Hách Liên Hiên không để bụng, “Ngươi có phép tắc của ngươi, ta có quy củ của ta.
Nếu ngươi cảm thấy không thích hợp, vậy quên đi.
Lương thảo trong Quân Doanh còn đủ cho mười ngày nửa tháng nữa, khi đó lương thảo của triều đình cũng tới rồi.”
“Đừng, đừng.” Lưu Chí vừa nghe đoạn mua bán này muốn dừng lại, nịnh nọt cười nói: “Liền theo vương gia nói, ba ngày sau, tiểu nhân nhất định mang lương thảo đến.”
“Được” Hách Liên Hiên nhàn nhạt lên tiếng.
Lưu Chí mang theo thủ hạ rời đi, Hách Liên Hiên thần sắc thản nhiên nhìn gạo trong xe ngựa, hàng gửi đi kiểm tra đương nhiên đều tốt, nghĩ hắn ngu sao??
Hắn cười lạnh, đôi mắt sắc bén đằng đằng sát khí.
Qua hai ngày, Vu Càn Phong thừa dịp nguyệt hắc phong cao lẻn vào Điền phủ, tìm được Điền Thụy.
Điền Thụy lúc này đã trộm được sổ sách, tránh ở trong phòng của mình, chờ Vu Càn Phong tới.
Hắn nhìn thấy Vu Càn phong giống như nhìn thấy đại cô nương trong ngõ liễu bắn pháo hoa, vội vàng đi tới, “Ngươi đã tới!”
Vu Càn Phong thấy hắn đối với mình hết kéo lại ôm không khỏi chán ghét nói:” Nói chuyện đàng hoàng, đừng có làm càn.” Nói xong liền đem bảo đao trong tay ra.
Điền Thụy sợ tới mức lui về phía sau nửa bước, sau đó ủy khuất vạn phần nói: “Ta không phải chờ ngươi chờ tới nóng nảy sao.
Nếu như bị cha phát hiện sổ sách ở trong tay ta, mạng nhỏ của ta liền xong.”
“Lấy sổ sách ra đây.” Vu Càn Phong đưa tay về phía hắn.
Điền Thụy thật cẩn thận đem sổ sách giao cho Vu Càn Phong, Vu Càn Phong thấy hắn chậm chạp liền một phen đoạt lấy sổ sách nói: “Một đại nam nhân mà cứ lề mề!”
Vu Càn Phong nhìn lướt qua sổ sách, xác thật là cái Hách Liên Hiên muốn, hắn vừa lòng gật gật đầu, vừa định rời đi, Điền Thụy đã ôm lấy đùi hắn không chịu buông.
“Lại làm sao nữa?” Vu Càn Phong đối với hắn đã mất hết kiên nhẫn.
“Thuốc giải!” Điền Thụy chỉ vào miệng mình nói.
Vu Càn Phong thật muốn hỏi hắn là ngốc thật hay giả ngốc, rất không kiên nhẫn nói: “Ta cho ngươi ăn không phải độc, là lương thực mốc cha ngươi cùng Lưu Chí bán, ngu ngốc!”
“A?!” Điền Thụy không nghĩ tới có chuyện như vậy, khó trách ngày đó có mùi ẩm mốc.
Nhưng làm đều đã làm rồi, không có gì để hối hận.
Vu Càn Phong nhìn hắn, biểu tình ghét bỏ.
Ngày hôm sau, Hách Liên Hiên một thân áo giáp lóe sáng đứng ở đại quân doanh Miêu Cương, uy phong lẫm liệt, tuy rằng dung mạo bình thường hơn một ít, nhưng khí chất quân lâm thiên hạ thật sự khiến người ta không thể rời mắt.
Từ xa, Lưu Chí mang theo hàng trăm xe lương thảo chậm rãi mà đến.
Thấy Hách Liên Hiên, hắn không hiểu sao lại cảm thấy khẩn trương lên, khi ánh mắt rơi xuống thân thể tròn trịa bên cạnh Hách Liên Hiên, trái tim anh càng thêm run rẩy.
Tại sao Điền Sâm lại ở đây?
Điền Sâm cũng không nghĩ tới hôm nay Hách Liên Hiên sẽ triệu kiến mình, hơn nữa còn là ở quân doanh.
Bất quá hắn không biết mình cùng Lưu Chí bí mật cấu kết đã bị Hách Liên Hiên phát hiện, thần sắc vẫn thản nhiên như cũ nhìn ngó xung quanh.
Lưu Chí đi tới trước mặt, dập đầu với Hách Liên Hiên nói: “Tham kiến Vương gia.”
Hách Liên Hiên khoát tay, vững vàng bước xuống khán đài, sau đó nhìn từng chiếc xe ngựa một rồi dừng lại khoát tay về phía Vương Thao, thấy vậy Vương Thao ngay lập tức mở bao tải của xe ngựa phía trước.
“Từ từ.” Hách Liên Hiên ngăn cản nói, “Kiểm tra xe này.” Hắn chỉ vào xe lương thực thứ mười bảy.
Lưu Chí, Vương Thao còn có Điền Sâm đều cả kinh, không nghĩ tới hắn sẽ kiểm tra tới hai lần, ba người đều khẩn trương lên.
Nhìn bọn họ dáng vẻ lo lắng, Hách Liên Hiên thần sắc vẫn nhàn nhạt.
Vương Thao xấu hổ cười, “Vương gia, nơi này cũng có thể đi.”
Lưu Chí cũng nói: “Đúng vậy, Vương gia, người còn không tin tiểu nhân được sao, tiểu nhân cùng Vương quan binh quen biết đã lâu, sinh ý (buôn bán) cũng làm từ lâu.”
“Nghiệm nơi này!” Hách Liên Hiên chỉ vào bao tải trước mặt mình nói, hơn nữa hắn ngữ khí rất nặng, không cho phép từ chối.
“Vâng, vâng.” Vương Thao không có cách nào chỉ có thể xám xịt đi đến bên cạnh Hách Liên Hiên, mở bao tải, bên trong lộ ra gạo trắng bóng.
Vương Thao, Lưu Chí còn có Điền Sâm đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, đặc biệt là Lưu Chí, năm xe ngựa phía trước là gạo tốt còn lại những xe sau cơ bản chỉ rải gạo trắng bên ngoài mà thôi.
Hách Liên Hiên đạm đạm cười, rút thanh trường kiếm chậm rãi giơ tay lên, ba người Vương Thao trái tim đều mắc trong cổ họng, chỉ thấy thanh kiếm nhanh chóng hạ xuống, bao tải lập tức biến thành hai nửa, bên trong chảy ra gạo bốc mùi mốc meo.
Đánh người Vương Thao trong lòng liền biết sự không lành.
Hách Liên Hiên đưa mũi kiến về phía Lưu Chí, không nhanh không chậm hỏi: ”Lưu Chí, đây là có chuyện gì?”
“Ai nha!” Lưu Chí giả bộ bất cẩn nói, “Đây chắc chắn là do bọn thuộc hạ không hảo hảo làm việc, tiểu nhân kêu bọn chúng đem túi gạo mốc này vứt đi, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên vứt vào trong xe, thật là đáng chết.
Thỉnh Vương gia thứ lỗi!”
“Nga?” Hách Liên Hiên nhướng mi nhìn một chiếc bao tải khác, lại chém một kiếm, tình huống cũng giống như vừa rồi, gạo chảy ra đều là gạo đã mốc meo.
“Vương gia, đây là hiểu lầm.” Lưu Chí trên trán toát ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, mà Vương Thao với Điền Sâm toàn thân đều đã bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.
“Người đâu, đem Lưu Chí, Vương Thao còn có Điền Sâm bắt lại cho ta!” Hách Liên Hiên ra lệnh một tiếng, tướng sĩ trong Quân Doanh ngay lập tức trói gô cả ba người lại.
Hách Liên Hiên ngồi trở lại ghế trên khán đài, hắn quân lâm thiên hạ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn ba người quỳ gối trước mặt mình.
“Lưu Chí, ngươi làm ăn lá gan cũng thật là lớn, dám bán lương thực đã mốc cho triều đình, ngươi có bao nhiêu cái đầu?” Mặc dù giọng nói của Hách Liên Hiên vẫn đều đều, nhưng lời nói nơi nơi lộ ra sát khí cùng hận ý, nhìn về phía Vương Thao “ Mà ngươi, liên hợp người ngoài mua gạo đã mốc meo cho các tướng sĩ ăn, nếu gặp đại chiến phải hành quân, các tướng sĩ ăn hỏng thân thể, ngươi muốn phụ trách như thế nào? Làm trễ quân cơ đại sự, ngươi lại có mấy cái đầu?”
Hách Liên Hiên nói năng có khí phách, ba người Vương Thao dần dần suy sụp , xụi lơ xuống dưới.
Cuối cùng Hách Liên Hiên nhìn về phía Điền Sâm, “Lưu Chí tùy ý nâng giá gạo, ngươi không phải không biết, cư nhiên còn chống lưng cho hắn, tiền bán gạo ngươi còn muốn một phần hoa hồng, một huyện lệnh nho nhỏ sống còn xa hoa hơn so với một tri phủ, thật là lớn mật!”
“Vương gia, Vương gia, tha mạng, Vương gia!” Điền Sâm dập đầu ba cái liên tiếp nói: “Lưu Chí tăng giá gạo thần xác thật có nghe thấy, nhưng tiền hoa hồng gì đó thần thật sự không biết!”
Hách Liên Hiên nhìn thoáng qua Vu Càn Phong, Vu Càn Phong lấy sổ sách ra ném tới trước mặt Điền Sâm, thời điểm Điền Sâm thấy sổ sách chỉ cảm thấy một trụ băng lạnh lẽo cắm thẳng vào trái tim, hô hấp đều trở nên khó khăn.
“Như thế nào, ngươi còn muốn nói cái gì?” Hách Liên Hiên như cũ không nhanh không chậm hỏi.
“Này…….” Điền sâm á khẩu không trả lời được, không có lời gì để nói.
Ngón tay thon dài của Hách Liên Hiên gõ vào tay vịn của ghế tựa, hắn chậm rãi mở miệng nói: “Điền Sâm, ngươi thân là quan phụ mẫu, không vì bá tánh mưu cầu phúc lợi, lại chỉ biết cắt xén của bá tánh, thiên lý khó dung.
Nếu các người dám làm thì cũng phải dũng cảm gánh vác hậu quả.” Hắn hướng về phía Vu Càn Phong nói: “Đem ba người này chém đầu thị chúng, sau đó đem đầu treo ở cửa thành làm lời răn đe cảnh cáo! Ta thật muốn xem có ba người bọn họ làm gương, còn ai dám làm theo!”
“Đúng vậy.” Vu Càn phong nhìn ba người biểu tình sợ hãi, đột nhiên cảm thấy tâm tình thật tốt.
Trên tường thành cao cao của tiểu trấn ở biên giới Miêu Cương có treo ba cái đầu, bọn họ là Lưu Chí Vương Thao và Điền Sâm, đây là trừng phạt đúng tội cho bọn họ, là thiên địa báo ứng.
Thấy ba người bị chém đầu thị chúng, giá lương thực cũng giảm xuống theo, bá tánh lại có thể ăn no cơm.
Dân chúng đều hân hoan, đối với Hách Liên Hiên cảm kích cùng kính yêu càng thêm thật lòng..
Điền Sâm cùng Lưu Chí đều bị tịch thu gia sản, chính là lấy của dân, chia cho dân.
Hách Liên Hiên phái Vu Càn Phong đem người lấy đồ phân đủ cho bá tánh.
Ban đêm, Điền Thụy đã mất hết tất gia sản mang theo Tứ Di Thái chuẩn bị chạy ra khỏi thành.
Mới ra khỏi thành không bao lâu, Điền Thụy cùng Tứ Di Thái liền gặp được một người, chính là Vu Càn Phong.
Điền Thụy đem Tứ Di Thái gắt gao hộ ở sau người, “Chuyện ta lên làm đều đã làm, người còn muốn làm gì?”
Tứ Di Thái không biết quan hệ giữa bọn họ, hoảng loạn ôm lấy cánh tay Điền Thụy, sợ hãi rụt rè nhìn Vu Càn Phong.
Vu Càn Phong cảm thấy có chút buồn cười, cư nhiên cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ có người sợ hãi mình.
Thôi thôi, dù sao Điền Thụy này không học vấn không nghề nghiệp, chơi bời lêu lổng, nhưng vì đại nghĩa diệt thân, cũng coi như là làm một chuyện tốt, nhìn bọn họ mặt xám mày tro, hắn đem túi tiền đã chuẩn bị tốt trong tay ném qua.
Điền Thụy chỉ cảm thấy trong tay trầm xuống, hắn cùng Tứ Di Thái mở túi ra, bên trong cư nhiên là 400 lượng hoàng kim.
Xem đến hai mắt hắn tỏa sáng rực rỡ, suýt chút nữa lóe mù đôi mắt.
“Đây là?” Điền Thụy không biết Vu Càn Phong muốn như thế nào.
“Đây là chủ tử nhà ta phân phó.
Dù sao cũng là tiền của ngươi, nhận lấy đi, có các ngươi rời đi trên người một chút lộ phí cũng không có, không phải tìm chết sao.” Vu Càn Phong chỉ vào túi tiền nói: “Uy, đừng có chơi bời lêu lổng, tìm một chỗ an ổn sinh sống.
Bằng không ta cho ngươi uống cổ độc!”
Điền Thụy bị dọa đến mức liên tục lui về phía sau, hắn đem túi tiền giao cho Tứ Di Thái, sau đó nói với Vu Càn Phong nói: “Sẽ không, sẽ không, ta nhất định sẽ sống thật tốt!”
Hắn ôm Tứ Di Thái trốn tránh Vu Càn Phong giống như một cỗ thi thể, xoay người liền ôm Tứ Di Thái bỏ chạy thật nhanh.
Vu Càn Phong hơi hơi thở dài, mình thật sự đáng sợ vậy sao?!
Cái nhìn của Vu Càn Phong đối với Hách Liên Hiên thay đổi rất lớn.
Cảm thấy sự tình lần này hắn giải quyết rất tuyệt, cảm giác thật không đơn giản.
Hách Liên Hiên biết, vô luận bản thân che giấu mũi nhọn của chính mình như thế nào đi chăng nữa, theo bước chân của địch nhân tới gần, hắn vẫn như cũ không thể che giấu được.
Hắn chỉ mong sự tình sớm có thể an ổn xuống, có thể trở về bên người Lãnh Ly, hắn rất nhớ nàng.
Mà Lãnh Ly thân đang ở trong cung nhìn nội dung thư Hách Liên Hiên gửi nàng, vốn dĩ tâm trạng lo lắng cũng giãn ra một ít, cũng may Hách Liên Hiên đã học được một ít thông minh..