Hogwarts à? Là một trường học đúng không? Nó dạy về pháp thuật và ma thuật. Nếu vậy thì đây là trường cho phù thủy à?
Phù thủy....
Aaaaaaaaa. Là những bà già với làn da nhăn nheo, cái mũi nhọn dài ngoằng và đôi ban tay cũng nhọn hoắt không kém cái mũi á.
Sao lại bảo mình học cái trường đó. Không đời nào!
Tôi rùng mình ném cái lá thư đó vào xó nhà. Trời! Lại còn cái gì mà đợi cú, đúng là kì quặc.
Một tháng sau của tôi cũng khá nhàn nhã, tôi tìm hiểu 2 quyển sách kia, nhưng mà thật sự cả hiểu gì luôn, nhưng mà tôi không hiểu tại sao tôi vẫn cắm đầu vào nghiên cứu nó mặc dù nó tốn thời gian như thế nào.
Đầu tiên là “ Đề cương về phép lạ và độc dược”, toàn những nguyên liệu gì nghe lạ hoắc à, như máu rồng, tim rồng, bla bla bla, nhưng mà đọc về nó thú vị vô cùng, về tác dụng của những loại thuốc, các thứ, tôi thực sự yêu thích nó, cho dù chả phải là sự thật.
Tiếp theo là “Sách thần chú cơ bản”, trong đấy có các thần chú biến hóa các kiểu, cả cách để đọc phát âm sao cho chuẩn, nói chung rất tỉ mỉ chi tiết.
Tôi thích nhất Wingardium Leviosa nó dùng để khiến một thứ gì đó bay lên. Nhưng tất cả chỉ là giả thôi, cả cuốn sách này cũng thế, nó chả thể nào là thật được, trên đời này làm gì có phép thuật chứ. Nếu có thì tôi đã không phải sống như thế này.... Dù sao cũng cám ơn Draco Malfoy-chủ nhân của cuốn sách này,
đưa nó vào cái thư viện cằn cỗi kia. Cám ơn rất rất rất nhiều.
Hôm nay là sinh nhật tôi, 30/7. Và cũng là ngày giỗ của ông bà tôi.
Nếu là 2 năm trước, khi ông bà vẫn còn thì tôi mong ngày này lắm. Tôi sẽ lại được ông bà tặng quà, tôi thích quà ông bà chọn lắm. Nó rất tinh tế. Năm tôi 6 tuổi thì ông bà tặng tôi đôi giày ballet trông rất đẹp với các đường chỉ tỉ mỉ, ngẫm lại, lúc đấy tôi thích múa lắm, mà bà dạy tôi rất nhiều về múa, nên cơ thể tôi cũng khá mềm dẻo. Nhưng bây giờ thì cứng hơn rất nhiều rồi. Và đôi giày ấy cũng chẳng vừa nữa, nhưng tôi vẫn giữ nó làm kỉ niệm.
Năm lên 8 thì ông bà tặng tôi một cái hộp nhạc bằng gỗ rất đẹp, có hình một vũ công ballet. Mỗi lần xoay là bài little star lại du dương cất tiếng. Thật ra vũ công ballet là ước mơ... cũ của tôi đấy. Từ sau khi ông bà mất, tôi cũng chẳng còn thích vì cũng chả còn ai muốn xem tôi múa nữa.
2 năm trước, sinh nhật 9 tuổi, cũng là ngày ông bà mất. Hôm đó, ông bà dắt tôi đi ăn, trên đường về thì chuyện đó xảy ra. Tôi ngồi sau, ông lái xe, bà ngồi ghế bên cạnh, bỗng có ánh sáng chói chiếu thẳng vào mắt tôi, chắc là đèn xe oto. Sau đó thì mọi chuyện xảy ra như thế nào tôi cũng chả rõ. Chỉ biết là đến lúc tỉnh lại thì họ bảo ông bà đã mất do vụ tai nạn giao thông, tôi thì may mắn sống sót.
Năm đó, ông bà tặng tôi một cái áo choàng, nhưng lại bảo là khi trên 11 tuổi, tôi mới được mặc nó. Nhưng ngay sau hôm đó thì tôi cũng chả thấy nó đâu, mà tôi nhớ chắc chắn là đã cất kĩ ở nhà rồi mà tự nhiên nó biến mất, mặc cho tôi lục tung cả cái nhà lên cũng không thấy đâu.