"Công tử, như vậy đã được chưa?"
Diệp Mặc là hộ vệ nên việc tìm hiểu tin tức hay cải trang là chuyện bình thường, vì vậy vẽ một vết sẹo với hắn mà nói như ăn một bữa cơm.
Diệp Hoàn nhìn mặt bản thân trong gương, mặc dù mặt vẫn trắng như cũ nhưng bên má phải xuất hiện một vết sẹo dài bằng ngón tay cái, đen đen đỏ đỏ trông như con côn trùng xấu xí trên mặt vậy, không chỉ có xấu xí mà còn rất buồn nôn.
Giọng Diệp Hoàn hơi lạnh "Lau đi, vẽ cái khác."
Quá khó nhìn, hắn còn nhìn không nổi, hắn cũng không tin quận chúa có thể khoan nhượng được.
Trong vòng nửa canh giờ thử vẽ mặt sẹo, vẽ sẹo bỏng hay sẹo bị hoả thiêu thì đều bị Diệp Hoàn xoá đi.
Bỏ đi, chỉ sợ vẽ sẹo xong không chỉ không lấy được người mà còn khiến quận chúa bỏ chạy.
Diệp Mặc mang dụng cụ hoá trang rời khỏi thư phòng, Diệp Nhiên chờ ở ngoài hỏi "Công tử bảo ngươi làm gì vậy?"
Diệp Mặc nghĩ chắc đây không phải thứ cần giữ bí mật gì "Vẽ sẹo."
"Vẽ sẹo?" Diệp Nhiên mờ mịt nhìn Diệp Mặc "Đang yên đang lành tự nhiên vẽ sẹo làm gì?"
Diệp Mặc cũng không biết sao lại muốn vẽ sẹo nữa, hôm nay từ khi công tử trở về liền hỏi hắn có biết vẽ sẹo mặt không, hắn nói có biết, vậy mà công tử lại muốn hắn vẽ cho, chỉ là cuối cùng đều bị lau sạch đi, hơn nữa nhìn dáng vẻ hiện tại thì chắc công tử cũng không định vẽ tiếp.
Diệp Mặc chưa từng có cái đề nghị hữu dụng nào, Diệp Nhiên để Diệp Mặc rời đi, còn hắn thì một mình trầm tư.
Trải qua chuyện tìm đồ giúp da trắng đẹp và chống nắng thì hắn đã hiểu, bình thường mà nói thì công tử không có gì dị thường nhưng tất cả hành vi đều có liên quan đến quận chúa, hiện tại việc này hẳn là cũng không ngoại lệ.
Diệp Nhiên vừa sờ cằm vừa suy nghĩ sâu xa, công tử chẳng lẽ muốn diễn khổ nhục kế, nhưng vẽ sẹo lên mặt có phải hơi quá rồi không, vạn nhất khổ nhục kế không thành công mà còn làm quận chúa ghét bỏ thì sao.
Mãi đến sáng hôm sau thì quả tim của Diệp Nhiên mới được hạ xuống khi nhìn thấy gương mặt Diệp Hoàn xinh đẹp trở lại.
Hắn nghĩ dù không có khổ nhục kế mà chỉ cần dựa vào dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của công tử thì đã có thể khiến quận chúa ngất ngây rồi.
Ngày đó Trịnh thái hậu hỏi nàng muốn một quận mã như thế nào, Ân Trường Hoan còn tưởng ngoại tổ mẫu lại muốn giúp nàng thu xếp việc hôn nhân, kết quả nàng trốn trong phủ quận chúa mấy ngày đều không thấy động tĩnh gì, thế là liền tiến cung tìm Bình Dương để chơi.
Nhưng lúc này Bình Dương lại đang rất tức giận, ban đầu hoàng đế và hoàng hậu muốn Hứa Ngạn làm phò mã của Bình Dương nhưng bây giờ kinh thành lại xuất hiện thêm hai thanh niên vừa tuấn tú lại vừa tài giỏi nên hoàng đế hoàng hậu lại không muốn Hứa Ngạn thành phò mã của Bình Dương nữa.
"Hai thanh niên vừa tuấn tú lại vừa tài giỏi?" Ân Trường Hoan nghi hoặc "Sao ta lại không biết vậy?"
Bình Dương hừ hừ "Chính là thế tử quận vương Nam Dương-Cố Nguyên và ca ca Kỷ Oánh Oánh- Kỷ Thừa."
"Biểu ca Kỷ Thừa thì tốt, nhưng mà " Ân Trường Hoan muốn nói lại thôi, đây là bí mật của Cố Nguyên, nàng đã đồng ý với Diệp đại nhân sẽ không nói ra ngoài nên vội sửa lời "Cố Nguyên không thích hợp làm phu quân của tỷ đâu."
"Ta không quan tâm hắn có thích hợp hay không, trông như thế nào còn chưa thấy, ai biết hắn dáng dấp là tròn hay dẹp."
Ân Trường Hoan nhớ tới tướng mạo Cố Nguyên "Không phải tròn cũng không phải dẹp."
"Không tròn không dẹp." Bình Dương kinh hãi "Hắn có phải rất xấu không?"
"Không, vóc dáng không hề kém cạnh biểu ca Kỷ Thừa đâu."
"Ta tìm phò mã chứ không tìm mặt." Bình Dương bĩu môi "Dáng dấp đẹp thì làm được gì, hồng nhan xương khô, trăm năm sau không phải đều sẽ là một bộ bạch cốt sao."
"Mặc dù lời của tỷ nói rất có triết lý nhưng ta vẫn muốn phản bác một chút." Ân Trường Hoan vội ho một tiếng, nghiêm túc nói "Dáng dấp đẹp vẫn rất hữu dụng, mà mỹ nhân chân chính là đẹp từ trong xương chứ không phải là ngoài da, dù đã có tuổi hay thành một bộ bạch cốt thì so với những người khác đều không tầm thường." Giống như Diệp đại nhân vậy.
Thấy Bình Dương rầu rĩ không vui, Ân Trường Hoan nói "Theo ta thấy, tỷ không phải không thích xem mặt mà là tỷ thích Hứa Ngạn."
Bình Dương đỏ mặt, ngẩng đầu, dữ dằn nói "Đúng vậy đấy, ta chính là thích hắn đó."
"Vậy đi thôi, sợ gì chứ.
" Ân Trường Hoan chẳng hề sợ hãi "Dù sao cũng không phải chọn quận mã cho ta."
"Nhưng phụ hoàng sẽ không cho phép!" Vừa rồi Bình Dương còn vô cùng lợi hại bây giờ thì lại yên hẳn.
"Tỷ không muốn hoàng cữu cữu biết sao?"
"Không phải."
Ân Trường Hoan nói "Tỷ không nói thì làm sao mà biết hoàng cữu cữu sẽ không đồng ý, lúc trước hoàng cữu cữu đã từng nói bản thân thấy hài lòng về Hứa Ngạn, lại thêm tỷ hài lòng nữa, nói không chừng hoàng cữu cữu sẽ đồng ý ngay đó."
"Chỉ đơn giản như vậy?"
"Thì phải thử thôi, dù hoàng cữu cữu không đồng ý thì tỷ cũng không mất gì mà.
" Ân Trường Hoan nhún vai "Khi đó chúng ta lại nghĩ cách khác cũng không muộn đâu."
Trước kia Bình Dương cũng nhiều lần làm nũng đòi đồ vật trước mặt hoàng đế, hiện tại là "người trong cục thì mê"(*), quá lo lắng mà ngược lại mất bình tĩnh, sau khi nghe Ân Trường Hoan nói như vậy, nàng chợt hiểu ra "Bây giờ ta đi."
(*)当局者迷 ("người trong cục thì mê", vế sau là "người ngoài cục thì tỉnh") ý chỉ đương sự thì bị vây khốn bởi sự việc mà không thông suốt tỉnh táo, còn người đứng nhìn/người không liên quan thì tỉnh táo, dễ phát hiện vấn đề/cách giải quyết vấn đề hơn.
Bảo Ân Trường Hoan chờ ở ngự hoa viên, còn Bình Dương hào hứng rời đi.
Nhìn cái ghế trống ở cạnh, Ân Trường Hoan hữu khí vô lực(*) chống cằm "Thật nhàm chán."
(*) Hữu khí vô lực: bất lực.
Không có việc gì để làm, Ân Trường Hoan chậm rãi bước đến trước đình, định chờ Bình Dương ở đây, không ngờ lại nhìn thấy một đôi nam nữ bước ra từ ngự thư phòng, nam là Diệp Hoàn, nữ thì là Kỷ Oánh Oánh.
Hai người họ đứng đối mặt nhau, mặt Diệp Hoàn không thay đổi, Kỷ Oánh Oánh khẽ ngẩng đầu, dù ở xa như vậy nhưng Ân Trường Hoan cũng có thể cảm nhận được ánh mắt thâm tình của nàng ấy.
Bây giờ nàng mà đi qua thì không tốt lắm nhỉ.
Ân Trường Hoan dừng bước, do dự không biết có nên đi qua không nhưng Diệp Hoàn đã nhìn thấy nàng, nở nụ cười nhẹ tựa như gió xuân "Quận chúa!"
Kỷ Oánh Oánh luôn đăm chiêu nhìn Diệp Hoàn, thấy Diệp Hoàn mỉm cười, nàng còn chưa kịp ngạc nhiên nghĩ Diệp Hoàn đã để ý mình thì thấy Diệp Hoàn quay đầu, gọi hai chữ quận chúa.
Diệp Hoàn trước giờ đều gọi nàng là Nhu Lạc quận chúa, chỉ có khi gọi Ân Trường Hoan mới lược bớt phong hào đi.
Sự ngọt ngào ngượng ngùng cứng đờ trên mặt, Kỷ Oánh Oánh nghiến răng nghiến lợi, sao Ân Trường Hoan cứ như âm hồn bất tán vậy.
Ân Trường Hoan đi đến chỗ bọn họ, lập tức chú ý tới biểu cảm của Kỷ Oánh Oánh, nàng đành cười một tiếng "Diệp đại nhân, Kỷ Oánh Oánh, thật là trùng hợp."
Kỷ Oánh Oánh thở mạnh, hung hăng trừng Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan:...!Xem ra làm Kỷ Oánh Oánh giận rồi, nếu không thì lát nữa đi Từ An cung trêu tức thêm xíu nữa, tức giận nhiều thêm thì có lẽ sẽ quên việc này thôi.
"Quận chúa đi thỉnh an hoàng thượng sao?" Diệp Hoàn hỏi.
"Không, ta chỉ là đi dạo chút thôi." Ân Trường Hoan nhìn hướng đi của Kỷ Oánh Oánh, cười hi hi, khó nhọc nói "Hình như ta tới không đúng lúc."
"Quận chúa hiểu lầm rồi.
" Diệp Hoàn giải thích "Vừa rồi Nhu Lạc quận chúa đến hỏi tại hạ có bí quyết dưỡng trắng đẹp gì không?"
Bí quyết dưỡng da trắng đẹp?
Ân Trường Hoan mở to mắt, là nàng nghe nhầm hay Diệp đại nhân đang nói giỡn?
Tựa hồ biết Ân Trường Hoan đang nghĩ gì, Diệp Hoàn nói "Nghe nói là hỏi giúp ca ca."
"Biểu ca Kỷ Thừa." Ân Trường Hoan gật đầu "Huynh ấy là phải bảo dưỡng mặt thật tốt.
Ở biên quan nhất định rất gian khổ, biểu ca Kỷ Thừa còn như vậy thì chắc hẳn những binh lính kia càng thêm không dễ chịu...!
Nói xong lông mày Ân Trường Hoan bỗng hơi nhíu lại, nhìn thấy Diệp Hoàn thì hơi kinh ngạc, bờ môi đỏ thẫm hơi hé mở, lưỡi đinh hương như ẩn như hiện, phảng phất như biết chuyện khó lường.
Diệp Hoàn lướt qua bờ môi Ân Trường Hoan, ấm giọng lo lắng "Sao vậy?"
"Diệp đại nhân." Ân Trường Hoan nhìn chằm chằm Diệp Hoàn "Ta phát hiện ra mặt của huynh càng ngày càng trắng, khó trách Kỷ Oánh Oánh lại tìm huynh để hỏi bí quyết dưỡng da."
Nàng cũng muốn có nhưng nói ra lại thấy ngượng ngùng.
"Thật sao?" Diệp Hoàn sửng sốt "Ta lại không cảm nhận gì."
"Đó là bởi vì mỗi ngày huynh đều nhìn nên đương nhiên không cảm nhận được rồi." Rất muốn được chạm vào để xem có phải là dương chi bạch ngọc không(*).
(*)Dương chi bạch ngọc là loại ngọc rất được tôn vinh và ưa chuộng, là cực phẩm biểu trưng cho phẩm chất của người quân tử và đặc quyền làm ngọc ấn, ngọc bội cho vua chúa, quý tộc.
Dù Diệp Hoàn có thông minh thì cũng không đoán được Ân Trường Hoan đang nghĩ gì "Quận chúa không phải đã nói da mà đen sẽ rất khó coi sao, vậy tại hạ trắng ra thì cũng là chuyện tốt mà."
"Đương nhiên là chuyện tốt, " Ân Trường Hoan nháy mắt mấy cái "Chỉ là ta cảm thấy huynh dù có đen đi thì cũng đẹp hơn rất nhiều người."
Diệp Hoàn cười xán lạn "Đa tạ quận chúa khích lệ."
Ân Trường Hoan đang suy nghĩ xem bí quyết dưỡng da trắng đẹp với mặt mũi thì cái nào quan trọng hơn, cuối cùng vẫn là cảm thấy cách dưỡng da trắng đẹp quan trọng hơn, dù sao thì khi ở trước mặt Diệp đại nhân nàng sớm đã không còn mặt mũi nữa rồi "Diệp đại nhân, huynh có cái bí quyết dưỡng da gì vậy, có thể chia sẻ cho ta không?"
Nhìn gương mặt đối phương trong trắng hồng hào, Diệp Hoàn lắc đầu "Để quận chúa thất vọng rồi, tại hạ không có bí quyết gì cả."
Ân Trường Hoan tiếc nuối "Cũng phải, Diệp đại nhân bề bộn nhiều việc công vụ, sao có thời gian mà đi dưỡng da chứ."
Diệp Hoàn mỉm cười.
Lại cẩn thận nhìn gương mặt không chút lông tơ của đối phương Ân Trường Hoan hâm mộ nói "Diệp đại nhân là trời sinh đã anh tuấn, không cần dưỡng da cũng có được dung nhan tốt như vậy."
"Quận chúa quá khen rồi." Diệp Hoàn chợt nhớ tới gì đó "Quận chúa, tại hạ tình cờ nghe hoàng thượng nói ngài muốn tìm một quận mã có dung mạo xấu xí sao?"
Ân Trường Hoan mài răng:...!Miệng hoàng cữu cữu thật rộng mà.
"Thứ cho tại hạ nói thẳng." Diệp Hoàn lui ra phía sau một bước, cúi người với Ân Trường Hoan "Quận chúa băng cơ lệ sắc có thể so với nữ thần, nhất định phải được kết hợp với nhi lang tốt nhất thế gian.
Mong quận chúa hãy từ bỏ đi suy nghĩ này, cái này không chỉ là làm người chịu thiệt mà còn đả thương tâm thái hậu nương nương cùng hoàng thượng."
Nghiêm trọng đến thế sao?
Ân Trường Hoan mấp máy môi, nhỏ giọng nói "Thế nhưng là trong lòng ta thì nhi lang có dung nhan đẹp nhất chính là tốt nhất thế gian rồi."
Diệp Hoàn như cảm thấy là đương nhiên "Vậy quận chúa cứ chọn nhi lang đẹp nhất thế gian làm quận mã đi.
Quận chúa là thiên chi kiều nữ, cho hắn làm quận mã là phúc của hắn."
"Thế nhưng..."
Ân Trường Hoan khó tả nhìn Diệp Hoàn.
Thế nhưng trong lòng nàng thì nhi lang đẹp nhất thế gian chính là hắn nha!