Đứa Nhỏ Nhà Bên Lại Nằm Trên Cửa Sổ Nhìn Tôi FULL


Editor: Kẹo Mặn Chát
Sau gần ba tuần học liên tiếp, học sinh lớp 12 cuối cùng đã có được hai ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Sầm Nhạc vốn định ngủ một giấc đến trưa, nhưng đồng hồ sinh học của cậu không chịu hợp tác, Sầm Nhạc vẫn tỉnh lại vào giờ rời giường bình thường.

Nhưng cậu không dậy ngay mà lấy điện thoại ra, mở WeChat, xem lịch sử trò chuyện của mình và Giang Cẩn Hành.
Có hai buổi tối Sầm Nhạc không đi tìm Giang Cẩn Hành, cũng không phải cố ý mà là ba Sầm trở về.

Công việc của ba Sầm rất bận rộn, thường xuyên đi công tác, thời gian ở nhà rất ít, thế nên một khi ba về nhà, Sầm Nhạc luôn muốn ở bên ông nhiều hơn, mà sáng nay trời còn chưa sáng ba Sầm đã đi rồi.
Sầm Nhạc xem đi xem lại lịch sử trò chuyện nhiều lần, lúc này mới vui vẻ xuống giường đánh răng rửa mặt ăn sáng.

Sau đó ngồi lên bàn học nhỏ của mình, đang định bắt đầu một ngày học tập hăng hái thì sân bên cạnh có tiếng động, Sầm Nhạc lập tức thò đầu ra xem, là Giang Cẩn Hành vừa chạy bộ về.
Nhiệm vụ hàng ngày: Nhìn trộm Giang Cẩn Hành từ cửa sổ hoàn thành (1/1).
Xét thấy kinh nghiệm bị tóm gọn lần trước, Sầm Nhạc liếc trộm một cái rồi rụt đầu lại, chỉ cần vậy thôi cũng cảm thấy vừa lòng thỏa ý, bắt đầu học thuộc từ vựng tiếng Anh.
Mười phút sau, sân bên cạnh lại có tiếng động, Sầm Nhạc không nhịn được lại duỗi cổ qua nhìn, lần này lại thấy Giang Cẩn Hành dắt xe đạp ra lau xe, trông có vẻ như là chuẩn bị ra ngoài.


Bởi vậy, trong đầu Sầm Nhạc đột nhiên hiện ra một câu hỏi: Bình thường khi Sầm Nhạc đi học, Giang Cẩn Hành đang làm gì nhỉ?
Đáng lẽ cậu nên nghĩ tới vấn đề này sớm hơn, nhưng bởi vì mỗi lần cậu về nhà, Giang Cẩn Hành đều ở đây, thế là khiến cho cậu có ảo giác rằng Giang Cẩn Hành chưa bao giờ ra ngoài.
Vậy sinh viên đại học làm gì trong kỳ nghỉ hè?
Khi Sầm Nhạc không ở nhà, Giang Cẩn Hành đang làm gì?
Một khi vấn đề này xuất hiện, nó sẽ khiến Sầm Nhạc bồn chồn bất an, cậu cố gắng ép buộc mình tiếp tục học tập.

Nhưng chỉ cần nghĩ tới Giang Cẩn Hành sắp ra ngoài mà cậu lại không biết anh muốn đi đâu, toàn thân Sầm Nhạc đều cảm thấy bứt rứt.
Chẳng qua cậu rất nhanh đã thuyết phục chính mình rằng —— kế hoạch ban đầu của sáng nay vốn là đi ngủ, cậu chỉ là dành thời gian ngủ cho Giang Cẩn Hành mà thôi, cũng không phải làm trễ nải việc học gì hết.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, đúng lúc Giang Cẩn Hành ở sân bên đi ra ngoài, mà Sầm Nhạc cũng nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng, chào hỏi mẹ Sầm rồi tông cửa xông ra, trước khi đi còn thuận tay cầm lấy chiếc mũ lưỡi chai mà Giang Cẩn Hành đưa cho lần trước.
Sầm Nhạc xin thề đây cũng không phải là rình mò, tuy rằng cậu đạp xe đi theo phía sau Giang Cẩn Hành, tuy rằng cậu đội mũ trông bộ dạng rất khả nghi, nhưng theo dõi crush sao có thể tính là rình mò được chứ? Sầm Nhạc suy nghĩ một chút, đặt cho hành vi này một cái tên dễ nghe hơn, gọi là "thích khó kiềm chế".
Không lâu sau, Giang Cẩn Hành dừng lại, anh đẩy xe đi đến trước cửa một tiệm bánh ngọt ở phố đi bộ, cất xe ở nhà để xe bên cạnh cửa hàng, sau đó đẩy cửa đi vào.
Không ai sẽ đến tiệm bánh ngọt mua điểm tâm lúc sáng sớm đâu ha?
Sầm Nhạc trốn ở trạm xe buýt ở đằng xa chờ hơn mười phút, vẫn không thấy Giang Cẩn bước ra, vì thế quyết định đi qua xem thử.

Cậu dừng xe ở ven đường, cố ý đi đường vòng để tránh cửa chính, sau đó đi qua bức tường kính bên cạnh tiệm bánh ngọt, giả vờ là một người qua đường vô tội, liếc nhìn qua khóe mắt tìm hiểu tình huống trong tiệm.
Lúc này tiệm vẫn chưa mở cửa kinh doanh, bên trong có hai người mặc đồng phục màu trắng giống như đầu bếp đang làm vệ sinh trong cửa hàng.


Một nam một nữ, nhân viên nữ lau bàn hướng mặt về phía Sầm Nhạc, còn nhân viên nam đưa lưng về phía Sầm Nhạc lau nhà.
Sầm Nhạc tức khắc nhận ra nhân viên nam kia chính là Giang Cẩn Hành.

Đi qua bức tường kính, Sầm Nhạc núp vào nhà để xe, không bao lâu đã hiểu được nguyên nhân —— Nhà Giang Cẩn Hành là gia đình đơn thân, mẹ là giáo viên cấp ba, dựa vào tiền lương của một mình bà để nuôi sống gia đình thì ít nhiều có chút vất vả, cho nên có lẽ Giang Cẩn Hành nhân dịp được nghỉ hè ra ngoài làm vài công việc lặt vặt.
Sau khi biết được ngày thường Giang Cẩn Hành đang làm gì, Sầm Nhạc không khỏi cảm thấy đau lòng, nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ mặc đồng phục ban nãy của Giang Cẩn Hành, Sầm Nhạc lại thấy có chút động tâm.
Xoắn xuýt một hồi, Sầm Nhạc quyết định lại giả vờ làm một người qua đường, đi ngang qua bức tường kính kia thêm lần nữa.
Vì thế Giang Cẩn Hành đang lau nhà bên tường kính, cứ như vậy trơ mắt nhìn bé con nhà bên đi ngang qua trước mặt mình.
Cậu đội mũ lưỡi chai mà Giang Cẩn Hành đưa, vành mũ ép xuống rất thấp, thấp đến mức vừa nhìn đã biết là đang làm chuyện xấu.

Mặc dù nhìn như đang hướng mặt về phía trước, nhưng con ngươi lại nghiêng sang một bên, phối hợp với biểu cảm căng thẳng của cậu, có thể nói là cực kỳ dọa người.
Giang Cẩn Hành không nhịn được bật cười.
Sầm Nhạc cũng không nghĩ tới, mình mới bước được hai bước đã đối diện với ánh mắt của Giang Cẩn Hành.

Tuy rằng cậu lập tức nhìn thẳng về phía trước, làm bộ như "em chỉ đi ngang qua", nhưng loáng thoáng để ý lại phát hiện Giang Cẩn Hành cười đến gập cả người...
Sầm Nhạc không muốn sống nữa.

Cậu chạy vội tới một con hẻm nhỏ phía sau cửa hàng bánh ngọt, hóa thân thành một con cá muối chậm rì ngồi trên mặt đất ở đầu ngõ, ôm đầu hoảng loạn
Vì sao mỗi lần cậu nhìn trộm đều bị Giang Cẩn Hành phát hiện?!
Quá mất mặt quá mất mặt rồi!
Nếu Giang Cẩn Hành hỏi thì cậu phải trả lời thế nào đây chời? Nếu Giang Cẩn Hành phát hiện cậu đến đây đang theo dõi anh, lỡ như sau này không để ý tới cậu nữa thì sao? Nếu Giang Cẩn Hành không để ý tới cậu, sau này cậu còn có thể nhìn trộm anh từ bệ cửa sổ nữa không?
Sầm Nhạc sắp khóc rồi, chỉ hận trên đời này không có thuốc hối hận.
"Ơ kìa, bé cún nhà ai ngồi trên mặt đất vậy ta?"
Sầm Nhạc nghe thấy giọng nói quen thuộc, toàn thân run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Giang Cẩn Hành mặc đồng phục màu trắng, vừa đẹp trai lại phóng khoáng, anh đưa lưng về phía ánh mặt trời cười nói với Sầm Nhạc: "À, thì ra là nhà mình."
Sầm Nhạc đứng phắt dậy giải thích: "Em không theo dõi anh!"
Giang Cẩn Hành gật đầu: "Ừm."
Sầm Nhạc hoảng hốt xoắn cả lưỡi: "Em...!em đi, em muốn, em tới đây để mua sách bổ trợ!"
Giang Cẩn Hành vẫn gật đầu: "Ừm."
Những lời này quả thực chính là mẫu câu bịt tai trộm chuông hoàn mỹ, càng che càng lộ, Sầm Nhạc không còn cách nào khác chỉ có thể buồn bã cúi đầu: "Xin lỗi..."
"Sao em lại nói xin lỗi?"
"Em là một tên nhóc phiền phức."
Giang Cẩn Hành cố nhịn không cười ra tiếng, anh hắng giọng nghiêm trang nói: "Ừm, đúng là có hơi phiền phức."
"Hả?" Sầm Nhạc không ngờ Giang Cẩn Hành lại đích thân định tội cậu, cậu lúng túng ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Cẩn tiến lên phía trước, cởi chiếc mũ trên đầu Sầm Nhạc xuống rồi lại đội lên cho ngay ngắn, để lộ đôi mắt to của cậu: "Nếu em là tên nhóc phiền phức, vậy phiền em thực hiện tốt nhiệm vụ của mình, nhớ kỹ mỗi ngày đều đến làm phiền anh."

Trong vòng ba giây, một màu hồng nhạt dọc theo má Sầm Nhạc lan đến chóp tai.
Giang Cẩn Hành gẩy gẩy vành tai cậu: "Đi thôi, nhân lúc tiệm bánh chưa có khách, anh cùng em đi mua sách bổ trợ."
Sầm Nhạc nhìn chằm chằm Giang Cẩn Hành, cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh.

Muốn hỏi anh vì sao anh không tức giận, muốn hỏi anh có biết mình đã làm gì không, muốn hỏi anh vì sao anh phát hiện cậu theo dõi anh mà vẫn muốn cười với cậu như vậy, thêm nữa còn nói những lời dịu dàng an ủi cậu.
Nhưng cuối cùng cậu cũng chỉ gật đầu một cái, đi theo Giang Cẩn Hành đến một hiệu sách cách đó không xa.
Trong hiệu sách mở điều hòa mát lạnh, bên trong có không ít học sinh trung học đang mua tài liệu, Giang Cẩn Hành tùy tiện cầm lấy một quyển sách bổ trợ lớp 12 lật xem qua, hỏi Sầm Nhạc: "Em muốn sách bổ trợ môn nào?"
Sầm Nhạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Lịch sử và tiếng Anh."
Giang Cẩn Hành hiểu rất rõ lực học của Sầm Nhạc, vì thế anh nói: "Vậy anh tìm sách tiếng Anh, em đi xem sách lịch sử."
Sầm Nhạc muốn ở cùng với anh, nhưng nghĩ tới Giang Cẩn Hành còn phải về tiệm bánh ngọt làm thêm, vì thế nhanh chóng đồng ý.
Hai người đều là điển hình của phái hiệu suất, không quá mười phút, đã cầm sách bổ trợ chọn được tập hợp ở quầy lễ tân, Giang Cẩn Hành muốn giúp cậu trả tiền nhưng Sầm Nhạc không cho, Giang Cẩn Hành cũng không tranh giành nữa.
Sầm Nhạc cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc bọn họ đã đi tới tiệm bánh ngọt, trong cửa tiệm cũng đã có hai ba vị khách.
Sầm Nhạc xách theo hai quyển sách, cả người ỉu xìu như cọng bún thiu, cậu nhìn Giang Cẩn Hành từ dưới vành mũ, hỏi anh: "Anh phải trở lại làm việc rồi sao?"
Sầm Nhạc không biết, nhưng trên mặt cậu đều viết một câu "Anh ơi ở lại với em đi anh", khiến cho trong lòng Giang Cẩn Hành không chống cự nổi nữa, anh cúi người cầm lấy túi sách của Sầm Nhạc, cười nói: "Có muốn vào ngồi một lát không? Anh mời em uống trà sữa."
"Được ạ?" Sầm Nhạc dần dần khôi phục sức sống.
"Đương nhiên là được, muốn tới không?"
"Muốn ạ!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận