Đùa Với Lửa


Gây chuyện?

Nghe đến từ này, gương mặt Bạch Cẩn Tây lập tức trở nên lạnh lùng, hoàn toàn khác với vẻ cà lơ phất phơ vừa rồi trước mặt Bạch Thuật Bắc, dáng người cao lớn đứng im lặng trên bậc thềm khu ghế riêng, khuôn mặt chìm trong ánh sáng lờ mờ, chỉ nhàn nhạt thốt ra một chữ: “Ai?”

Nhân viên phục vụ muốn nói lại thôi, vẻ mặt khó xử, lắp bắp mãi không dám nói.

Thấy dáng vẻ này, ngay cả Bạch Thuật Bắc cũng nheo mắt lại đầy nguy hiểm, chỉ nghe thấy người đối diện hạ giọng run rẩy: “Hắn nói, hắn là tứ thiếu gia nhà họ Bạch, hình như tên Bạch Thầm.”

Nhà họ Bạch chỉ có ba anh em trai và một cô con gái, đây là sự thật ai ai cũng biết ở Dung Thành.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện thêm một “lão tứ”...!Nhân viên phục vụ cũng không dám liều lĩnh nói thêm, sợ rằng mình lỡ lời gây ra rắc rối.

Bạch Thuật Bắc và Bạch Cẩn Tây liếc nhìn nhau, Bạch Thuật Bắc không nói gì, chỉ cúi đầu uống rượu, rõ ràng ý bảo Bạch Cẩn Tây đi giải quyết chuyện này.

Bạch Cẩn Tây cau mày khó chịu: “Một mình hắn thì có thể gây ra chuyện gì?”

“Cùng với người của Giải trí Huy Hoàng, là nội bộ của bọn họ xảy ra vấn đề, ông chủ, ngài vẫn nên đi xem thì hơn.” Nhân viên phục vụ gần như sắp khóc đến nơi, ông chủ Giải Trí Huy Hoàng hắn cũng không dám đắc tội, đây đều là những nhân vật lớn ở Dung Thành, ai dám không nể mặt họ.

Bạch Cẩn Tây liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng bước đi: “Đồ vô dụng.”

Công ty Giải Trí Huy Hoàng?

Bạch Thuật Bắc dừng động tác, vẻ mặt như suy tư, đó chẳng phải là công ty giải trí mà Lâm Vãn Thu đang làm việc sao? Sao lại dính líu đến Bạch Thầm rồi?

“Lão nhị.” Bạch Thuật Bắc gọi Bạch Cẩn Tây, từ từ đứng dậy: “Để anh đi.”

Bạch Cẩn Tây kinh ngạc nhìn anh, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Anh, anh không phải uống say rồi muốn lấy thằng nhóc đó trút giận chứ? Cho dù không ưa hắn đi nữa thì hắn cũng coi như là người nhà của nhà họ Bạch, làm loạn bên ngoài mất mặt lắm.”

Bạch Thuật Bắc cười lạnh lùng: “Trong lòng anh, hắn còn chưa đáng để anh bận tâm đến thế.”

Bạch Thuật Bắc không giải thích thêm, vượt qua Bạch Cẩn Tây đi về phía cuối hành lang, dáng người cao lớn dần hòa vào bóng tối, Bạch Cẩn Tây đứng ngẩn ra mấy giây: “Không quan trọng mà cũng đi?”

Hay là bên trong đó có người quan trọng với anh ấy?

Đôi mắt đen của Bạch Cẩn Tây bỗng sáng lên, phất tay với nhân viên phục vụ phía sau: “Đi đi, tôi theo sau anh ấy là được.”



Bạch Thuật Bắc cũng không biết tại sao anh lại đến đây, đầu óc anh hơi mơ màng có chút không tỉnh táo, uống hết ly này đến ly khác, bây giờ dường như đã hơi ngấm rượu.

Vì vậy, khi anh đẩy cửa phòng bao ra, nhìn thấy Lâm Vãn Thu bị một gã đàn ông mặc vest đen đè lên ghế sofa tay chân giở trò sàm sỡ, trong đầu anh như có thứ gì đó “bừng” một tiếng bị bốc cháy.

Là lửa giận.

Nhưng tại sao lại có cơn giận vô lý này, anh cũng không rõ.

Bạch Thuật Bắc thậm chí không liếc nhìn xung quanh một cái, toàn thân tỏa ra khí lạnh đáng sợ, bước thẳng tới đôi nam nữ đang chồng lên nhau trên ghế sofa, một tay túm lấy cổ áo sau của gã đàn ông kia kéo hắn xuống.

Gã đàn ông không phải là quá vạm vỡ lắm, khi đè lên Lâm Vãn Thu lại có vẻ cao lớn, thực ra cô quá gầy, ngay cả một gã đàn ông thế này cũng không chống cự được.

Những người trong phòng dường như lúc này mới bừng tỉnh, nam nữ đều hét lên chói tai, Bạch Thuật Bắc làm như không nghe thấy gì, một chân đạp thẳng lên lưng gã đàn ông.

Gã đàn ông đang chống hai tay xuống thảm định đứng dậy, hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì xảy ra, sau lưng đã truyền đến một cơn đau thấu xương, như thể các khớp xương bị vỡ nát.

Hắn rên rỉ đau đớn, tiếng hét chói tai hòa lẫn trong tiếng nhạc mạnh mẽ trở nên yếu ớt đáng thương: “Mẹ kiếp, mày là thằng nào, muốn chết à?”

Ánh mắt Bạch Thuật Bắc lạnh lẽo đáng sợ, khóe môi hơi mím lại, anh không nói gì cũng không nhìn ai, chỉ là lực dưới chân ngày càng mạnh, hơn nữa anh quá rõ điểm yếu của đối phương ở đâu, chiếc giày da sáng bóng nghiến mạnh vào xương sườn đối phương.

Lâm Vãn Thu sững sờ trước mọi chuyện trước mắt, tại sao Bạch Thuật Bắc lại có mặt ở đây? Hơn nữa Bạch Thuật Bắc lại đến...!cứu cô?

Bạch Cẩn Tây sau đó cũng đuổi đến, vừa vào đã thấy anh trai mình đang hành hung, mà kẻ bị hành hung chính là ông chủ của công ty Giải Trí Huy Hoàng, Bạch Cẩn Tây châm điếu thuốc dựa vào cửa, nhàn nhạt thở ra một vòng khói, bảo vệ vừa đến lập tức khúm núm đứng ở cửa: “Ông chủ, chuyện này…”

“Không sao.” Bạch Cẩn Tây khoát tay ra hiệu cho bọn họ rời đi, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên người đàn ông thản nhiên ngồi ở góc phòng.

Bạch Thầm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen vừa vặn, gương mặt lạnh lùng ẩn trong bóng tối, anh giơ ly rượu cao chân lên với Bạch Cẩn Tây, dường như khóe miệng còn mang theo nụ cười khó hiểu.

Bạch Cẩn Tây luôn giữ vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm vào anh ta, không nói một lời, hoàn toàn phớt lờ "thiện chí" của anh ta.

Bên kia, Bạch Thuật Bắc vẫn chưa có ý định dừng tay, hôm nay anh đang có một cơn giận vô cớ không nơi xả, liền túm lấy áo đối phương kéo người dậy.

Lúc này, tổng giám đốc của công ty Giải Trí Huy Hoàng mới nhìn rõ ai là người đánh mình, đương nhiên ông biết đại thiếu gia Bạch gia, mà Bạch gia ông lại không thể chọc vào được, ông ta với khuôn mặt nhếch nhác gượng gạo nở một nụ cười: "Bạch đại thiếu gia, có phải có chút hiểu lầm gì đó không?"

Bạch Thuật Bắc cúi xuống ngồi xổm trước mặt ông ta, trên khuôn mặt lại hiện lên vẻ lạnh lẽo đầy khát máu: "Hiểu lầm? Ý ông là mắt tôi không nhìn rõ?"

"Không, không, không, tôi không có ý đó." Trên mặt ông ta toát mồ hôi lạnh, ngượng ngùng giải thích: "Ý tôi là, hình như tôi chưa làm gì khiến Bạch thiếu gia không vui chứ?"

Bạch Thuật Bắc nhìn ông ta không nói gì, trong đáy mắt đen tối là vẻ khó dò, anh đột nhiên đứng dậy bước đến trước mặt Lâm Vãn Thu, cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô.

Người phụ nữ này đã hoàn toàn không thể nói được lời nào, những vệt nước mắt trên gương mặt vẫn đang tuôn rơi.

Bạch Thuật Bắc không nhìn cô, chỉ thô bạo cuộn chặt áo khoác quanh người cô.

Quần áo trên người cô đã bị xé rách không còn hình dạng, chiếc áo lót đen cũng lộ ra một nửa.

Lâm Vãn Thu rụt rè ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm lạnh lùng và xương quai xanh gợi cảm của anh, lồng ngực hơi mở của anh toát ra mùi đàn ông nồng nặc trước mắt cô.

Tổng giám đốc của Giải Trí Huy Hoàng đã ngồi đờ ra trên tấm thảm.

Ông ta từng cho người điều tra về Lâm Vãn Thu, phát hiện cô hoàn toàn không có bất cứ hậu thuẫn gì.

Nói thật, ông ta có chút cảm tình với Lâm Vãn Thu, có lần tình cờ gặp cô trong thang máy, thấy cô gái này khuôn mặt thanh tú, đối đãi với mọi người lại hòa nhã, gặp ai cũng cười đến nheo cả khóe mắt.

Mỗi lần ông ta gặp cô, lòng đều ngứa ngáy không yên.

Nhưng tiếc là người phụ nữ này không biết mềm cứng là gì, lần này ông ya cũng do uống rượu hơi say rồi…

"Tôi...!Bạch thiếu, tôi thật không biết Tiểu Lâm lại quen biết với anh."

Bạch Thuật Bắc không nói lời nào, thậm chí đáy mắt còn hiện lên một nụ cười: "Vậy sao? Ý của ông Ngô là chỉ cần không quen tôi thì có thể tùy tiện cưỡng đoạt người khác ở những nơi thế này sao?"

Trán ông Ngô lập tức túa mồ hôi lạnh, trong phòng còn có không ít nhân viên ngồi đó, lần này ông thật sự mất mặt quá lớn rồi.

Nhưng ông lại không dám đắc tội với Bạch Hữu Niên, ngay cả địa vị hiện tại của Bạch Thuật Bắc cũng khiến ông phải kiêng dè vài phần, đành cầu cứu nhìn về phía Bạch Thầm: "Bạch tổng, anh xem, rõ ràng anh trai anh là hiểu lầm mà."

Lúc này Bạch Thầm mới chậm rãi đứng dậy, thân hình cao lớn từ từ bước tới trước mặt ông Ngô, ánh mắt lướt nhìn Bạch Thuật Bắc và Lâm Vãn Thu đầy ý vị, sau đó mỉm cười nhạt với ông Ngô: "Xin lỗi ông Ngô, nếu anh trai tôi đã nói không có hiểu lầm, thì chắc chắn là không có hiểu lầm."

Ông Ngô không thể tin mở to mắt: "Bạch tổng, sao anh có thể nói như vậy, nếu không phải anh dẫn tôi…"

Bạch Thầm đột nhiên đè vai ông ta trước, lực tay chứa đựng cảnh cáo, anh cúi người ghé sát tai ông ta thì thầm một câu: "Chuyện đầu tư muốn tiếp tục thì ngoan ngoãn nghe lời, hửm?"

Ánh mắt ông Ngô lóe lên vẻ kinh sợ, nhưng quả thật im bặt không dám nói thêm gì.

Bạch Thầm lúc này mới đi về phía Bạch Thuật Bắc, trên gương mặt đầy nụ cười ôn hòa: "Hình như cô Lâm này đã bị dọa sợ rồi, anh cả, anh có phải nên đưa cô ấy đi trước không? Nếu anh tin em thì giao nơi này cho em."

Bạch Thuật Bắc ngước mắt nhìn anh ta, đáy mắt có một tia sáng tối mờ mịt.

Bạch Thầm lại cười khẽ nói: "Nhất định sẽ cho anh một câu trả lời hài lòng."

Bạch Thuật Bắc biết rõ bản chất của Bạch Thầm.

Những năm ở Mỹ anh ta đã có lai lịch không sạch sẽ rồi, bây giờ bị bố gọi về nước, chắc hẳn đã có đủ lông đủ cánh rồi.

Người em cùng cha khác mẹ này tuyệt đối không hề giống bề ngoài của anh ta lịch sự nhã nhặn.

Bạch Thuật Bắc cũng lười nói thêm với anh ta, bế Lâm Vãn Thu lên rồi bước thẳng ra ngoài.

"Đừng làm bẩn chỗ của tôi." Bạch Cẩn Tây thản nhiên liếc nhìn Bạch Thầm, dụi tắt điếu thuốc trong tay, nói xong cũng theo Bạch Thuật Bắc ra ngoài.



Bạch Cẩn Tây tò mò lén nhìn người phụ nữ trong lòng anh cả, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy người này.

Những người phụ nữ mà Bạch Thuật Bắc quen biết có thể đếm trên đầu ngón tay.

Anh ta khẽ ho một tiếng, dò hỏi: "Anh, đây là…"

Bạch Thuật Bắc khựng bước, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, chỉ quay lưng lại ra lệnh: "Tìm người theo dõi Bạch Thầm."

Bạch Cẩn Tây sững sờ: "Ý anh là anh ta quay về sẽ gây bất lợi cho chúng ta?"

Bạch Thuật Bắc không nói gì, chỉ cúi mắt nhìn người phụ nữ trong lòng.

Nếu anh đoán không sai, mối quan hệ giữa anh và Lâm Vãn Thu đã sớm bị Bạch Thầm nắm rõ như lòng bàn tay rồi.

Nếu không thì làm sao lại trùng hợp xuất hiện cùng anh tại "Dạ Mị"? Nhưng rốt cuộc là Bạch Thầm lấy đâu ra tự tin rằng Lâm Vãn Thu có thể thu hút sự chú ý của anh?

Nghĩ đến việc mình đã rơi vào kế của Bạch Thầm, lòng Bạch Thuật Bắc càng thêm phiền muộn.

Ra đến bên ngoài "Dạ Mị", gió lạnh thổi qua khiến đầu óc hai người tỉnh táo hơn hẳn.

Bạch Thuật Bắc ném người phụ nữ trong lòng xuống đất rồi sải bước đi về phía trước.

Trên người Lâm Vãn Thu vẫn khoác áo vest của anh, chiếc áo rộng thùng thình, khi mông gần chạm đất cô vẫn biết dùng tay chống đỡ một chút nên không bị ngã đau, chỉ là trong lòng đã có vài phần tức giận.

Nhưng cô vẫn không dám phát tác, dù sao anh cũng đã giúp cô.

Lâm Vãn Thu từ dưới đất đứng lên, đưa tay phủi bụi dính trên áo khoác của anh rồi nhanh chóng chạy theo anh.

Bạch Thuật Bắc lại đi càng nhanh, anh cao lớn, chân dài, Lâm Vãn Thu lại đang mang giày cao gót, mấy lần suýt nữa trẹo chân.

Đến chỗ đỗ xe, nơi đây yên tĩnh hơn rất nhiều.

Khi Lâm Vãn Thu đuổi kịp, cô đã thở hổn hển: "Anh Bạch…"

Bạch Thuật Bắc đột ngột quay đầu lại, đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của cô vẫn còn đang bối rối nắm lấy mép áo khoác của anh, thân hình gầy gò được bao bọc trong đó, trông như một cô bé con mặc trộm quần áo người lớn.

Và trong đôi mắt lúc nào cũng trông như đáng thương ấy dường như đang chất chứa một tầng cảm xúc ủy khuất.

Thật sự đáng thương đến vậy sao?

Bạch Thuật Bắc trầm ngâm nhìn cô, đầu cô càng cúi càng thấp, bộ dạng đó thật khiến người khác nổi giận.

Cuối cùng anh không thể kìm chế nổi mà quát lên: "Cô ra ngoài có mang theo não không vậy? Đi theo hắn đến chỗ này, biết đây là đâu không? Nếu bị người ta xơi thì cũng đáng đời!"

Trong bãi đỗ xe yên tĩnh quá mức, sau tiếng quát của anh, sự im lặng chết chóc càng làm người ta nghẹt thở.

Lâm Vãn Thu cắn môi không nhìn anh.

Nhưng Bạch Thuật Bắc nhanh chóng thấy dưới chân cô rơi vài giọt nước, dần dần loang ra một vệt nhỏ.

Bạch Thuật Bắc bình thường không phải người đàn ông dễ nổi nóng như vậy, nhưng một khi có liên quan đến Lâm Vãn Thu, mọi thứ dường như trở nên khác đi, ngay cả anh cũng không còn giống chính mình.

Anh quay đi, lòng càng thêm bực bội: "Khóc cái gì?"

Lâm Vãn Thu nghẹn ngào không nói.

Cô chỉ là một nhân viên làm thuê, ông chủ bảo cô đưa ngôi sao đến đây thì cô đến, ông chủ không cho đi, cô biết làm sao? Nỗi vất vả của cuộc sống không phải thứ mà một thiếu gia như Bạch Thuật Bắc có thể hiểu được.

Cô có nói ra, anh cũng không thể cảm thông với sự bất lực của cô.

Thấy cô không nói, trong đôi mắt đen thẫm của Bạch Thuật Bắc dần cuộn lên một làn mây mù âm u, bỗng nhiên anh cười khẩy: "Tôi quên mất, có lẽ cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, cô không phải rất giỏi trò này sao? Có lẽ tôi đã phá hỏng chuyện tốt của cô?"

Lâm Vãn Thu không thể tin nổi mà ngẩng đầu, trên mặt đầy những dấu vết chưa khô của nước mắt.

Bạch Thuật Bắc tiến lên một bước, hơi cúi đầu nhìn cô: "Lúc trước bán con, bây giờ bán thân, dường như cũng chẳng có gì lạ."

Lỗ mũi nhỏ của Lâm Vãn Thu khẽ phập phồng, đôi môi đỏ au như bị tụ máu, cô bình tĩnh nhìn anh, dường như không quá đau lòng, hoặc là cô đã không còn biết đau lòng nữa.

Chẳng phải trái tim đã sớm bị lời nói của anh đâm cho máu thịt lẫn lộn rồi sao?

Bạch Thuật Bắc nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, dáng vẻ không nói lời nào của cô trong mắt anh gần như là một sự ngầm đồng ý, trong lòng anh lại dâng lên một cơn giận không thể kiềm chế được, đưa tay nắm lấy cằm nhỏ của cô, cúi đầu xuống rồi ngấu nghiến lấy đôi môi của cô.

Dường như ngay cả hương vị cũng giống như trong giấc mơ đêm đó, ngọt ngào, có chút hương thanh mát của cam.

Bạch Thuật Bắc dữ dội mút lấy đôi môi mềm mại của cô, đùng đầu lưỡi mềm mại của mình mà khuấy đảo liếm mút, đầu óc trong khoảnh khắc đó quay cuồng hoàn toàn, không có lý trí, không có ranh giới, ngay cả sự chán ghét dường như cũng không biết đã trốn vào góc khuất nào.

Chỉ đắm chìm trong hương vị của cô, có chút không thể tự kiềm chế được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui