" A Hinh, A Hinh."
Diệp Hinh đang mơ màng thì bị tiếng A Hinh đánh thức, nàng mở mắt ra nhìn xà ngang cũ kỹ mà thần trí hoang mang lúc lâu, ngay sau đó nàng mới nhận ra rằng mình đã xuyên không vào một thế giới không biết tên.
Nâng chiếc chăn bông có mùi ẩm mốc nhàn nhạt lên, nàng bước ra khỏi giường toàn thân như thể bị một chiếc xe lớn nghiền qua, chân mềm nhũn ngã xuống đất.
Sau khi ngã xuống đất, nàng thấy mình mặc quần áo chỉnh tề, thân thể khô ráo không có dấu vết từng làm chuyện đó.
Nếu không phải hạ thể đau rát, nàng còn tưởng rằng chỉ là một giấc mộng xuân.
" A Hinh, A Hinh."
Trong sân âm thanh càng ngày càng gần, chỉ trong vài giây, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên nước da vàng sẫm, trên đầu quấn khăn vải đứng ở cửa phòng.
Người phụ nữ trung niên đang cầm trong tay một cái chậu gỗ, trong đó có mấy bộ quần áo sờn rách, thấy Diệp Hinh nằm trên mặt đất, bà ấy nhanh chóng đặt chậu gỗ trong tay xuống, bước tới nâng nàng lên.
" A Hinh, cháu có sao không?" Bà ấy hỏi.
Diệp Hinh tò mò nhìn bà, Hinh, cái gì Hinh, thật trùng hợp, tên của chủ thân thể này đồng âm với nàng.
" A Hinh, cháu có muốn gặp đại phu không?" Người phụ nữ trung niên sờ sờ đầu lẩm bẩm: "Không sốt, cũng không lạnh."
" Cháu không sao."
Diệp Hinh sợ người khác nhìn thấy sự khác biệt, nàng nhìn người phụ nữ trung niên tỏ vẻ thân thể mình không có vấn đề gì.
Người phụ nữ trung niên có chút lo lắng, "Thật sự không sao?"
Diệp Hinh gật đầu, sau đó đổi chủ đề.
" Đúng rồi dì tìm cháu làm gì thế?"
" Giặt giũ, hai ngày nay cháu không đi giặt quần áo." Nói xong, người phụ nữ trung niên đi đến bên cạnh đầu giường đất nhặt quần áo bẩn vào trong chậu.
" Cháu không thể như vậy được, nếu như cha chồng cháu biết chuyện, hắn sẽ nghĩ rằng cháu là kẻ lười biếng.
"
Cha chồng?
Hình ảnh một người đàn ông bóp eo của mình tiến lên một cách điên cuồng hiện lên trong đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Hinh trở nên trắng bệch.
" A Hinh? cháu thực sự không sao chứ?"
" A Hinh, có phải...!cha chồng cháu không cho phép cháu gả đi lần thứ hai không?"
Người phụ nữ trung niên nhớ ra mấy ngày trước mình đã đề cập với Diệp Hinh tìm cho nàng một người đàn ông trong thôn.
Khi đó, Diệp Hinh nói rằng nàng sẽ bàn bạc với cha chồng của nàng về chuyện này, nhưng thấy vẻ mặt của nàng hôm nay không được tốt, lẽ nào Bạch Tự đã từ chối?
"Cuộc hôn nhân thứ hai..."
"Đúng vậy, Bạch Lâm đã tòng quân hơn 7 năm nhưng vẫn luôn không có tin tức gì.
Cháu cũng không thể góa phụ suốt đời.
Cháu mới 25 tuổi lại không có con.
Giờ cha chồng còn sống và khỏe mạnh nhưng sau này cũng chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra, nếu cha chồng cháu mất thì phần đời còn lại sẽ ra sao.
" Người phụ nữ trung tuổi thở dài.
Ngay sau khi bà ấy nói điều này, trước mắt nàng như có vực sâu không đáy chỉ cần Diệp Hinh tiến thêm một bước sẽ vạn kiếp bất phục.
Đầu óc Diệp Hinh rối bời.
Kết hôn lần thứ hai, thuốc kích dục...
Từ từ, chẳng lẽ người chủ thân thể này thích là cha chồng nàng ấy sao?!
" A Hinh, đi thôi."
"Đi đâu?" Nàng đột nhiên định thần lại, trên tay bị nhét một cái chậu gỗ, trong chậu có một ít quần áo, là quần áo bẩn chất thành đống phía đầu giường đất.
" Giặt quần áo đi." Người phụ nữ trung niên cảm thấy Diệp Hinh hôm nay kỳ lạ, trong lòng nói thầm vài câu.
"Hả? Ồ, giặt quần áo, giặt giũ quần áo.
"
Diệp Hinh ôm chậu gỗ bước ra khỏi phòng với một tư thế kỳ lạ, người phụ nữ trung niên đi phía sau quan sát: " A Hinh, cháu...!thực sự ổn chứ? "
Bạch Tự đánh nàng ấy sao? Tại sao nàng ấy lại đi xiêu vẹo như vậy.
" Cháu không sao, thực sự rất ổn.
"
Liệu người phụ nữ này có nhận thấy nàng không phải là chủ thân thể này?
Thấy nàng đã nhiều lần nói rằng mình không sao, người phụ nữ trung niên bước lên một cách nhanh chóng và đi cạnh với nàng đến dòng suối nhỏ trong thôn để giặt quần áo.
Thông qua cuộc trò truyện về giặt giũ quần áo, Diệp Hinh biết được rằng người phụ nữ trung tuổi là dì Lý cùng thế hệ với Bạch Tự, Bạch Tự là cha chồng của nàng.
Cha chồng nàng có một người con trai duy nhất tên Bạch Lâm, thành thân vào 7 năm trước không lâu sau chàng đi chiến trường vì nghĩa vụ chưa về, dân làng cho rằng Bạch Lâm đã chết trận từ lâu nên dì Lý mới đề nghị chủ thân thể này tìm người đàn ông khác trong thôn tái hôn.
Nhưng dì Lý chưa bao giờ nghĩ đến, hóa ra nàng ấy(chủ thân thể cũ) thích cha chồng của mình còn sử dụng thủ đoạn bỉ ổi với cha chồng để làm chuyện bậy bạ.
Tại thời điểm ngàn cây treo sợi tóc, nàng, quỷ xui xẻo xuyên qua, thay thế cơ thể ban đầu và trở thành kẻ chết thay trước lửa giận của cha chồng..
Tuy nhiên, nàng kinh ngạc chính là dáng người của nàng ấy với nàng dần như giống nhau, nếu không phải vì đôi tay chai sạn làm lụng vất vả nàng còn tưởng rằng thân thể này là của chính mình.
Quần áo sau khi giặt giũ xong, hai người câu được câu không vừa tán gẫu vừa đi về phía thôn.
Khi đến lối vào của ngôi làng, một người đàn ông cao lớn ngăm đen đứng trước mặt Diệp Hinh, thành thật gãi đầu trầm giọng nói: " A Hinh, ta sẽ giúp nàng cầm.
"
Dì Lý cười mờ ám dùng cùi chỏ đẩy Diệp Hinh.
Diệp Hinh không hiểu, vì vậy muốn từ chối.
"Không, ta...!"
Trước khi lời nói đó rơi xuống, chiếc chậu gỗ trên tay nàng đã bị lấy đi, người đàn ông trung thực mỉm cười và nói.
" A Hinh, chúng ta sẽ sớm về chung một nhà, nàng đừng khánh sao với ta.
"
Một gia đình? Nghĩa là sao? Diệp Hinh nhìn dì Lý.
Dì Lý nói: " Nếu là người nhà, ngươi còn không đưa A Hinh trở về."
Nếu Bạch Tự biết A Hinh có A Đản chống lưng, dù thế nào đi nữa, hắn cũng không dám làm gì A Hinh.
Lúc này, dì Lý đã xác định rằng Bạch Tự đã đánh Diệp Hinh.
"Ta..."
Diệp Hinh còn chưa kịp nói gì thì đã bị dì Lý đẩy về phía trước, cô lão đảo ngã xuống chỉ cách A Đản một bước.
" Các ngươi đang làm cái gì?!"
Giọng nam lạnh lùng xen lẫn lửa giận nhàn nhạt, tất cả mọi người sau khi nghe thấy tim gan run lên.
Lời nói: Xấu hổ, là thịt nướng không tốt sao? Tôi không có bất kỳ bộ sưu tập ngọc trai nào, vì vậy tôi muốn khóc..