Dựa vào hơi ấm của em

“Đúng rồi, anh được điều động tới Bắc Kinh, còn chị ấy thì sao?” Hồi đó, tình yêu giữa Dương Thụ Thành và hoa khôi của khoa Ngoại ngữ lẫy lừng rầm rộ cả trường, cuối cùng anh ta còn theo người yêu về quê của cô ấy làm việc, là một cặp vợ xướng chồng phụ họa nổi tiếng.
Thấy nét mặt của anh ta ảm đạm hẳn đi, Chu Lạc lập tức cảm thấy chột dạ, chắc mình đã chạm vào điều kiêng kỵ gì đó rồi, đang định tìm chủ đề khác để lấp liếm, thì Dương Thụ Thành đã ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Bọn anh ly hôn rồi, cô ấy đã đi Mỹ”.
Chu Lạc không biết phải nói gì, cô vẫn còn là một cô gái độc thân, không có tư cách để phát biểu quan điểm về chuyện hôn nhân, đành phải cúi đầu xuống ăn cơm.
“Haizz, nói chúng ta là bạn học cũ, mọi người đều không tin, giống như người của hai thế hệ ấy. Còn nhớ hồi đó, lần đầu tiên nhìn thấy thẻ sinh viên của em, anh suýt nữa nghi ngờ mắt mình có vấn đề, lại có người chưa tới mười bốn tuổi đã học đại học rồi.” Dương Thụ Thành tự chuyển đề tài, bạn cũ gặp nhau, khó tránh khỏi việc nhớ lại những kỷ niệm đã qua, cho dù bây giờ thay đổi thế nào, trong đầu đều vẫn là những hình ảnh của lần đầu tiên gặp nhau ở trường học.
Chu Lạc vốn định phụ họa thêm vào một câu, chợt cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, nheo mắt lại đầy uy hiếp, “Đừng nói với em rằng anh là người đầu tiên tiết lộ tuổi thật của em đấy nhé”.
Đáng tiếc rằng có người chết đến nơi rồi mà vẫn không biết, lại còn gật đầu thật mạnh: “Đúng thế, hồi đó anh làm lớp trưởng mà, vừa hay đúng lúc đó anh còn đề nghị bầu em làm hoa khôi của lớp mình đấy, bọn họ thấy em còn nhỏ quá nên mới không đồng ý”.
Cuối cùng cũng tìm ra kẻ cầm đầu gây tội ác! Tên tiểu tử này giỏi lắm, đường trên thiên đường rộng lớn không đi, lại đâm đầu vào chốn địa ngục tối tăm không có cửa. Chu Lạc đưa tay vẫy gọi nhân viên phục vụ, “Em ơi, mang một chai rượu Ngũ Lương lại đây, loại năm mươi hai độ ấy nhé”.
Mọi người đều không còn ít tuổi nữa rồi, cũng đã có thân phận địa vị nhất định, Chu Lạc muốn báo thù cũng không thật sự động tay được, biện pháp tốt nhất chính là tiêu tiền của đối phương, chuốc cho anh ta say mèm mới thôi.
Cái tên nhiều chuyện này, anh ta lại có mối liên hệ rõ ràng với cuộc sống đầy bi thương thời đại học và hiện trạng vô cùng bối rối của cô lúc này. Chu Lạc nhìn Dương Thụ Thành, lòng tràn oán hận rót đầy ly rượu, quyết không nương tay.
Nghệ thuật chuốc rượu của Chu Lạc vốn rất cao, miệng lưỡi lại khéo léo, thêm vào đó đối phương luôn cảm thấy cô còn nhỏ, lại là phụ nữ, không có ý đề phòng, chẳng cần tốn nhiều công, chỉ một lát sau, anh ta đã uống đến nỗi mặt đỏ tía tai, lưỡi líu hết cả lại.

Thấy anh ta uống tương đối rồi, Chu Lạc quyết định dừng hành động trả đũa tại đó. Nếu cứ uống tiếp, Dương Thụ Thành không thể tỉnh táo để thanh toán chỉ là chuyện nhỏ, nếu anh ta không thể tự về được mới là chuyện phiền phức. Hai người nhiều năm không gặp nhau, ngay cả việc đối phương giờ ở đâu cô cũng không biết.
Không ngờ, hai chữ “thanh toán” còn chưa buột khỏi miệng cô, bàn tay vừa định giơ lên đã bị người ta nắm chặt rồi. Khuôn mặt Dương Thụ Thành đỏ lựng, ánh mắt lại nóng bỏng tới ghê người, “Chu... Chu Lạc, anh có thể gọi em là Lạc Lạc được không?”.
“Không được.” Chu Lạc vẻ mặt không chút thay đổi, cố gắng rút tay ra nhưng không được, không nén nổi một phen bất lực, tửu lượng của anh ta sao lại kém thế không biết? Xem ra, tối nay cô đã bê đá tự đập vào chân mình rồi.
“Lạc Lạc, anh... anh không say. Anh chỉ muốn nói với em rằng, anh thích em, từ khi học đại học đã rất thích em. Khi... khi không uống rượu, anh không dám nói.” Màu sắc trên mặt Dương Thụ Thành càng đậm thêm một mức nữa, không biết là do men rượu ngấm sâu hơn hay vì nguyên nhân nào khác.
“Được rồi, em biết rồi, vậy anh có thể buông tay ra được không?” Chu Lạc thấy xung quanh mọi người đi qua đi lại, kiên nhẫn dỗ dành.
“Em... em không thể không tin, anh... anh thật sự rất thích em. Lần này, anh tìm cách chuyển tới Bắc Kinh, cũng là vì muốn tìm em.” Giọng nói của Dương Thụ Thành càng ngày càng to.
Chu Lạc lại bị một phen đau đầu, cô hận nỗi không thể quay ngược thời gian về một tiếng đồng hồ trước đó mà bóp chết bản thân mình. Cô làm cái gì chẳng được, sao lại thất đức tới nỗi chuốc cho người ta uống say, trong ấn tượng của cô, Dương Thụ Thành là một quân tử, là một người hiền lành.
Nơi đây cách tòa nhà làm việc của Bộ không xa, rất có khả năng gặp phải người quen. Để không thu hút thêm sự chú ý của người khác, Chu Lạc đành phải sử dụng liều thuốc mạnh, “Em không thích những người đàn ông đã từng ly hôn”.
Quả nhiên, người Dương Thụ Thành lập tức trở nên mềm nhũn, bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô cũng buông ra, cúi đầu lẩm bẩm mấy câu gì đấy. Chu Lạc nghe không rõ, mà cô cũng chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến những điều đó, bởi vì Dương Thụ Thành sau khi nói xong đã trượt người lăn xuống theo chiếc ghế.
Chu Lạc chỉ muốn bật khóc, cô không có kinh nghiệm xử lý những người đàn ông đã uống say. Ban đầu cô dùng chân đá đá vào người anh ta qua gầm bàn, không có phản ứng gì, cô đứng dậy, đến trước mặt anh ta lay gọi, cũng chỉ đổi lấy được vài tiếng rên hừ hừ. Vốn định bỏ mặc Dương Thụ Thành ở đó rồi về, lại cảm thấy như vậy không thấu đáo, đều là người cùng hệ thống, sau này còn gặp nhau, cũng không thể bắt nạt người quá đáng, dù sao, người chuốc cho anh ta say mèm cũng chính là cô.

Chu Lạc đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này quả thật rất muốn gặp được người quen, tốt nhất là đàn ông để có thể giúp cô đỡ anh ta về nhà. Đáng tiếc là mãi mà chẳng gặp ai cả. Tiệm ăn này thuộc hạng cao cấp, người trong Bộ đều có những cuộc hẹn riêng, phần lớn sẽ không chọn nơi này, còn nếu là những bữa tiệc bàn việc công thì thường chọn ngồi ở phòng riêng. Lúc đầu, Dương Thụ Thành chọn địa điểm này chắc bởi vì quanh cảnh thanh nhã dễ nói chuyện.
Lớn bằng này tuổi rồi, ngoài bố ra, Chu Lạc chưa từng có sự đụng chạm thân thể nào với người khác giới, đương nhiên là không muốn đích thân dìu đỡ anh ta dậy. Bạn khác giới cũng không có ai thân thiết tới nỗi đêm hôm gọi người ta tới làm những công việc lao động chân tay như thế này, ngay cả tên sư đệ thân thiết cũng bị cô cử đi công tác tại Vân Nam rồi – đây là chuyện ân hận thứ hai trong ngày hôm nay của Chu Lạc.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Chu Lạc lại nhớ tới Đại Đổng, nhưng nhìn khuôn mặt còn đỏ bừng của Dương Thụ Thành, cô lại không muốn để cậu nghe được những lời nói của anh ta, hơn nữa cô và Đại Đổng cũng không thân quen lắm.
“Hi, không nhờ lại được gặp cô ở đây, bạn cô sao thế? Có cần giúp đỡ không?”
Phản ứng đầu tiên của Chu Lạc: Trời quả không tuyệt đường đi của con người.
Phản ứng thứ hai: Đây là ai, giọng nói nghe có vẻ quen quen.
Thời gian cần dùng đến cửa hai phản ứng trên không vượt quá một phần mười giây, Chu Lạc nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn rõ gương mặt của người mới đến.
Ồ, hóa ra là anh, Diệp Minh Lỗi, người mà cô gặp trong nhóm người ở bữa tiệc hôm trước. Chu Lạc có chút thất vọng, thảo nào, với trí nhớ của cô lại không thể nhận ra đối phương ngay từ phút đầu tiên, quả thực là đã không liệt anh vào hàng ngũ bạn bè.
Lần trước, khi Diệp Minh Lỗi chìa bàn tay đầy hữu nghị về phía cô, cô còn chưa kịp đáp lại, tiểu mỹ nữ đeo vòng ngọc kia đã nhanh chóng kéo tay anh lại, nũng nịu không muốn chuyển chủ đề sang cô, sau đó nhìn cô với ánh mắt của một con sư tử mẹ bé nhỏ, kiêu hãnh tuyên bố chủ quyền.
Chu Lạc cũng không hề tức giận, cô chỉ cảm thấy ngưỡng mộ, ngưỡng một sự trắng trợn không kiêng nể gì của cô ta, đó là quyền lợi chuyên biệt của những cô gái trẻ, mà cô thì đã bỏ lỡ thời cơ tốt để sử dụng thứ quyền lợi đó rồi. Hơn nữa, cô lại chẳng có ý đồ gì với Diệp Minh Lỗi, kiểu đàn ông được gọi là tài hoa này, cô gặp nhiều rồi, cũng biết rõ rằng, sau khi bóc lớp vỏ ngoài đẹp đẽ của họ đi, thực ra chẳng có điều gì đặc biệt cả. Trong con mắt của bọn họ, quyền lực, danh lợi, thể diện, thậm chí cả bạn tốt đều quan trọng hơn tình yêu, người đàn ông có chí tiến thủ quá lớn thì những hệ lụy từ mặt trái cũng không ít.

Sau đó, mặc dù Diệp Minh Lỗi không nói thêm câu gì, cũng không thể hiện vẻ bực tức ra mặt, nhưng Chu Lạc vẫn cảm nhận được rất rõ ràng anh đã tức giận, chỉ có tiểu mỹ nữ kia vẫn không hề hay biết mà tiếp tục líu la líu lo thôi.
“Trùng hợp quá, anh cũng tới dùng cơm ở đây ư?” Hai người không thân quen lắm, nhưng hàn huyên một chút cũng là điều tất yếu. Theo hướng chỉ của anh, Chu Lạc quay đầu lại nhìn thấy một cô gái đang ngồi đợi bên chiếc bàn phía sau mình, quả đúng như vậy, đã thay người khác rồi, đối phương còn rất ngoan ngoãn nở một nụ cười với cô.
Mặc dù đã sớm hơn dự liệu được, khi Chu Lạc thực sự tận mắt chứng kiến, vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, thế giới này đã quá ưu đãi với cánh đàn ông, cô gái trong buổi tối hôm nay xinh đẹp hơn tiểu mỹ nữ hôm trước nhiều, lại còn thể hiện rõ là một người dịu dàng độ lượng hơn.
Nghĩ đến việc anh ngồi cách mình gần như vậy, chắc chắn là đã sớm nhìn thấy những chuyện xảy ra ở bên này, chưa biết chừng, ngay cả mấy lời lớn tiếng của Dương Thụ Thành, anh cũng nghe được hết rồi. Nhưng cô lúng túng, khó xử lâu như vậy mới thấy anh chạy qua, không biết anh có ý đồ gì. Lại thấy anh trong bộ dạng chỉnh tề hào nhoáng như thế, Chu Lạc không dám mở miệng yêu cầu giúp đỡ, rắc rối mà cô đang vướng vào, chẳng phải rất rõ ràng hay sao? Nếu quả thật không thể được, cô chỉ còn cách chạy ra ngoài vẫy một chiếc taxi, xem tài xế có động lòng từ bi giúp cô mang vác người hay không.
Đều là những người từng trải, Chu Lạc cảm nhận được vẻ khó chịu của anh, Diệp Minh Lỗi đương nhiên cũng thấy được tâm trạng không vui vẻ của Chu Lạc, vậy là anh liền cười nói: “Ban nãy nhìn thấy cô rồi, chỉ có điều không dám làm phiền, e rằng vô tình lại làm rối kế hoạch của cô”.
Chu Lạc không thể nhịn được nữa, khuôn mặt ngay lập tức đỏ lựng lên, anh ta quả nhiên đã chứng kiến từ đầu tới cuối mọi chuyện rồi! Con người này quả là vô cùng đáng ghét, anh ta có ý gì vậy? Lẽ nào muốn ám chỉ - không, đây rõ ràng là đã chỉ rõ ý đồ bị đi lệch quỹ đạo khi chuốc cho đối phương uống say của cô mà!
Da mặt Chu Lạc dù có dày hơn nữa, rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái chưa kết hôn, không thể gánh vác nổi mỹ danh Bá Vương ngạnh thượng cung[2], hơn nữa trái tim bé nhỏ của một cô gái muộn chồng vốn đã rất mềm yếu. Khốn kiếp, tên tiểu tử này thật không ra thể thống gì! Chu Lạc chuẩn bị tư thế để đánh nhau, lập tức đứng bật dậy, nhìn đối phương hầm hầm, không ngờ lại nhìn đúng vào một đôi mắt tinh quái.
[2] Bá Vương ngạnh thượng cung: Là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Ý chỉ những người siêu mạnh mẽ.
“Ý của tôi là, vốn cứ nghĩ rằng cô sẽ sắp xếp người tới đón anh ta.” Diệp Minh Lỗi phản ứng tương đối nhanh, kịp nói trước khi cô mở miệng.
Hằn học nhìn anh một cái, Chu Lạc dám lấy cái đầu của mình ra để cược rằng trước đó, anh tuyệt đối không có suy nghĩ ấy, tuy nhiên, nhất thời cũng chẳng có lý do để nổi nóng.
“Cô có biết nơi ở của anh ta không?” Thần sắc Diệp Minh Lỗi đã trở lại bình thường, bắt đầu đi vào vấn đề chính.

Chu Lạc do dự một chút, rồi lắc đầu, thực sự là có muốn dò hỏi cũng khó, lại khó tránh khỏi việc khiến người khác kinh ngạc, chuyện xảy ra tối hôm nay, cô không muốn để nhiều người biết, đặc biệt là những người quen.
“Điều kiện của khách sạn ở trên tầng cũng không đến nỗi tồi, có thể nghỉ tạm một đêm, tôi giúp cô đưa anh ta lên đó, thế nào?”
Một lời nói làm thức tỉnh người trong mộng, cảm ơn trời đất, sao cô lại không để ý tới việc phía trên nhà hàng là khách sạn nhỉ! Sau khi sự việc xảy ra, Chu Lạc nhớ lại và tổng kết rằng: Không phải là không thể, mà quả thực là không muốn, trong tiềm thức của cô, cô không muốn làm một chuyện được coi là mờ ám khi một mình cô cùng Dương Thụ Thành thuê phòng ở khách sạn. Nhưng lúc này đã thêm một Diệp Minh Lỗi, lại không cần phải bàn luận nữa rồi.
Sau khi nhận được câu trả lời, Diệp Minh Lỗi trở lại bàn ăn, trao đổi vài câu với cô bạn ngồi cùng bàn trước, rồi mới quay lại, khom người đỡ Dương Thụ Thành đang mềm oặt nằm dưới đất lên. Cơ thể anh cao lớn thẳng tắp, cho dù nửa đỡ nửa vác một Dương Thụ Thành vốn cũng chẳng nhỏ bé gì mà không thấy nhếch nhác cho lắm, chỉ có điều bộ âu phục được may thủ công kia khó tránh khỏi việc để lại những nếp nhăn.
Mọi người chỉ ngẫu nhiên gặp nhau mà thôi, người ta chịu giúp đỡ mình đã là điều đáng quý rồi, Chu Lạc cũng không dám nổi cáu, vội vàng thanh toán rồi bám theo anh.
Dương Thụ Thành vẫn chưa tỉnh lại, chỉ có thể dùng chứng minh thư nhân dân của cô để đặt phòng, chỉ có điều Chu Lạc lục tung cả ví lên vẫn không tìm thấy chứng minh thư của mình đâu cả. Bỗng nhiên vỗ mạnh vào đầu mới nhớ ra, hôm qua khi đi mua xe, cô đã để tất cả các giấy tờ tùy thân vào trong túi nhựa, mà cái túi đó giờ chắc đang nằm trên bàn trang điểm trong phòng ngủ của cô.
Cũng may mà danh tiếng của Diệp Minh Lỗi khá lớn, chỉ cần giơ một tấm danh thiếp ra, khuôn mặt của cô gái ở quầy lễ tân bỗng rạng rỡ hơn hẳn, không chỉ cô ta lập tức xếp phòng cho họ mà nhân viên bảo vệ cũng lập tức chạy tới đỡ Dương Thụ Thành thay cho anh, vị giám đốc trong bộ âu phục màu đen còn đích thân tới dẫn đường, đồng thời ân cần mở cửa phòng giúp bọn họ.
“Ngài Diệp, xin hỏi, ngài còn có điều gì dặn dò không ạ?” Nụ cười của vị giám đốc kia không chỉ đúng tiêu chuẩn mà còn đầy ắp sự nhiệt tình, bộ dạng như sẵn sàng nhảy vào chốn nước sôi lửa bỏng bất cứ lúc nào, đáng tiếc là Diệp Minh Lỗi lại không cảm kích, vẫy tay đuổi người ta đi ra.
Nếu Chu Lạc không nhầm, Diệp Minh Lỗi đúng ra là người Bắc Kinh, sao anh ta lại có thể quen mặt như vậy ở khách sạn năm sao thế này chứ? Bắc Kinh mặc dù rất rộng lớn, cũng không lớn đến nỗi cần phải qua đêm ở bên ngoài bất cứ lúc nào! Càng nghĩ càng thấy có chút không thích hợp, Chu Lạc vội vàng kìm dây cương của chú ngựa bất kham đang phi nước đại trong đầu óc mình, làm người phải tốt bụng, người ta dù sao cũng đã giúp mình một việc lớn.
Nhân viên bảo vệ đặt Dương Thụ Thành nằm trên chiếc giường lớn trong phòng, đắp chăn lại rồi cũng cúi chào đi ra. Diệp Minh Lỗi nhìn Chu Lạc, “Cô...”.
Chu Lạc lập tức nhảy dựng lên, “Tôi phải về nhà rồi”. Độ lớn trong giọng nói của cô lại khiến Diệp Minh Lỗi cười nhẹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận