Đưa Tôi Đi Ngắm Mùa Đông



do Tiểu (Hủ) Nam biên dịch và hiệu chỉnh.

Tôi là một người đàn ông, người yêu của tôi cũng sẽ là một người đàn ông. Và, tôi gọi đó là một phép màu.

Ở Thượng Hải vài ngày, tôi rất vui vì có bạn tốt bên cạnh, khúc mắc trong lòng dần dần được gỡ bỏ.

(¯`·.º-:¦:- ♥ -:¦:-º.·´¯)

Tôi đi Thượng Hải tìm Hải, định sẽ ở lại chỗ cậu một tuần.

Tôi rất nhớ Hải, nhất là sau khi quyết định rời xa anh. Sự tuyệt vọng và cô độc một lần nữa xâm chiếm con tim tôi. Sau khi Vũ qua đời, tôi lại nhận thêm một cú ngã trí mạng.

Ngồi suốt một ngày xe lửa làm cho toàn thân tôi đau nhức ê ẩm. Tôi phải ngồi một lúc rất lâu thì hai chân mới có cảm giác bình thường trở lại.

Hải ra tận ga đón tôi, đi chung với cậu còn có cả bạn trai của Hải, người mà tôi từng nhìn thấy ảnh trên mạng. Hải ôm lấy tôi rồi giới thiệu “Tiểu Thất, đây là Khải!”


Vẻ mặt cậu vô cùng hạnh phúc, mãn nguyện.

Ở Thượng Hải vài ngày, tôi rất vui vì có bạn tốt bên cạnh, khúc mắc trong lòng dần dần được gỡ bỏ.

Hải rất bận, không phải lúc nào cũng ở bên tôi, nhưng buổi tối nhất định cậu sẽ về ăn cơm với tôi. Đa số thời gian tôi đều làm bạn với … Khải, cậu ấy là một sinh viên thú vị, cả người tràn ngập sức sống. Ai mà ở cạnh cậu ấy, không vui không được, gặp được Khải, tôi nghĩ đó chính là cái duyên, cái số của Hải.

Tôi chân thành chúc phúc cho hai người.

Tôi không nói chuyện gì với Hải hết nên cậu không hề biết chuyện tôi đã bỏ học, bỏ lại giấc mơ của cả tôi và Vũ. Tôi chưa hề nhắc tới anh và Tống Tống, đó là cuộc sống của riêng tôi, tôi không muốn lại làm cho Hải bận tâm tới tôi hơn nữa.

Khi đi khỏi Thượng Hải, tôi gọi điện cho Tư Nặc hỏi xem dạo này cậu ấy thế nào.

“Tiểu Thất, Ứng Sinh và con anh ấy đã tới đây tìm cậu.” Câu đầu tiên, Tư Nặc đã nói thế làm cho lòng tôi không yên.

“Tìm làm gì?” Tôi bất đắc dĩ.

“Ai......”


Trầm mặc! Chúng tôi không biết đối phương đang nghĩ gì bởi vì cả hai cũng phiền muộn vì một người đàn ông.

“Tiểu Thất, tôi quyết định về Bắc Kinh. Mấy năm rồi, cũng tới lúc phải đi con đường mới.”

“Thật không?” Tôi vui mừng, cuối cùng Tư Nặc cũng có cơ hội tìm được hạnh phúc mới.

“Đúng vậy!” Cậu thở dài thật nhẹ “Tôi định quay về tiếp tục học hóa trang, cũng cần phải làm một việc gì chứ!”

“Thật tốt quá!” Tôi mừng tự đáy lòng.

“Còn cậu, có dự định gì không?”

Tôi lắc đầu bất đắc dĩ sau đó mới nhớ ra là cậu ấy không nhìn thấy được. Tương lai, thật sự tôi chưa biết nó sẽ như thế nào. Bỏ học, bỏ thành phố đó, tất cả chỉ vì muốn trốn một người, tránh một chuyện tình.

Một lúc lâu sau tôi mới nói “Có lẽ khi đông tới, tôi sẽ đi Đại Liên ngắm biển.”

“Ráng giữ gìn sức khỏe!” Tư Nặc nghẹn ngào.

“Cậu cũng vậy!”

Trước khi nước mắt kịp rơi tôi đã cúp điện thoại, không ai trong chúng tôi là một người đủ kiên cường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận