Ngoại truyện 1: Sự kiện của hồi môn
Hôn lễ của Đại Đổng và Chu Lạc, vì có sự kết hợp của nhà họ Chu và họ Tất, âm điệu biến thành lạc điệu, trang trọng trở thành long trọng. Sau vụ cướp đoạt con gái không thành công, ông cậu Tất Tinh Huy độc thân còn tận mắt chứng kiến thêm một trận gian tình, sau khi lãnh đủ sự kích động lại luôn bới lông tìm vết, làm mọi việc thêm rối rắm, đôi vợ chồng trẻ bị giày vò một trận ghê gớm.
Song cũng không phải là không có thu hoạch. Chu Lạc không ngờ ông ngoại bà ngoại, ông nội bà nội sau khi mất đã để lại cho cô của hồi môn rất lớn, con số đó đủ để cô có tên trong bảng xếp hạng những người phụ nữ thế hệ 8x giàu có nhất. Chu Lạc vô cùng bàng hoàng, muốn đi tìm chồng để thương lượng nên xử lý thế nào, thì bị mẹ Tất Thụy Vân trừng mắt ngăn lại, “Loại đàn ông muốn của hồi môn của vợ còn được gọi là đàn ông không?”. Từ khi hai người bị bắt quả tang trên sô pha, chịu nhiều áp lực phải nhanh chóng kết hôn, kế hoạch lấy lòng của bố mẹ Chu Lạc tạm thời gián đoạn, cơ bản vẫn coi giáo dục bằng áp lực là chính, bao gồm hạ lệnh yêu cầu phải phục tùng.
Chu Lạc mặt không cảm xúc, gật đầu, tay cầm hộp đựng đầy các loại tài liệu, hóa đơn, giơ tay ra đưa cho Tất Thụy Vân, “Này, của mẹ đây”. Thấy Tất Thụy Vân càng trợn mắt lên nhìn, Chu Lạc nói có chút ác ý, “Anh ấy là đàn ông, con đã tự mình kiểm chứng rồi”.
Buổi tối, chồng làm việc ở thư phòng tới tận nửa đêm mới về phòng ngủ, Chu Lạc đưa cho chồng một ly sữa ấm. Nhìn Đại Đổng uống xong, đón lấy ly đặt xuống, thuận đà ngã vào lòng cậu, buồn bã nói: “Nếu, em nói là nếu như, chúng ta bỗng nhiên có một khoản tiền lớn, anh sẽ không vất vả như vậy nữa chứ?”.
Đại Đổng nghe xong, nhẹ nhàng đẩy vợ ra một chút, nhìn với vẻ hối lỗi, “Anh xin lỗi, thời gian này anh bận quá, những việc liên quan đến thiết bị của nhà xưởng mới cũng sắp giải quyết xong rồi, sau đó chúng mình sẽ đi nghỉ tuần trăng mật bù, được không?”.
“Nếu có một khoản tiền lớn, có phải mọi việc sẽ thuận lợi hơn không?” Chu Lạc hỏi lại lần nữa.
“Không phải là vấn đề tiền vốn, mà là số liệu do nhà cung ứng thiết bị cung cấp có sai sót, có khả năng chúng ta phải cử người đi khảo sát. Song vấn đề chắc sẽ nhanh chóng giải quyết.” Đại Đổng bảo đảm lại lần nữa, tư tưởng thoải mái hơn, bắt đầu vuốt ve cơ thể mềm mại trong lòng.
Giữ chặt tay cậu, Chu Lạc ngẩng đầu lên hỏi thẳng: “Ý em nói là bỗng nhiên cho anh một khoản tiền lớn, một khoản rất lớn, anh sẽ vui chứ?”.
Bị mất hứng, Đại Đổng hơi nhíu mày lại, nói: “Tiền không đủ tiêu sao em, tiền lương tháng này vẫn chưa được chuyển vào tài khoản ư? Hôm nay muộn rồi, sớm mai đến công ty anh sẽ điện thoại hỏi kế toán được không?”. Nhà xưởng vẫn còn chưa có lãi, Đại Đổng vẫn là chủ tịch hội đồng quản trị cũng chỉ có thể lĩnh lương hằng tháng chứ chưa được phân chia lợi nhuận theo cổ phần, mà lương của cậu đã chuyển khoản trực tiếp Chu Lạc.
Cuối cùng, không thể tiếp tục nhẫn nại với cảnh ông nói gà bà nói vịt này, Chu Lạc hét lên một tiếng: “Em có một khoản tiền rất lớn muốn đưa cho anh, anh có cần không!”.
Đại Đổng giật mình kinh ngạc, nhìn vợ mình đang nổi cáu, hồi lâu sau mới cẩn thận thăm dò: “Em yêu, nhà mình không phải là do em quản lý tiền sao? Đưa cho anh làm gì? Em biết đấy, anh không hiểu về tài chính, trí nhớ cũng kém, em vẫn là người tài năng, vất vả một chút được không em…”. Sau đó vì muốn tránh khỏi trách nhiệm làm quản gia, Đại Đổng ra sức lấy lòng vợ, chuẩn bị cúc cung tận tụy đến hơi thở cuối cùng.
Thôi được, dường như phương pháp quản lý tài chính của mình cũng là gửi ngân hàng, người tài giỏi thì phải làm nhiều, hay là giao ẹ Tất Thụy Vân vậy, dựa vào năng lực của bà, không chừng vài năm đã có gấp đôi số tiền đó… Trước khi rơi vào trạng thái mơ màng, Chu Lạc trong lúc tỉnh táo đã nhanh chóng đưa ra quyết định này.
Ngoại truyện 2: Nửa đêm kinh hoàng
Địa điểm: Phòng ngủ
Nhân vật: Đại Đổng, Chu Lạc.
Sự kiện: Hai người đang ngủ, ngủ theo đúng nghĩa đen.
Trước khi đi ngủ, uống hơi nhiều nước, Chu Lạc buồn đi tiểu nên tỉnh giấc. Mơ mơ màng màng thức dậy đi vào nhà vệ sinh, lại phát hiện thấy người bên cạnh cũng cố ngồi dậy và quay đầu lại, mặt bỗng nhiên hướng về phía cô, trong lúc giật mình Chu Lạc run giọng hỏi: “Sao, sao thế?”. Ánh mắt của cậu thật đáng sợ, cô chỉ là muốn đi vệ sinh, có phải là lén cầm dao giết người đâu!
“Lạc Lạc, anh yêu em!” Rồi ôm chặt lấy cô, hôn một cách cuồng nhiệt, còn giở thói hư, Chu Lạc thở phào một cái, lát sau bị hôn nhiều tới mức cũng có hứng thú, nhưng vì quá buồn tiểu cô buộc phải đẩy cậu ra: “Ai dà, thật là, chờ em đi vệ sinh đã”.
Vẫy vùng thoát khỏi nụ hôn của sói, chạy vào nhà vệ sinh, nhanh chóng giải quyết vấn đề, cô nghĩ rằng mình đã tắm sau khi thân mật và trước khi đi ngủ, liền dùng cái chậu chuyên dụng chỉ vệ sinh một số nơi cục bộ. Sau đó mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp quay về giường, thầm nghĩ lấy một người đàn ông ít tuổi hơn thật là phiền, làm nhiều lần như vậy không biết có tốt cho sức khỏe không nữa…
Sau đó, cô chờ đợi hồi lâu trong tâm trạng lo lắng, cũng không thấy người bên cạnh có động tĩnh gì. Ngạc nhiên quay sang thăm dò, thấy đối phương đang ngủ rất ngon trong tư thế nằm nghiêng tiêu chuẩn, hơi thở trở nên rất sâu.
Chu Lạc bất đắc dĩ đành nằm xuống, đếm cừu mãi mới ngủ được, rồi ngủ một mạch tới khi trời sáng mới tỉnh giấc, quay sang phát hiện chỗ bên cạnh đã trống trơn. Ra khỏi phòng ngủ đi tới phòng ăn, Đại Đổng vừa ăn sáng xong, đang thu dọn bát đĩa, nhìn thấy cô, cậu nói: “Phần của em anh để trong nồi, lúc nào ăn em hâm nóng lên nhé, lát nữa anh có việc phải ra ngoài”.
Chu Lạc không để ý đến chuyện bữa sáng, tức tối nhìn cậu, “Đêm khuya hôm qua tại sao anh lại quấy rối em?”.
Đại Đổng lơ mơ không hiểu, “Đêm khuya? Em nói là trước khi đi ngủ?”. Sau đó bỗng nhiên bừng tỉnh, có chút rầu rĩ nhìn cô, “Chẳng phải em nói đau lưng, không muốn làm tiếp lần nữa còn gì? Anh phải nén nhịn mãi mới ngủ được…”.
“Anh im miệng!” Chu Lạc mặt đỏ bừng hét to, khí thế bừng bừng, lời nói sắc như kiếm: “Là em nói lúc nửa đêm thức dậy ấy”.
Đại Đổng vẫn không hiểu gì, “Không phải là em không biết, anh thường ngủ một mạch đến sáng, không có thói quen thức dậy nửa đêm?”. Nghĩ một lát rồi hỏi lại, “Tư thế ngủ của anh không ngoan lắm, anh đè lên em à?”.
“Đè cái đầu anh ấy!” Chu Lạc muốn nói nhưng lại không biết nên nói như thế nào, ra hiệu một hồi lâu “anh anh em em”, sau đó chợt nghĩ ra, liếc mắt nhìn cậu: “Có phải anh mơ thấy gì không?”.
Lúc này khuôn mặt đỏ ửng lại chuyển thành của Đại Đổng, cậu cứng họng, “Sao em biết được?”.
Em sao mà biết ư, em biết ngay mà! Chu Lạc giận quay người đi, nước mắt tuôn rơi.
Ngoại truyện 3: Người mới và người cũ
Châu Châu cứ chăm chú nhìn vào cái bụng lùm lùm trước mắt. Từ lúc cô tuyên bố trong bụng mình có em bé, hai người không những bị cấm đi ra ngoài một mình, dụng cụ và màu vẽ cũng không được đụng đến. Nhưng hai năm trước Chu Lạc và Đại Đổng chuyển đến thành phố X, vì lý do này nên quay lại Bắc Kinh, nó mới có cơ hội thường xuyên đến tìm cô chơi. Rốt cuộc nó có nên chào đón cô công chúa nhỏ này hay không? Đây mới là vấn đề.
Sau khi chắc chắn rằng Chu Lạc không thể trở thành mẹ của mình, Châu Châu cũng không cần phải giả vờ ngoan ngoãn, lộ rõ bản chất, cách nói chuyện của hai người cũng ngày càng quái lạ, tham khảo trường đoạn dưới đây…
“Chị Chu, chị không thể trở thành mẹ em, em cảm thấy rất tiếc, nhưng nếu như chị có thể sinh em bé gái chơi với em, thì em sẽ tha thứ cho chị.” Mặt Châu Châu đầy vẻ “Cháu rất nhân từ”.
“Cái gì mà chị, cái gì mà em bé?” Sau khi mang bầu, phản ứng của Chu Lạc có chút chậm chạp, làm rõ vấn đề rồi mới hỏi cô bé: “Tại sao lại là em gái, em trai không được sao?”. Con bé này đã lớn rồi đây, biết cách vòng vo để mưu tính, Chu Lạc bật cười.
Châu Châu bĩu môi, “Bọn con trai thật đáng ghét, em không muốn em trai! Chị, sau khi sinh em bé xong để ở nhà em có được không?”.
“Không được.” Chu Lạc quả quyết từ chối.
“Tại sao?” Châu Châu không can tâm, hét toáng lên.
“Nếu em muốn có em gái, bảo bố sinh cho em.” Chỉ rõ một cách cho cô bé, đừng có mưu tính gì ở mình nữa.
“Bố em là đàn ông, không thể sinh con.” Cô bé Châu Châu tám tuổi mặt đầy tiếc nuối.
“Bố em có là phụ nữ thì cũng không thể một mình sinh con được, chẳng phải là bố em vừa mới lấy vợ mới sao?” Lịch Chủy mới kết hôn năm trước, điều bất ngờ là, vợ yêu của anh ta lại là một minh tinh mới nổi, xinh đẹp nhưng chỉ là bình hoa di động.
Châu Châu bĩu môi không chút nữ tính nói, “Người phụ nữ đó không có đầu óc, bố em không định để cô ấy sinh con, sợ phá hỏng gen của gia đình em”.
Chu Lạc lườm lại cô bé, nghe xem, đây là lời của đứa bé tám tuổi sao?! Tiếc thay năm đó mình còn nghĩ con bé hay xấu hổ, yếu ớt, sau này cho dù cách nhìn về nó có thay đổi, nhưng vẫn thấy tự trách mình, ăn năn hối hận vì đã để cô bé phải chứng kiến cảnh tượng không lành mạnh của hai năm trước. Kết quả là người ta cơ bản không hề để ý tới chuyện đó, còn quay đầu lại nói với cô: “Ở trong phim người ta mặc ít đồ hơn hai người nhiều, với lại lúc đó cửa đóng nhanh quá, em không kịp nhìn rõ cơ thể chú Đại Đổng có đẹp hay không”.
Đây đâu phải là cô bé đã mất mẹ, rõ ràng là một cô bé ma mãnh! Chu Lạc bỗng thấy cảm thông cho người vợ mới cưới của Lịch Chủy.
Thấy Chu Lạc không có phản ứng gì trước lời nói của mình, Châu Châu yên lặng một lát, giọng điệu lúc này không còn vẻ đùa cợt như ban nãy, mà thể hiện vẻ u uất, bi thương không phù hợp với lứa tuổi, “Em không ngờ bố em lại lấy người phụ nữ như vậy, chỉ được mỗi ngoại hình, hư vinh và lại nông cạn!”.
Thấy thái độ của con bé có phần thay đổi, Chu Lạc cũng điều chỉnh lại thái độ, bởi vì mình cũng từng trải qua, cô sẽ không bao giờ coi thường chất xám và tình cảm của bất kỳ một cô bé nào.
Chu Lạc suy nghĩ rồi mới hỏi, “Thế em cảm thấy bố em nên lấy một người như thế nào?”.
Châu Châu chau mày, trên mặt tràn đầy nhớ nhung và hoài niệm, “Khi mẹ em mất, em còn rất nhỏ, nhưng em biết bố em rất yêu rất yêu mẹ. Mẹ em nhã nhặn cao quý, có học thức lại tài giỏi, là người phụ nữ tài hoa nổi tiếng”.
“Vì thế em nghĩ, bố em có kết hôn cũng nên lấy một người tương tự như vậy?” Chu Lạc lại hỏi.
Thấy Châu Châu do dự gật đầu, Chu Lạc hỏi tiếp: “Là em hy vọng bố em sẽ mãi mãi nhớ mẹ em, hay chuyển sang yêu người khác?”.
Lần này Châu Châu không hề do dự mà lập tức trả lời: “Tất nhiên là muốn nhớ mẹ em, mãi mãi yêu mẹ em”.
Thấy Chu Lạc nhìn mình, mặt Châu Châu đỏ lên, “Chị Chu, lúc trước em luôn muốn chị lấy bố em, em thật lòng đó, hơn nữa…”.
“Hơn nữa chị trông giống mẹ em, bố em mỗi lần nhìn thấy chị đều có thể nhớ tới mẹ, đúng không?” Chu Lạc nói thay cô bé.
Mặt Châu Châu lại càng đỏ, ấp úng nói: “Cũng không phải là rất giống, hơn nữa em và bố em đều thích chị”.
Chu Lạc gật đầu, thừa nhận những gì cô bé nói là thật lòng. Cô và mẹ của Châu Châu tướng mạo giống nhau cũng chỉ là một mặt, ngoài ra xuất thân, đạo đức và cảm nhận của người khác về họ có thể cũng có điểm tương đồng, chính vì vậy mới làm cho hai người một lớn một bé vừa gặp đã thích rồi.
Nhưng cô là Chu Lạc, không phải ai khác, tiếp đó gặp gỡ, những điều thể hiện ra đều là tính cách của cô. Mấy năm nay họ vui vẻ qua lại, gần gũi với nhau, vì vậy họ thích con người của cô. Làm bạn, Chu Lạc cũng sẽ không để ý tới yếu tố thay đổi tình cảm đó, nhưng nếu làm người nhà hoặc người yêu thì hơi khó nói.
“Chị lại cảm thấy sự lựa chọn của bố em rất đúng. Người phụ nữ đó và mẹ em hoàn toàn không có điểm gì tương đồng. Như vậy em có thể hiểu rằng ông đã đặt mẹ em vào trong đáy lòng, mãi mãi quý trọng, không cho phép bất kỳ ai khinh rẻ. Còn người phụ nữ kia cũng có thể yên tâm rằng mình chính là duy nhất, không tồn tại hình bóng của người cũ, như vậy không tốt sao?”
“Có thật là như vậy không chị? Người lớn các người thật phức tạp.” Châu Châu mặt đầy khó hiểu, sau đó cố làm ra vẻ trẻ con nói thêm một câu.
Lòng người đều phức tạp, ngay cả đứa bé như em cũng còn có một trái tim phức tạp như vậy, nói chi đến người lớn? Chu Lạc lắc đầu không nói gì, biết mình không cần nhiều lời.
Ngoại truyện 4: Ai ngăn cản anh lái xe sau khi uống rượu
Bạn học và bạn bè của Chu Lạc, hầu hết đều đã lập gia đình và có con, muốn tìm một người chưa kết hôn thật không dễ dàng. Nghe nói cháu nội nhà họ Chu kết hôn, em gái đằng ngoại đằng nội đông đủ đáp máy bay đến góp vui, nhưng bọn họ và Chu Lạc đã nhiều năm không gặp mặt, bất luận là về mặt tình cảm hay mức độ thân thiết đều không thể bằng đệ tử của cô – Đồng Đan. Vì vậy trong sáu người phù dâu, Đồng Đan xứng đáng là người đứng đầu, phù rể đứng đầu bị Diệp Minh Lỗi giành lấy bằng uy lực.
Nhìn người trong mộng hôm nay sẽ trở thành cô dâu của kẻ khác, trong lòng Diệp công tử không khỏi đau thương.
Hôn lễ kết thúc, Diệp Minh Lỗi nửa tỉnh nửa say hoàn thành đại kế hoạch vô gian, sau khi chuốc cho chú rể say mềm như bún, bất tỉnh nhân sự, cuối cùng mới rời hội trường với vẻ cô đơn và cố gắng kiểm soát bước chân để không đi loạng choạng.
Tiếng giày cao gót gõ trên nền gạch vang vọng phía sau lưng, trong bãi đậu xe, cánh tay mảnh mai của một cô gái ngăn không cho anh mở cửa xe.
“Anh Diệp, sau khi uống rượu không nên lái xe, em gọi taxi đưa anh về nhé.”
Diệp Minh Lỗi hơi mơ màng nhìn thiếu nữ xinh đẹp như hoa trước mắt, trên gương mặt hồng hào của cô hiện lên vẻ lo lắng quan tâm, đang thở dốc vì vừa phải chạy, bộ lễ phục vừa khít bó sát lấy thân hình đẹp của cô gái, khuôn ngực phập phồng, lộ ra vẻ đáng yêu và quyến rũ không nói thành lời.
Nhắm chặt mắt lại, cảnh tượng anh ngăn cản, gọi điện thoại báo cảnh sát Chu Lạc lái xe sau khi uống rượu từ mấy tháng trước bỗng ùa về. Khi mở mắt ra, ánh mắt của Diệp Minh Lỗi có thần hơn, biểu cảm phức tạp nhìn Đồng Đan. Yên lặng hồi lâu, Đồng Đan có chút lo lắng, trong bãi đậu xe, hơi lạnh tràn tới, cô xoa xoa cánh tay trần của mình rồi nói với vẻ thăm dò, “Anh Diệp…”.
Quay lại khóa xe, ném chìa khóa cho Đồng Đan, tiếp đó lại cởi áo vest ra khoác lên người cô, một loạt động tác diễn ra đầy dứt khoát, Diệp Minh Lỗi nghiêng đầu ra hiệu, “Đi thôi, anh đưa em về nhà trước”. Thấy Đồng Đan sững người, anh cũng không nói gì thêm, quay người đi về phía lối ra.
Nhìn động tác nho nhã đầy mê hoặc của anh cùng thân hình cao to cường tráng, khóe môi Đồng Đan hơi cong lên, siết chặt chiếc áo vest ôm lấy người, cô chạy đuổi theo anh.