Editor: Kẹo Mặn Chát
Gia đình Giang Cẩn Hành vừa từ quê lên, mang theo rất nhiều trái cây và rau quả do nhà mình trồng, chất lượng tốt, hương vị thơm ngon.
Sau giờ nghỉ trưa, Giang Cẩn Hành ôm dưa hấu đến trước cửa nhà Sầm Nhạc, bấm chuông cửa, chờ mẹ Sầm Nhạc mở cửa cho mình.
Anh giúp mẹ Sầm ôm dưa hấu vào bếp, mẹ Sầm liên tục cảm ơn, khen anh vài câu, xong lại hỏi về cuộc sống của anh ở trường đại học, còn tò mò hỏi một chút về phương diện tình cảm của anh.
Giang Cẩn Hành lễ phép đáp lại vài câu, uyển chuyển thay đổi trọng tâm câu chuyện.
"Sầm Nhạc vẫn đang học thêm ở trường ạ?"
Mẹ Sầm giống như ghét bỏ xua tay: "Nó à, đang ngủ trên lầu chứ đâu, ngày mai mới bắt đầu học thêm hè.
Y như con lợn con, chưa đến bữa tối thì còn lâu mới dậy.
Haizz, đứa nhỏ Nhạc Nhạc này không có chút tự giác nào của học sinh lớp 12 cả, mấy ngày nghỉ chỉ biết mỗi ngủ."
Giang Cẩn Hành cười: "Em ấy vẫn còn đang lớn, học cấp ba rất vất vả, khó khăn lắm mới được nghỉ, vậy nên nghỉ ngơi nhiều là cần thiết, hơn nữa không phải thành tích của Nhạc Nhạc rất tốt sao ạ? Lúc trước thi vào trường cấp ba chúng cháu còn đứng nhất mà, trưa nay mẹ cháu mới vừa khen em ấy xong."
Mẹ Sầm ngượng ngùng che miệng cười rộ lên: "Ôi trời, vậy vẫn không thể so với Cẩn Hành cháu được."
Mẹ Sầm lại kéo Giang Cẩn Hành hỏi một vài vấn đề học sinh lớp 12 cần chú ý.
Trước khi anh đi, mẹ Sầm còn bưng tới một bát chè đậu xanh để anh mang về.
Không biết có phải vì buổi trưa quá hưng phấn hay không mà Sầm Nhạc ngủ không được yên giấc.
Cậu vẫn luôn mơ mộng lung tung, dường như có liên quan đến Giang Cẩn Hành, nhưng sau khi tỉnh lại lại hoàn toàn không nhớ rõ, vì thế ẩn ẩn có chút mất mát.
Lúc cậu rời giường vừa đúng năm giờ chiều, đầu óc còn hơi mơ màng, lết chân lắc lư đi xuống lầu, việc đầu tiên là vào phòng bếp tìm đồ ăn.
Mẹ Sầm đang ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa tối, thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng của Sầm Nhạc thì quở trách một trận, sau đó nói với cậu: "Trong tủ lạnh có dưa hấu đã cắt, lát nữa sẽ ăn cơm tối nên con ăn ít thôi."
"Dạ." Sầm Nhạc ôm bát thủy tinh đựng dưa hấu, lười biếng nghiêng người dựa vào tủ lạnh.
Nhưng khi miếng dưa hấu mát lạnh vừa mọng vừa ngọt được dưa vào miệng, Sầm Nhạc lập tức tỉnh táo.
"Wow, dưa hấu này ăn ngọt thật đấy! Mẹ, mẹ mua ở đâu vậy?" Sầm Nhạc lại ăn thêm hai miếng.
Mẹ Sầm vừa rửa rau vừa nói: "Ngon nhỉ, nhưng không mua được đâu, đây là anh trai nhà bên mang tới hồi chiều, nói là nhà bà ngoại tự trồng ở nông thôn, không dùng bất kỳ loại thuốc trừ sâu nào..."
Sầm Nhạc kêu lên một tiếng quái dị: "Buổi chiều Giang Cẩn Hành qua đây ạ?"
"Đúng vậy, mẹ còn đưa cho cậu ấy một bát chè đậu xanh đó, à đúng rồi, con đừng ăn dưa hấu nữa, ăn chút chè đi." Mẹ Sầm nói xong liền lau tay lên tạp dề, múc cho Sầm Nhạc một bát chè đậu xanh.
Tâm trạng của Sầm Nhạc sụp đổ.
Cơ hội gặp mặt tốt biết bao mà cậu lại đi ngủ!
"Mẹ, mẹ đổi thành cái bát lớn hơn đi, con lại mang sang cho nhà bên một ít." Sầm Nhạc đặt bát dưa hấu xuống, xoa xoa hai tay như ruồi*, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
Mẹ Sầm khó hiểu: "Buổi chiều đã đưa bên nhà họ rồi, bây giờ lại muốn đưa thêm lần nữa sao?"
Sầm Nhạc nghiêm trang nói: "Nghỉ hè này con muốn hỏi Giang Cẩn Hành vài vấn đề, cho nên phải hối lộ anh ấy trước."
Mẹ Sầm vừa khen Sầm Nhạc biết suy nghĩ, vừa múc một bát chè đậu xanh lớn để Sầm Nhạc mang sang nhà bên cạnh.
Đứng trước cổng sân nhà họ Giang, Sầm Nhạc vừa khẩn trương vừa hưng phấn, cậu đang băn khoăn không biết, lỡ như Giang Cẩn Hành ra mở cửa thì cậu nên dùng phương thức gì để chào hỏi anh, nói "Xin chào" sao? Hay là "Hi"? Giang Cẩn Hành có biết tên cậu không? Cậu có nên tự giới thiệu bản thân không?
Sầm Nhạc bất giác run rẩy hai chân mãi cho đến khi cửa cổng trước mặt được mở ra.
Người mở cửa là mẹ Giang, bà còn là giáo viên Ngữ Văn của lớp Sầm Nhạc, Sầm Nhạc rất quen thuộc với bà.
"Dì, cháu mang chè đậu xanh sang cho dì, cảm ơn dì đã cho dưa hấu." Sầm Nhạc không thấy Giang Cẩn Hành, có chút thất vọng nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Giang ngạc nhiên nói: "Buổi chiều Cẩn Hành đã mang một bát về rồi mà."
Sầm Nhạc mặt dày nói: "Mẹ cháu nấu rất nhiều, bảo cháu mang thêm một bát nữa."
"Mẹ cháu thật sự quá khách sáo rồi." Mẹ Giang cười tủm tỉm nhận bát chè đậu xanh,"Thế dưa hấu ăn có ngon không?"
Hai mắt Sầm Nhạc phát sáng: "Ngon lắm ạ! Đây là quả dưa hấu ngon nhất mà cháu từng ăn trong đời!"
Mẹ Giang cười to: "Miệng Nhạc Nhạc ngọt thật đấy, vậy thì cháu lại lấy thêm một quả dưa hấu nữa đi, nhà dì còn có rất nhiều cà chua và khoai tây, cháu cũng mang về một ít nha."
Ngay khi Sầm Nhạc đang định nói không cần thì bỗng nhiên nghe thấy mẹ Giang quay đầu lại hô: "Cẩn Hành, con mang một quả dưa hấu ra đây, rồi lấy thêm cà chua và khoai tây cho vào túi đưa qua cho Nhạc Nhạc."
"Dì ơi, thế này thì ngại quá, một bát chè đậu xanh này của cháu sao có thể đổi nhiều thứ như vậy về nhà được." Sầm Nhạc có chút hoảng hốt.
Mẹ Giang lại nói: "Bây giờ cháu đang học lớp 12, phải ăn nhiều đồ bổ, khách sáo với dì làm gì."
Không lâu sau đó Giang Cẩn Hành đi ra, dưới chân đi dép lê, một tay ôm dưa, một tay xách túi rau củ, chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà giản dị bình thường, nhưng Sầm Nhạc lại có thể nhìn ra phong thái tự tại như tiên giáng trần, cả hai mắt đều sắp rớt trên người anh, cho đến khi Giang Cẩn Hành nở nụ cười đi tới trước mặt cậu nói: "Đi thôi, Nhạc Nhạc."
Sầm Nhạc giống như một con tôm rơi vào nồi nước sôi, không quá ba giây toàn thân đều chín đỏ ửng hồng.
Ánh mắt của cậu đảo quanh bốn phía, nhưng lại không nhìn về phía Giang Cẩn Hành: "Không...!không cần, em có thể tự cầm được."
Mẹ Giang không đồng ý: "Nặng lắm, sao có thể để học sinh lớp 12 làm cái việc ôm vác khổ cực như này được, ngộ nhỡ sái tay thì viết chữ thế nào đây, cháu cứ để anh Cẩn Hành mang qua cho."
Đầu óc Sầm Nhạc trống rỗng, giọng nói càng lúc càng nhỏ: "Cảm ơn dì, cảm ơn...!cảm ơn anh..."
Giang Cẩn Hành nhìn cậu cười rộ lên: "Đừng khách khí, đi thôi."
Từ sân nhà họ Giang đến sân nhà họ Sầm chỉ cách có vài bước, Sầm Nhạc máy móc đi ở phía trước, không nói một câu với Giang Cẩn Hành đi phía sau, tay chân cứng ngắc như người máy nhỏ dẫn đường.
Sau khi về đến nhà, mẹ Sầm nhiệt tình giữ Giang Cẩn Hành ăn cơm tối, nhưng Giang Cẩn Hành khéo léo từ chối, toàn bộ quá trình Sầm Nhạc đều đứng ngơ ngác ở một bên, mãi đến khi Giang Cẩn Hành rời đi, cậu mới nhớ tới còn chưa nói lời hẹn gặp lại với người ta.
Vì thế cả buổi tối Sầm Nhạc đều chìm trong tâm trạng lo nghĩ hối hận.
Quá thất bại, màn thể hiện quá nát bét!
Cơ hội nói chuyện tốt biết bao, thế mà suốt hơn mười giây cậu không nói nổi một câu, ngay cả đầu cũng không dám quay lại...
Quá kém cỏi.
Chắc chắn Giang Cẩn Hành cảm thấy cậu rất nhàm chán, không dễ ở chung.
Chờ đã, chờ đã.
Có phải Giang Cẩn Hành gọi cậu là "Nhạc Nhạc" đúng không nhỉ?
Oành! Tâm trí của Sầm Nhạc điên cuồng nhốn nháo như một chai soda bật tung nắp chai, vô số bọt khí sôi sục đua nhau ồ ạt tràn ra ngoài.
Đêm nay định sẵn là một đêm không ngủ.
_______________
*Ruồi xoa chân: ý mô tả gặp phải một tình huống nào đó làm cho ngưòi ta đột nhiên trở nên rất hưng phấn, kích động, mong đợi, còn mang kèm chút cảm giác biến thái, đáng khinh.
Trên thực tế, ruồi chà chân vì để loại bỏ những cặn bẩn dính trên chân, đảm bảo sự sạch sẽ và nhạy bén vị giác trên chân..