Đứng trước hai tấm gương đối diện nhau, Tiêu Tễ cuối cùng đã biết cách sống sót trong hạng mục này là gì!
Hắn không còn cố ý tránh né những chiếc gương đó nữa mà chủ động đưa tay về phía chiếc gương trống, tạo thành một vòng gợn sóng nơi cổ tay hắn tiếp xúc với gương.
Sau đó, cả người hắn hòa vào trong gương.
【?? Tui không hiểu thao tác này cho lắm, hắn là muốn đi tìm chết à? 】
【 Vì đã bị vả vào mặt quá nhiều lần nên tui tạm thời không chu mỏ vô nói nữa, lát chờ đại lão giải thích.
】
【 Tôi hiểu rồi! Hắn cố tình đi vào gương! Hắn muốn giả làm quái vật!! 】
【 Trong gương cũng có sóng à /đầu chó.jpg 】
*Khúc này chém vì tui hong hỉu gì hết, raw nè 这波啊,这波叫做混入其中/狗头.
Ai cíu tui câu này với.
Có lẽ vì hệ thống xác định rằng thí sinh không kích hoạt điều kiện "chết" nên buổi phát sóng trực tiếp không bị cắt.
Tiêu Tễ từ thế giới trong gương đứng dậy.
Suy nghĩ của hắn cũng tương tự như suy đoán bên trong làn đạn, nhưng làn đạn đã bỏ qua vấn đề chí mạng hơn.
Trong thế giới gương này cũng có một tầng gương nữa, nghĩa là có hai con quái vật cùng tồn tại!
Nhưng so với thế giới thực, ở đây hắn chỉ cần tránh hai con thôi.
"Cộp cộp ——" Lúc này, hắn nghe được một tiếng bước chân, tựa hồ không phải từ trong gương truyền ra, mà là ở ngay phía sau hắn.
Đó là con quái vật trong tấm gương này! Xuất hiện ở phía sau hắn!
Trong khoảnh khắc sống còn, Tiêu Tễ lao sang bên trái, mặt gương gợn sóng, Tiêu Tễ tiến vào thế giới bên trong của gương.
Đúng lúc đụng phải quái vật ở tầng đầu tiên trong gương.
"Cộp ——"
Tiếng bước chân dừng lại.
Quái vật trong gương kia mang khuôn mặt của Tiêu Tễ, lúc này nó cùng Tiêu Tễ đang đứng cách một tầng gương, nó có chút nghi ngờ nhìn hắn.
"Ngươi vừa mới vào gương của ta à?"
"Không có." Tiêu Tễ lạnh nhạt nói.
"Ngươi nhìn lầm rồi, ta cũng đang tìm hai tên con người kia, vừa rồi ta thấy hắn đi về phía bên trái."
Quái vật gương "Tiêu Tễ" nhìn hắn một cái nhưng vẫn không nhìn ra sơ hở gì, nó vội vã chạy theo hướng ngón tay Tiêu Tễ.
Nó vừa rời đi, Tiêu Tễ từ thế giới gương ở tầng hai trở về thế giới gương ở tầng một.
Sau khi những quái vật trong gương rời khỏi thì nơi này chính là nơi an toàn nhất.
Không lâu sau khi Tiêu Tễ rời khỏi tầng hai, quái vật trong tầng đó cũng xuất hiện, nó có chút nghi ngờ nhìn vào gương, quái vật kia lại không đuổi giết con người mà đang ngồi trên mặt đất lười biếng.
"Ta vừa mới nhìn thấy hai người kia đi về bên phải."
Tiêu Tễ lần này trực tiếp mở miệng.
Chỉ số thông minh của quái vật hiển nhiên không cao, có lẽ nó không ngờ là bên trong có nội gián.
Vì vậy, quái vật ở tầng hai cũng vội vàng chạy theo phía ngón tay Tiêu Tễ.
Lúc sau Tiêu Tễ gặp quái vật Đoạn Văn Chu ở tầng đầu tiên trong gương, lần này hắn không rời khỏi mà đóng giả làm quái vật Tiêu Tễ, cũng đem nó lừa luôn.
【 Hahaha, cứu tui với! Tại sao người này có thể nói điêu với gương mặt lạnh lùng thế chứ.
】
【 Đầu tiên giả làm quái vật tầng hai lừa quái vật tầng một, sau đó lại giả làm quái tầng một lừa quái tầng hai, lần nữa lại giả làm quái tầng một lừa quái tầng một.
】
【 Thằng nhóc này, lừa ma lừa quỷ hết lần này tới lần khác.
】
【 Quái vật: Ngươi là quái vật vậy ta là thứ gì? 】
【 Tui thích người đẹp này quá đi mất, tui cầu xin Quỷ Tước hãy buông tha cho người đẹp đi mà.
】
【 Dựa vào trình độ của Tiêu mỹ nhân mà cũng cần đi cầu xin Quỷ Tước tha mạng à? Người đẹp nếu không đạt chỉ tiêu của kỳ thi thì tui sẽ trực tiếp đến học viện khiếu nại Quỷ Tước, ác ý nâng cao độ khó của kỳ thi năm nhất, hắn chắc chắn sẽ bị cấm coi thi lần nữa.
】
Sau khi tìm ra điểm mấu chốt của hạng mục, Tiêu Tễ đã hơi thả lỏng được đôi chút, hắn ngồi xuống đất lấy lại sức và chờ đợi trò chơi kết thúc.
Hắn thầm đếm thời gian trong lòng, khi thời gian hai mươi phút đếm ngược sắp sửa kết thúc, hai bóng người giận dữ xuất hiện trước mặt hắn.
Hai con quái vật trong gương biết mình đã bị lừa thì tức giận đến phát điên!
"Thằng khốn nạn! Ngươi nói cái gì mà thấy hai người kia! Ngươi rõ ràng mới chính là con người!"
Tiêu Tễ ngồi trên mặt đất, ho khan một tiếng, nhìn hai con quái vật lao tới với gương mặt bị biến dạng do vặn vẹo.
Mắt thấy khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần, móng vuốt quái vật sắp bổ xuống mặt Tiêu Tễ.
"Xin lỗi, trò chơi kết thúc."
Tiêu Tễ nhẹ giọng nói.
"Tích tắc ——" Khi hắn vừa nói xong thì có tiếng đồng hồ thanh thúy vang lên.
Bóng dáng của hai quái vật đang lao về phía hắn biến thành hai làn khói đen và tan biến trong không trung.
Khung cảnh xung quanh Tiêu Tễ mờ mịt trong một giây, sau đó ánh đèn đã trở nên sáng hơn.
Cuối cùng hắn đã trở về thế giới thực, trong hiện thực, hắn đang ngồi trên mặt đất trơn bóng, những tấm gương xung quanh lần lượt phản chiếu cơ thể hắn.
Tiêu Tễ dùng tay chạm vào mặt gương, lạnh lẽo cứng ngắc, tầng tầng của thế giới trong gương đã biến mất.
Nói cách khác —— nó đã tạm thời bị đóng cửa, mối liên hệ giữa thế giới gương và thế giới thực bị cắt đứt.
"Anh Tiêu, anh ổn chứ!"
Đoạn Văn Chu đứng ở bên cạnh hắn, cả bộ quần áo đều bị dính máu, bộ dạng đặc biệt thê thảm.
Trên mặt cậu xuất hiện nụ cười vui mừng.
"Em cứ tưởng không thể gặp lại anh được nữa chứ!
Em bị quái vật kéo vào trong gương, suýt chút nữa thì bị nó giết chết, cũng may em phát hiện có thể trốn vào cái gương bên cạnh mới miễn cưỡng sống sót đó!"
Tiêu Tễ nhíu mày, vẫy vẫy tay với cậu.
"Lại đây."
"Không sao đâu, không có việc gì! Em đã đánh nhau với con quái vật đó, máu trên người đều là của nó cả!"
Đoạn Văn Chu tung tăng chạy tới để Tiêu Tễ giúp cậu kiểm tra thân thể, quả thật trên người cậu một chút vết thương cũng không có.
Lúc này Tiêu Tễ mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, Đoạn Văn Chu che miệng nấc lên, nhìn thấy Tiêu Tễ đang nhìn mình, mặt cậu đỏ bừng, cười mỉa giải thích.
"Khi sợ hãi, em...!em thường hay nấc cụt."
Tiêu Tễ không để bụng mà đứng lên.
"Đi thôi, chúng ta phải nhanh lên."
Bọn họ rời khỏi nhà gương và lấy món đồ chơi nhỏ thứ hai từ bảng đèn ở trước cửa —— một chiếc gương thủy tinh nhỏ.
"Anh Tiêu, tiếp theo chúng ta đi đâu bây giờ! Máy nhảy ha?"
Đoạn Văn Chu cầm món đồ chơi đi theo Tiêu Tễ, vui vẻ hỏi.
Tiêu Tễ ở trong lòng âm thầm đếm thời gian, ngước mắt nhìn xung quanh công viên tối tăm chỉ hai màu đen trắng.
Mặc dù công viên giải trí này đã cố gắng hết sức để xây dựng một diện mạo xinh đẹp, nhưng dưới tông màu nhợt nhạt này, nó vẫn không thể thoát khỏi khí chất tà ác đen tối, ngược lại càng thêm kỳ lạ không thể giải thích được, những bài đồng dao dễ thương trong trẻo hoà cùng bầu không khí âm u tạo thành sự tương phản ghê rợn.
Ở đây không có màu nào ngoài hai màu đen trắng nhợt nhạt u buồn.
Những bức ảnh tươi sáng ban đầu như được bỏ thêm một bộ lọc đen trắng, khung cảnh ban đầu khiến người ta vui vẻ hào hứng nay lại làm lòng người khó chịu.
"Không được."
Có gì đó không đúng.
Từ góc độ của một căn mật thất, so với những các mật thất trước đó, độ khó của mật thất lần này lại cao đến bất thường.
Thu thập đủ mười món đồ chơi trong hai giờ đồng nghĩa với việc dù chia thành hai nhóm thì mỗi nhóm cũng cần phải kiếm được năm món đồ chơi.
Theo quan điểm riêng của Tiêu Tễ, vòng đu quay và nhà gương vừa rồi đều là những trò cực kỳ khó và để qua màn thì cũng phải trải qua cửu tử nhất sinh.
*九 cửu = chín, 死 tử = chết, 一 nhất = một, 生 sinh = sống.
九死一生 cửu tử nhất sinh = chín phần chết một phần sống, ý nói ở trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, gian truân.
Ta thì quen nói thập tử nhất sinh 十死一生 mười chết một sống.
Chỉ cần sơ sẩy một chút, thí sinh chắc chắn sẽ chết!
Thông quan bằng cách thu thập đồ chơi chắc chắn không chính xác, có thể họ đã bỏ qua manh mối nào đó trước hoặc sau khi vào hạng mục, chắc chắn phải có cách qua màn đơn giản hơn, chỉ là hiện tại bọn họ chưa phát hiện ra được......
Đúng lúc này, Vưu Lâm chạy nhanh về phía họ, khi thấy Tiêu Tễ thì như thấy cứu tinh, anh ta run giọng chỉ về hướng vòng quay ngựa gỗ.
"Bác...!bác sĩ Tiêu! Anh mau đến xem ——"
Tiêu Tễ và Đoạn Văn Chu bước nhanh về phía trước, chỉ thấy người nam dùng tay che lại mắt chính mình, ngồi trên mặt đất gần hàng rào vòng quay ngựa gỗ hét lên đau đớn, trong miệng liên tục kêu A Trinh, tha thứ cho anh linh tinh các kiểu.
A Trinh chính là Thôi Trinh, tên của người vợ đã bị anh ta giết trong mật thất lần trước.
"Các người chơi vòng quay ngựa gỗ?"
Tiêu Tễ hỏi.
"Đúng đúng!" Vưu Lâm nhanh chóng kể cho hắn nghe về trải nghiệm của bọn họ sau khi hai bên tách ra.
Vì ngại tham gia những hạng mục kích thích nguy hiểm nên hắn và người nam đã chọn một hạng mục nhìn có vẻ "an toàn" là vòng quay ngựa gỗ.
Quy tắc nói cho họ biết là chỉ cần ngồi trên ngựa gỗ trong vòng mười phút là có thể hoàn thành trò chơi.
Họ cưỡi lên lưng ngựa, sau khi tiếng nhạc du dương vang lên, Vưu Lâm phát hiện mình đang trở về thời điểm đó, trong cái đêm hắn tự tay giết mẹ mình.
Sau khi cho mẹ uống thuốc ngủ, ngay lúc hắn cầm dây thừng định giết mẹ mình thì bà chợt tỉnh giấc, gắt gao nhìn chằm chằm hắn và giật lấy sợi dây từ tay hắn ra, Vưu Lâm không thể chống cự bị bóp cổ tới chết.
Ngay khi hắn chết, hắn phát hiện mình đã trở về trên lưng ngựa và trò chơi đã kết thúc.
Nhưng người nam đã bị mất một con mắt, tuy không chết nhưng lại rất đau đớn.
"Lúc đó anh cố ý buông xuôi để cho chính mình bị bóp cổ chết sao?" Tiêu Tễ mở miệng.
"Tôi không biết." Vưu Lâm cười khổ nói.
"Nhưng đối với một kẻ rác rưởi như tôi, có chết cũng chẳng sao."
【 Có vẻ như cách để hoàn thành trò chơi ngựa gỗ là để bản thân bị giết bởi nạn nhân chính họ đã giết trong ký ức của mình.
】
【 Không có gì ngạc nhiên khi Quỷ Tước tin vào Chúa tể Thánh Khiết.
】
【 Chậc chậc, tui nói chớ toàn bộ thành viên CLB Hồng Bạch bọn họ đều điên hết cả rồi, học viện luôn yêu cầu người của bọn họ đưa học sinh mới đi thi, muốn tất cả người mới chết hết ha gì trời? 】
Vưu Lâm đưa món đồ chơi họ có được cho Tiêu Tễ, đó là một mô hình ngựa gỗ nhỏ.
"Chúng ta phải làm gì tiếp theo bây giờ? Có cần tiếp tục đi vào hạng mục vui chơi khác không?"
Bọn họ chỉ còn một giờ nữa thôi! Nhưng éo le là họ chỉ mới hoàn thành được ba cái trong mười cái đó thôi, hơn nữa có hai người đã bị thương!
Nếu không thể tìm ra cánh cửa đúng thời hạn, không ai trong số họ biết sẽ gặp phải chuyện gì..