Dục Hòa Cấm


7:30 tối ngày hôm sau.
Sau khi ăn xong bữa tối Diệp Hinh ngồi vào bàn học xem qua sách vở, đã hơn 7 năm kể từ khi cô tốt nghiệp cấp 3, rất nhiều kiến ​​thức đã bị quên sạch.
" Cốc cốc cốc", tiếng gõ cửa xua tan đi cơn buồn ngủ, cô xấu hổ lau cằm giương giọng nói:
" Vào đi."
" Cạch"
Tiếng mở cửa phát ra, người tiến vào không phải người hầu hay mẹ nhưng Diệp Hinh, người vẫn đang nhìn chằm chằm vào cuốn sách giáo khoa không nhận ra điều đó.
" Hinh Nhi." Một bàn tay lớn đặt nhẹ lên vai Diệp Hinh, theo bản năng bờ vai của Diệp Hinh co rút lại, cô quay đầu mạnh, "Tại sao lại là anh?"
Bạch Tự? Sao anh ta đến đây?
Cô nghiêng đầu nhìn cánh cửa đã đóng lại.


Trải qua một đêm suy nghĩ, cô rút ra kết luận Bạch Tự này chính là tên Bạch Tự kia, bọn họ là cùng một người, không biết vì sao cô lại "xuyên không" vào các thế giới khác nhau có thân phận liên quan đến Bạch Tự.
Còn chuyện Bạch Tự có phải là "người" hay không thì không biết.
" Em quên à? Hôm qua anh nói tối nay sẽ qua giúp em làm bài tập."
Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười nhìn cô.
Diệp Hinh không quen với ánh mắt của anh, quay đầu lại, "Không cần, tự tôi có thể ôn tập." Cô từ chối một cách lạnh lùng, không chút lưu tình.

Bạch Tự không có biểu hiện gì là tức giận, cầm quyển sách toán của cô lên nhẹ nhàng nói: "Nhưng mẹ nói môn toán của em chỉ ở mức trung bình."
Cổ họng Diệp Hinh nghẹn lại, chẳng nhẽ một kẻ học dốt còn không có lấy tư cách từ chối hay sao?
" Hinh Nhi, không cần cảm thấy xấu hổ."
Anh cười nghiêng đầu về phía Diệp Hinh, khuôn mặt hai người càng lúc càng gần, thấy môi sắp chạm vào nhau, Diệp Hinh buộc phải lùi về phía sau.
Cô ngồi không được yên, liền nói: "Đừng lại gần đây."
Nhìn khuôn mặt đó, cô sẽ bất giác nhớ tới việc Bạch Tự từ thế giới khác đã mua một cái kẹp tóc để lấy lòng cô sau đó lại đâm cô tới chết bằng chính cái kẹp tóc đó, hắn còn điên cuồng đến mức thiêu cháy "thi thể" của cô.
" Xin lỗi, là anh không đúng."
Anh quay lại vị trí ngồi bình thường của mình và đưa cho cô một cuốn sách bài tập, "Hinh Nhi, trước tiên làm vài câu để anh xem qua đã."
" Tôi đã nói là tôi không cần anh dạy tôi." Diệp Hinh lấy sách bài tập từ tay anh, ném sang phía bên kia bàn học.
Bạch Tự khẽ cau mày, có vẻ không hài lòng với những lời từ chối liên tục của Diệp Hinh.

Dưới ánh mắt bất mãn của Diệp Hinh, nét mặt của anh thay đổi nhanh chóng trở lại nụ cười ban đầu.

" Xin lỗi, anh đã làm sai điều gì khiến em không thích?" Nụ cười của anh dịu dàng và hối lỗi như thể anh đang thực sự ngẫm lại xem bản thân đã làm sai điều gì.
Diệp Hinh chế nhạo, "Hôm qua khi đang ăn tối, anh cứ cọ chân tôi là có ý gì."
Bạch Tự nghe vậy tỏ vẻ đã hiểu, "Hinh Nhi, anh không có ý gì khác, anh chỉ vô tình đụng phải em thôi."
" Vô tình đụng phải? Vô tình suốt 5 phút, nếu không phải tôi lấy cớ ăn no rồi rời khỏi bàn anh còn muốn cọ bao lâu nữa?" Diệp Hinh càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
Thế giới này khác với thế giới trước.

Ở thế giới trước cô không có nơi nương tựa bị người khác tùy ý khinh nhục, nhưng ở thế giới này cô có ba mẹ, chị gái, xuất thân từ một gia đình giàu có, đối mặt với giới tinh anh trong xã hội* như Bạch Tự trước mặt cô đây, không việc gì phải thỏa hiệp nhún nhường.
* Giới tinh anh hay còn gọi là tầng lớp tinh hoa, thành phần ưu tú là một nhóm nhỏ những người có quyền thế nắm giữ khối tài sản bất cân xứng, nắm giữ đặc quyền đặc lợi, quyền lực chính trị hoặc có trình độ chuyên môn trong xã hội
" Hinh Nhi, anh thực sự không cố ý."
Anh nhìn cô với vẻ mặt chân thành, giọng điệu vô tội và lời xin lỗi sâu sắc.
Diệp Hinh tức giận đứng lên, lạnh lùng nói: "Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh."
Cái tên này nói dối không chớp mắt, thật sự cho rằng cô là đồ ngốc hả? Động tác rõ ràng như vậy...!a, tim của cô, tại sao tim lại đột ngột đau như vậy...
Diệp Hinh ôm chặt lấy ngực ngồi xổm xuống sắc mặt tái nhợt, Bạch Tự thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ cô, "Hinh Nhi, hôm nay em không uống thuốc à?"

Thuốc? Thuốc gì?
Tim cô như muốn vỡ tung, cơ thể đổ mồ hôi dữ dội ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
" Đau quá...!Tôi đau quá...!Giúp tôi...!Giúp tôi."
Cô nắm tay Bạch Tự, giống như người sắp chết đuối đang nắm chặt phao cứu sinh duy nhất, nhất định không chịu buông ra.
" Hinh Nhi, buông tay ra trước, anh sẽ tìm thuốc cho em."
Bạch Tự cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Diệp Hinh, tự nhiên mà bước đến mở ngăn kéo ở tầng cuối cùng của bàn học lấy ra một lọ thuốc, dốc ra hai viên thuốc bước nhanh đến trước mặt Diệp Hinh, dùng năm ngón tay ấn mạnh vào má cô để môi mở ra theo phản xạ có điều kiện, đưa thuốc vào miệng.
" Nuốt nó đi, Hinh Nhi."
Thuốc được lấy từ phòng của cô, hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Diệp Hinh nhắm mắt lại, ngửa đầu lên để thuốc trượt xuống cổ họng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận