Editor: Kẹo Mặn Chát
Hôm nay mẹ Giang không có tiết tự học buổi tối, nên buổi chiều về nhà rất sớm.
Bà đặt cặp xuống, đang nghĩ xem sẽ nấu món gì cho bữa tối thì đã thấy con trai mình mặc tạp dề nhỏ màu hồng phấn đi từ trong phòng bếp ra.
"Mẹ, sao mẹ lại về sớm vậy, vẫn phải đợi một lát nữa mới ăn được, mẹ qua phòng khách nghỉ ngơi trước đi." Giang Cẩn Hành tựa vào cửa trượt ngăn cách phòng bếp, anh dáng cao chân dài, làm cho phòng bếp nhìn có vẻ thật nhỏ.
"Con lại đang làm chuyện xấu gì thế?" Mẹ Giang cảnh giác, đi về phía phòng bếp.
Giang Cẩn Hành từ nhỏ đã như vậy, anh không giống những đứa trẻ khác phạm lỗi sẽ sống chết không thừa nhận, hoặc là sợ tới mức oa oa khóc lớn, anh là người cực kỳ giỏi giả vờ ngoan ngoãn, đặc điểm lớn nhất chính là biết hỗ trợ làm việc nhà.
Cho dù lúc sau bị người lớn phát hiện tội trạng, anh sẽ đứng đó với khuôn mặt nhỏ đầy đáng thương, người lớn nhìn thấy cũng ngại nói thêm gì.
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Giang Cẩn Hành trực tiếp khiến mẹ Giang nhồi máu cơ tim ngay tại chỗ.
"Là chuyện tốt, con bắt cóc Sầm Nhạc về nhà rồi." Giang Cẩn Hành vừa thuần thục dùng xẻng đảo thức ăn, vừa ngây thơ cười với mẹ mình.
"Giang Cẩn Hành con điên à? Ngày đó mẹ nói với con thế nào rồi?!"
Trông thấy mẹ Giang đã rút dép chuẩn bị đi tới, Giang Cẩn Hành vội vàng giải thích: "Dì Sầm đi công tác, cho nên con để Sầm Nhạc ở lại nhà mình hai ngày, vậy thôi, mẹ đừng tức giận như thế."
Mẹ Giang thả dép lê xuống, lửa giận trong lòng còn chưa nguôi ngoai, đoạt lấy xẻng của Giang Cẩn Hành đẩy anh ra khỏi bếp: "Xê sang bên cạnh.
Ngày nào mẹ cũng bị con làm cho tức chết, lại phải sống ít đi mấy năm.
Thằng nhóc thúi mẹ cảnh cáo con, đừng lúc nào cũng trêu chọc Sầm Nhạc, để em nó đặt tâm tư lên việc học."
Giang Cẩn Hành cởi tạp dề ra buộc lại cho mẹ Giang, nghe thấy lời này bỗng nhiên nở nụ cười: "Con trêu chọc em ấy? Mẹ xem bé con kia dính con đến thế nào mà, con muốn nói hôm nay không cho em ấy tới, mẹ xem em ấy có khóc hay không."
Mẹ Giang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cầm dao phay đuổi đứa con trai nhặt được này ra khỏi bếp.
Ở phía bên kia, bé ngoan Sầm Nhạc cẩn thận nghe theo lời dạy của mẹ, ngoan ngoãn tự mình ăn cơm bên ngoài, buổi trưa về nhà ngủ trưa, sau tiết tự học buổi tối cũng về nhà mình tắm rửa trước, sau đó mới mặc đồ ngủ ôm gối đi sang nhà bên cạnh.
Mẹ Giang cố ý để lại mấy miếng cá viên và sườn trong bữa tối cho Sầm Nhạc làm bữa khuya.
Vốn những cậu bé lớn tầm này tuổi như Sầm Nhạc có sức ăn rất lớn, thêm nữa cơm tối ở căng tin ăn không quá no, cho nên khi nhìn thấy đồ ăn mẹ Giang để lại cho mình, cậu lập tức thèm nhỏ dãi, ngồi vào bàn ăn trong phòng khách ngoan ngoãn lùa thức ăn, vừa ăn vừa gầm gừ kêu lên, khen mẹ Giang có tay nghề thật tốt.
Giang Cẩn Hành ngồi đối diện cậu nói: "Em nên khen anh chứ, cá viên này sườn này đều do anh làm."
Sầm Nhạc lập tức phát sáng hai mắt, sùng bái nói: "Anh còn biết nấu cơm nữa sao? Giỏi quá xá luôn!"
Mẹ Giang nhìn dáng vẻ nhu thuận hai má phính phính của Sầm Nhạc, rồi lại nhìn Giang Cẩn Hành, không khỏi âm thầm cảm khái, một đứa bé tốt như vậy sao lại bị con trai bà nhìn trúng.
Sau khi ăn khuya xong Giang Cẩn Hành đi rửa bát, Sầm Nhạc muốn về nhà mình đánh răng thì bị mẹ Giang ngăn lại, nói đã chuẩn bị cho cậu một bộ vệ sinh cá nhân, để ngay trong phòng ngủ cho khách.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, còn một lúc nữa mới đến giờ ngủ của Sầm Nhạc, cậu giả vờ cầm quyển sách bổ trợ tiếng Anh chạy tới phòng Giang Cẩn Hành.
Cửa phòng Giang Cẩn Hành không đóng, Sầm Nhạc thò đầu vào thăm dò, phát hiện Giang Cẩn Hành đang dựa vào trên giường đọc sách, cậu do dự không biết có nên đi vào hay không.
Giang Cẩn Hành nhìn thấy cậu, vỗ vỗ vị trí bên giường: "Qua đây."
Sầm Nhạc vui vẻ chạy tới, thoạt đầu còn cực kỳ rụt rè ngồi ở bên giường, sau đó nói mấy câu với Giang Cẩn Hành thì bất giác nằm nhoài lên giường luôn, tựa vào bên cạnh Giang Cẩn Hành.
Sách bổ trợ tiếng Anh mở rộng trước mặt hai người, nhưng không ai quan tâm đến nó.
Sầm Nhạc chia sẻ với Giang Cẩn Hành những chuyện thú vị cậu gặp ở trường ngày hôm nay, sau đó nói chuyện thi thử đúng thứ nhất, cảm thấy mỹ mãn khi nghe giang Cẩn Hành khen ngợi.
Dưới ánh đèn bàn Giang Cẩn Hành trông dịu dàng đến lạ thường, hẳn anh cũng vừa tắm xong, mái tóc được thổi phồng mềm mại, tóc mái hạ xuống che đi một phần đôi mắt, anh rũ mắt nhìn Sầm Nhạc cười, lông mi vừa dài vừa cong, Sầm Nhạc nhìn muốn rớt cả hai mắt.
Giang Cẩn Hành thấy Sầm Nhạc nằm lỳ trên giường không nói lời nào, hỏi cậu: "Buồn ngủ rồi à?"
Có lẽ bởi vì nhìn Giang Cẩn Hành từ phía dưới nên trông anh rất dễ nói chuyện, Sầm Nhạc lấy hết dũng khí nói ra suy nghĩ trong lòng: "Buổi tối em có thể ngủ cùng anh không?"
Sầm Nhạc nói xong lập tức hối hận, cậu cũng không phải trẻ lên ba sợ hãi khi phải ngủ một mình buổi tối.
"Sao lại muốn ngủ cùng anh?" Quả nhiên Giang Cẩn Hành hỏi cậu như vậy.
Sầm Nhạc ảo não xoay người ngồi dậy, đưa lưng về phía Giang Cẩn Hành: "Em chỉ thuận miệng nói thôi...!Không làm phiền anh nữa, em về phòng ngủ đây."
Sầm Nhạc đứng lên định đi thì bị Giang Cẩn Hành túm lấy cổ áo kéo lại: "Em không chê giường của anh nhỏ là được, về ôm gối và chăn hè qua."
"Thật sự được ạ?" Sầm Nhạc hưng phấn quay đầu lại, thấy Giang Cẩn Hành cười tủm tỉm nhìn mình, trên mặt cũng không có vẻ miễn cưỡng nào cả.
Giang Cẩn Hành gật đầu: "Ừm, nhỏ tiếng thôi, đừng để dì em biết."
"Em biết rồi!" Sầm Nhạc đáp lại thật nhẹ.
Tuy rằng không hiểu vì sao không thể để dì Giang biết, nhưng cảm giác kích thích khi hai người cùng nhau "gây án" khiến Sầm Nhạc rất thích thú.
Cậu ôm gối và chăn hè từ phòng khách qua, rón ra rón rén, mãi đến khi đóng cửa phòng Giang Cẩn Hành mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn Giang Cẩn Hành đã dành ra một chỗ cho Sầm Nhạc, Sầm Nhạc sung sướng nhào lên giường, cả khuôn mặt đều vùi vào trong gối, cười hố hố không ngừng.
Giang Cẩn Hành buồn cười nhìn một lúc, đắp chăn hè cho cậu rồi vươn tay tắt đèn bàn: "Ngủ đi, chúc ngủ ngon."
"Dạ!" Sầm Nhạc xoay đầu lại, từ trong bóng tối nhìn khuôn mặt đang ngủ của Giang Cẩn Hành, nghĩ thầm thế mà mình lại "ngủ với" Giang Cẩn Hành, đời này đều thật đáng giá.
Đôi mắt to tròn của Sầm Nhạc chớp động liên tục, bất chợt nghe thấy Giang Cẩn Hành nói: "Mau nhắm mắt lại, ngủ đi."
Sầm Nhạc phản bác: "Làm sao anh biết em không nhắm mắt, em nhắm mắt rồi."
Vốn Giang Cẩn Hành đang nằm ngửa, nghe cậu nói vậy liền nghiêng người đối mặt với Sầm Nhạc, đưa tay che mắt cậu: "Ngoan, em nhìn anh nữa anh sẽ bốc hỏa mất."
Xúc cảm mềm mại của da tay tiếp xúc lên mặt làm cho Sầm Nhạc giật nảy mình, cậu cứng đờ người vài giây, sau đó gượng gạo tránh khỏi tay Giang Cẩn Hành, quay lưng lại, co mình vào trong chăn hè cười đến run bần bật cả người.
Sầm Nhạc từng nghĩ rằng, nằm bên cạnh Giang Cẩn Hành thì mình sẽ mất ngủ, nhưng thân thể mệt mỏi vẫn khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giường trong phòng Giang Cẩn Hành vốn là giường đơn, hơn nữa hai cậu trai đều tràn đầy nhiệt lượng, cho dù bật điều hòa thì hai người bọn họ chen chúc cạnh nhau vẫn nóng đến chảy mồ hôi.
Giang Cẩn Hành tỉnh lại giữa đêm vì nóng, quay đầu nhìn Sầm Nhạc đã đạp chăn hè sang hẳn một bên.
Vì vậy Giang Cẩn Hành mở đèn bàn, trước tiên là hạ nhiệt độ điều hòa xuống, sau đó đắp lại chăn hè cho Sầm Nhạc.
Lúc anh đứng dậy Sầm Nhạc có tỉnh lại một lần, mơ mơ màng màng cho rằng anh ngồi dậy muốn đi, cậu lập tức kéo góc áo anh lẩm bẩm nói: "Anh ơi đừng đi..."
Giang Cẩn Hành cầm tay cậu vuốt ve: "Không đi, anh đắp chăn cho em."
Căn phòng tối lại, hơi lạnh từ điều hòa dần phát huy tác dụng.
Giang Cẩn Hành nhắm mắt nằm vài giây vẫn không yên lòng, xoay người ôm Sầm Nhạc vào trong ngực, lúc này mới an tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau mẹ Giang đến phòng khách gọi Sầm Nhạc rời giường, lại phát hiện Sầm Nhạc bước ra từ trong phòng Giang Cẩn Hành.
Sầm Nhạc giấu đầu hở đuôi, giải thích rằng tối hôm qua cùng Giang Cẩn Hành thảo luận vấn đề quá muộn, nên không cẩn thận ngủ thiếp đi.
Mẹ Giang hung dữ quay đầu nhìn về phía sau lưng Sầm Nhạc, chỉ thấy đứa con trai "ngoan" của mình đang cười trông vô cùng thiện lương..