ta đỏ, khóe miệng có một nốt ruồi nhạt. Đàn ông kiểu này khéo đưa đẩy, giỏi mưu tính, mà không chung tình”.

“Ơ...” Đúng, bên khóe miệng Vương Hách Xuyên có một nốt ruồi, rất mờ, không nhìn kĩ sẽ không phát hiện.

“Đuôi mắt anh ta khá nhiều nếp nhăn, nội tâm dễ thay đổi, không thích hợp đi đến hôn nhân”.

“Ơ...” Đuôi mắt Vương Hách Xuyên rất nhiều nếp nhăn sao? Mình hoàn toàn không để ý, Bối Nhĩ Đóa nghĩ.

“Mũi đầy đặn, nhẵn bóng, dễ gây chuyện thị phi”.

“Cái này...” Ơ hay, mũi đầy đặn cũng là cái tội à?

“Nói tóm lại anh ta không phải là một người thích hợp để làm con rể”. Diệp Trữ Vi phân tích: “Tôi đề nghị mẹ cô nên đến nhà sách mua một quyển sách về nhân tướng học hoặc lên mạng tra cứu tài liệu về lĩnh vực này”.

“Sao phải mất công thế, anh hiểu biết như vậy thì hỏi anh là được chứ gì. Thế đàn ông tướng mạo kiểu gì mới chung tình?” Bối Nhĩ Đóa hắng giọng, nghiêm túc hỏi.

Diệp Trữ Vi nói: “Tròng trắng trong suốt, sống mũi thẳng tắp, không có gờ xương. Lông mày dài hơn mắt rất nhiều, hai lông mày đối xứng, khoảng cách khá rộng. Bàn tay chỉ có một đường tình cảm, ngang, thẳng mà sâu”.

Theo lời nói của anh ta, Bối Nhĩ Đóa lần lượt quan sát mắt, mũi và lông mày anh ta, sau đó ánh mắt dừng lại trên tay anh ta. Cô không kiềm chế được sự tò mò, rất muốn cầm tay anh ta xòe ra xem, đáng tiếc anh ta đang lái xe, không thể lộn xộn.

“Đại để là những đặc điểm vừa rồi”. Anh ta tổng kết, vẫn tiếp tục lái xe.

Bối Nhĩ Đóa lộ vẻ suy tư như đang suy nghĩ gì đó, buông mắt xuống, lặng lẽ xòe bàn tay ra nghiên cứu chỉ tay mình và có một nghi vấn.

“Vậy anh biết xem chỉ tay phụ nữ không? Đường này của tôi đến giữa ngón trỏ và ngón giữa đã biến mất, như thế là thế nào?”

“Có phải đường đầu tiên phía dưới ngón út không?”

“Phải, đường đầu tiên”.

Diệp Trữ Vi nhất thời không nói.

“Có phải điều đó không tốt không?” Bối Nhĩ Đóa cảm thấy anh ta có vẻ như không muốn nói, có thể là không muốn cô không vui.

“Nghe nói như thế là vượng phu”.

“Thật không?” Tâm tình cô lập tức lên cao vút, thì ra mình còn có ưu thế này.

“Nếu tôi nhớ không lầm”.

“Nói vậy thì người lấy được tôi là có phúc”. Cô không khỏi bắt đầu dương dương tự đắc: “Sau này có thể giảm bớt của hồi môn”.

Diệp Trữ Vi dội nước lạnh rất đúng lúc: “Nếu cô sinh ra trong một sơn trại kinh tế lạc hậu, văn hóa bế tắc có lẽ còn đáng giá hơn”.

Bối Nhĩ Đóa biết anh ta đang châm biếm mình, quay mặt đi không để ý tới anh ta, một lát sau lại cúi đầu thưởng thức bàn tay mình.

“Đúng rồi, anh có sợ bà xã tương lai là một người có đường chỉ tay cắt ngang bàn tay không?” Cô mỉm cười nói: “Mẹ tôi nói với tôi là phụ nữ có bàn tay như thế sẽ khắc chồng, không có người đàn ông nào dám lấy”.

“Tôi nghĩ không có người nào khắc nổi tôi”. Diệp Trữ Vi thở dài trong bóng đêm đang đậm dần: “Cho nên tôi không quan tâm đến chuyện đó”.

“Anh cao số đến thế cơ à?” Bối Nhĩ Đóa tò mò hỏi, không khỏi liên tưởng đến trước lúc ghi hình lần trước, trên tư liệu về Diệp Trữ Vi cô nhận được có một dòng ghi chú rất đặc biệt: “Công năng đông máu tốt”. Có phải điều này có nghĩa trong tình huống bị mất máu ngoài ý muốn, anh ta có thể cầm cự được thời gian dài hơn so với người bình thường?

Dường như đây chính là “cao số” theo cách nói của dân gian.

“Cô đang tìm cách nghiên cứu số mệnh của tôi à?” Thấy cô ngẩn ra rất lâu, Diệp Trữ Vi nhắc nhở một câu.

“Không, tôi chỉ suy nghĩ linh tinh thôi”. Bối Nhĩ Đóa thu tay lại, nhẹ nhàng nắm thành nắm đấm.

***

Sau khi về nhà, Bối Nhĩ Đóa gọt một quả táo, không cẩn thận để dao cắt vào ngón tay, một vệt máu lập tức chảy ra. Cô rất ung dung tìm hộp thuốc, lấy bông và băng gạc ra băng ngón tay lại.

Sau đó cô nhớ tới bố mình, Bối Hành An.

Lúc trẻ Bối Hành An là một bảo vệ, có lần ông lao tới giằng co ngăn chặn hai kẻ côn đồ cầm dao đe dọa người dân trước cửa siêu thị, không may bị một trong hai tên côn đồ cầm dao đâm trúng bắp đùi. Máu chảy như suối, Bối Hành An ngã xuống đất ngất xỉu, trên đường đưa đến bệnh viện bị mất rất nhiều máu suýt nữa toi mạng. Sau khi mổ bác sĩ báo cho người nhà biết công năng đông máu của ông đặc biệt kém, xác suất bị sốc vì mất máu cao hơn người bình thường rất nhiều.

Sau lần xảy ra chuyện bất trắc đó, bầu không khí trong nhà trở nên rất lạ. Chẳng bao lâu sau Bối Hành An đổi nghề đi học làm mộc, đây cũng là một trong không nhiều những sở thích từ nhỏ của ông.

Bối Hành An tính tình lạnh nhạt, không có chí hướng cao xa, không cầu tiền không cầu lợi, chỉ cầu an ổn qua ngày, có thời gian nhàn nhã lại trồng cây chăm hoa. Nhân sinh quan của Bối Hành An và Từ Trinh Phân khác biệt khá nhiều, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, cuối cùng ly hôn ngay trước ngày Bối Nhĩ Đóa tốt nghiệp đại học.

Sau khi hai người ly hôn, Bối Hành An trở nên trầm lặng ít nói hơn, bắt đầu dành nhiều thời gian cho du lịch. Ông lấy tạp chí địa lí đã sưu tầm nhiều năm ra xem xét một tháng, lên kế hoạch đi vòng quanh thế giới rồi ngay lập tức bắt tay thực hiện.

Trước khi đến Rome, Bối Hành An gọi điện thoại tạm biệt Bối Nhĩ Đóa, dặn Bối Nhĩ Đóa đừng lo lắng, ông sẽ trở về.

Bối Nhĩ Đóa yên lặng rất lâu rồi mới chậm rãi vâng một tiếng, nói rất quan tâm: “Bố chú ý an toàn, nhớ gọi điện cho con báo bình an đúng giờ”.

Hai bố con lại trò chuyện một hồi, không biết thế nào lại chuyển đến chuyện tìm bạn trai.

“Con nhớ tìm một người đàn ông cao số”. Bối Hành An nói: “Trong bất cứ tình huống nào cũng không dễ dàng ngã xuống, có thể bảo vệ con, chăm sóc con, như thế bố mới yên tâm”.

Bối Nhĩ Đóa nghe xong lập tức vâng dạ, chẳng bao lâu đã quên mất. Nhưng tối nay sau khi nói chuyện với Diệp Trữ Vi, Bối Nhĩ Đóa lại nhớ tới chuyện này.

Lúc Bối Nhĩ Đóa còn rất nhỏ, Từ Trinh Phân ở nhà đã thường oán trách Bối Hành An, nói ông là một người mềm yếu, làm gì cũng dễ thất bại, lời nói không giấu giếm sự chán ghét. Đối với chuyện này, Bối Hành An luôn cười ha ha thừa nhận yếu kém, nói bà xã đại nhân, tất cả đều là lỗi của tôi.

Mỗi một lần Từ Trinh Phân tức giận, Bối Hành An lại pha trà rót nước gọt hoa quả dỗ dành vợ mình nguôi giận.

Ông rất tốt với vợ mình, tốt đến mức có thể hi sinh tất cả của mình, toàn bộ quần áo của Từ Trinh Phân đều do ông tự tay giặt, riêng việc này ông luôn rất kiên định.

Bối Nhĩ Đóa biết bố mình ra sức làm những việc đó chính là để giữ Từ Trinh Phân lại bên người mình. Ông sợ sau khi sự nghiệp càng ngày càng phát triển, Từ Trinh Phân quen với thế giới rộng mở đặc sắc bên ngoài, sau khi đóng cửa lại sẽ càng cảm thấy chênh lệch tâm lí với ông chồng tầm thường nhạt nhẽo ở nhà. Điều duy nhất ông có thể làm chính là tốt với Từ Trinh Phân hơn, tốt đến mức Từ Trinh Phân không nỡ bỏ đi.

Hiển nhiên ý nghĩ này quá mức ngây thơ. Khi quyết định vứt bỏ gia đình, một số phụ nữ còn quyết đoán hơn cả đàn ông. Từ Trinh Phân sẽ không nhớ ông đã nấu bao nhiêu bữa cơm, giặt bao nhiêu bộ quần áo, bà chỉ cảm thấy ông càng ngày càng béo, càng ngày càng vô vị, cùng sống với ông dưới một mái nhà sẽ có cảm giác ngột ngạt.

Bối Nhĩ Đóa nghe bà nội kể, Từ Trinh Phân lúc trẻ cao ráo xinh đẹp, tính cách cởi mở, thích một người đàn ông rất ưu tú, khổ sở theo đuổi người đó bốn năm mà người đó vẫn phớt lờ. Trong lúc tuyệt vọng, Từ Trinh Phân nhẹ nhàng quay lại, nhìn thấy Bối Hành An cũng vẫn luôn theo đuổi mình đang cầm một bịch sữa đậu nành và một túi bánh rán đang đứng phía sau, nhìn mình với nụ cười chân thành. Từ Trinh Phân động lòng đi đến chỗ Bối Hành An.

Chỉ có điều lúc trước không phải cam tâm tình nguyện, sau hôn nhân cũng sẽ khó tránh khỏi xích mích.

Bối Nhĩ Đóa không hề thích tình cảm như của bố mẹ mình, cũng căn bản không sao hiểu được.

Đối phương đã không thích mình, vì sao còn phải theo đuổi không ngừng? Mới đầu bạn đã không thích đối phương thì cũng nên không thích đến cùng, vì sao giữa đường lại miễn cưỡng chấp nhận đối phương để tìm một sự kí thác nào đó?

Đó không phải tình yêu, ít nhất đối với cô thì không phải.

Tình yêu là sự tâm đầu ý hợp không có lựa chọn, là một loại tình cảm đi cùng năm tháng, càng ngày càng không rời được đối phương.

Đây là quan điểm của cô.

Mặc dù cô chưa từng yêu nhưng cũng đã đọc tiểu thuyết và xem phim. Tiểu thuyết viết như vậy, phim diễn như vậy. Mà quan trọng nhất là cô có một trực giác bẩm sinh, tình yêu nên là như vậy.

Trong đêm vắng, Bối Nhĩ Đóa suy nghĩ về chuyện này rất lâu, thậm chí còn không thấy buồn ngủ. Cô gãi đầu rồi mở máy tính.

Đăng nhập weibo, cô viết bừa một trạng thái: “Buổi tối đi hát, gào khản cả giọng. Bây giờ không làm sao ngủ được, mất ngủ thật đáng ghét”.

Trạng thái này nhanh chóng nhận được rất nhiều bình luận.

“Đi hát với ai? Diệp Trữ Vi à? Đúng rồi, anh ấy có biết hát không?”

“Bạn mất ngủ à? Có phải anh ấy đi công tác không? Nhớ anh ấy đến mức không ngủ được à?”

“Ngâm chân nước nóng, lại dùng ngón tay day huyệt bách hội từ năm đến mười phút, hiệu quả rất tốt”.

“Tôi cho rằng chỉ có bọn FA mới mất ngủ chứ?”

Cô nhìn màn hình máy tính, chậm rãi mỉm cười. Dạo này mỗi khi nghĩ đến Diệp Trữ Vi thường có cảm giác rất lạ.

Anh ta thật sự biết hát sao? Cô cũng không khẳng định được.

Đến lúc đi ngủ thì đã là hơn ba giờ sáng. Cô ngủ mơ, hình ảnh trong mơ rất hỗn loạn, mãi mới dần trở nên rõ ràng. Cô mơ thấy mình đang thái thịt, không cẩn thận đứt tay, chảy rất nhiều máu. Cô chạy khắp phòng tìm hộp thuốc mà không sao tìm được.

“Sao lại bất cẩn như vậy?” Một âm thanh vừa lạnh nhạt lại vừa chiều chuộng vang lên.

Anh ta áp tới sau lưng cô, cầm tay cô lên thân thiết mút ngón tay cô, dùng bờ môi ấm áp cầm máu giúp cô.

“Máu em là nhóm A à?” Anh ta ngước mắt lên, đôi mắt đen láy mê hồn: “Có vị hơi ngọt”.

Máu len qua bờ môi cong cong đẹp đẽ của anh ta, có một giọt rơi xuống ngực áo blouse trắng, tỏ ra rất chói mắt.

Có người từng nói, mơ là ước vọng trực tiếp nhất, không hề che giấu.

Cô mở mắt ra, thầm nghĩ, trời ạ, giấc mơ này nghĩa là thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui