Dục Hỏa Độc Nữ


"Vương phi, Vân tiểu thư đến." Thanh Âm đi vào hậu điện nói với nàng.
Lãnh Ly đem thư cất kỹ, nàng cùng Vân Tuyền cũng không có qua lại bao nhiêu, nhiều nhất chính là lần thi đấu cầm nghệ trước hai người tiếp xúc một chút mà thôi.
"Nàng ta tới làm cái gì?" Lãnh Ly trong lòng theo bản năng bài xích Vân Tuyền, cho dù biết trong toàn bộ thời gian nàng ta vô tội nhất, thế nhưng ngực ẩn ẩn đau làm nàng không có cách nào quên đi cỗ hận ý kia.

Thanh Âm lắc đầu, "Cái này nô tỳ cũng không biết, Vân Tiểu Thư đang ở Bích Tiêu Cung."
Lãnh Ly đứng dậy đi vào đình viện ở hậu viện, chỉ thấy Vân Tuyền một thân váy lụa tím thêu hoa đứng tại dưới bóng cây, ánh nắng chói lọi chiếu lên cây, những đốm sáng loang lổ đổ lên người nàng giống như tiên nữ trong tranh tỏa sáng xinh đẹp khiến người ta không thể mở mắt.
"Yến Vương Phi." Vân Tuyền âm thanh nhu hòa, như sợi lông vũ từ trên trời rơi xuống.
"Vân Tuyền cô nương không biết tìm ta có chuyện gì?" Nàng cùng Liễu Quý Phi và Hách Liên Trần đã trở mặt, mà Vân Tuyền đã được Hoàng Thượng chỉ hôn cho Hách Liên Trần, nàng vì cái gì còn muốn tiếp cận mình?
Chẳng lẽ nàng ta cũng biến thành người có tâm cơ âm trầm sao?
“Ngày mai tại Vân Phủ có một buổi thi đấu cầm nghệ, ta muốn mời Yến Vương Phi tới tham dự.” Vân Tuyền cười nhìn Lãnh Ly, trong lòng đối với nàng có mấy phần sợ hãi.
“Ta không am hiểu cầm nghệ, Vân Tuyền cô nương là muốn để ta đi làm xấu mặt sao?” Lãnh Ly cười mang theo vài phần băng lãnh xa cách.
"Không, không." Vân Tuyền đi ra khỏi bóng cây, ánh nắng vàng óng rơi trên người nàng, làn váy lụa tím nhạt thêu hoa lóe lên ánh sáng bàng bạc.

“Ta không có cầm nghệ, cũng sẽ không thi từ ca phú.

Ta thực sự không hiểu Vân Tuyền cô nương muốn ta đi làm cái gì." Lãnh Ly vẫn như cũ dáng vẻ thoải mái nhàn nhã, thế nhưng Vân Tuyền lại cảm thấy có một loại áp lực vô hình đánh úp về phía mình.
"Yến Vương Phi hiểu lầm rồi." Vân Tuyền giải thích nói, "thật ra là ta thấy Yến Vương Phi những ngày này vẫn luôn trong cung, sợ người buồn bực, mới muốn để người xuất cung đi giải sầu một chút."
Giải sầu một chút? ! Lông mày lạnh lùng của Lãnh Ly nhướng lên một chút, sợ là đến khiến cho mình ngột ngạt ấy.

"Ha, nói như vậy là ta trách oan ngươi rồi." Lãnh Ly ngữ khí nhàn nhàn, "Được thôi, ta đi." Nàng ngược lại muốn xem xem trong hồ lô của bọn họ rốt cuộc chứa thuốc gì!
"Vâng, ngày mai ta ở Vân Phủ đợi Yến Vương phi đại giá." Vân Tuyền trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, thật may nhiệm vụ Hách Liên Trần giao, nàng đã hoàn thành.

Nàng hi vọng Hách Liên Trần có thể cùng Yến Vương và Yến Vương Phi hòa hảo như lúc ban đầu, ít tranh đấu một chút.
Hôm sau, Lãnh Ly nói một tiếng với Hoàng Thái Hậu việc muốn đi Vân Phủ, Hoàng thái hậu nhíu mày, "Thật kỳ quái, Liễu Quý Phi lại nguyện ý để Vân Tuyền tiếp xúc với ngươi?"
Lãnh Ly bình tĩnh lắc đầu, "Vân Tuyền là người đơn thuần, tôn tức nghĩ chuyện không đơn giản như vậy, nếu muốn tìm ra nguyên nhân, tôn tức nhất định phải đi một chuyến."
"Nếu bọn họ muốn đối phó ngươi thì sao?" Hoàng Thái Hậu có chút nóng nảy, dù sao Hách Liên Hiên đã đưa nàng giao phó cho mình.
"Hoàng Thái Hậu cảm thấy các nàng thật sự có khả năng đối phó tôn tức sao?" Lãnh Ly nghênh tiếp ánh mắt lo lắng của Hoàng Thái Hậu, lộ ra phong thái tự tin, Lãnh Ly nàng không yếu ớt như vậy.
Hoàng thái hậu bình tĩnh nghĩ lại, những ngày này Liễu Quý Phi, Thanh Phi còn có một đám cung nữ thái giám, ai cũng nghĩ các loại biện pháp đối phó nàng, thế nhưng mỗi lần đều bị nàng từng bước hóa giải, Hoàng thái hậu cười một tiếng:"Vậy ngươi đi cẩn thận."
"Vâng ạ.

Tôn tức đã biết." Lãnh Ly hành lễ đi ra khỏi Bích Tiêu Cung.
Thanh Âm khoác lên cho nàng một chiếc áo choàng thêu hoa thu hải đường màu anh thảo, hai người lúc này mới ra khỏi hoàng cung, ngồi lên xe ngựa, tiến về phía Vân Phủ.
Xe ngựa dừng ở cổng Vân Phủ, xa phu đặt bàn đạp xuống, Lãnh Ly bước xuống khỏi xe ngựa, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu treo trên cao, Vân Phủ này nàng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.
Hạ nhân chờ ở cửa nhìn thấy Yến Vương Phi giá lâm, lập tức chào hỏi: "Yến Vương Phi, ngài đến rồi, mời vào bên trong, tiểu thư đang đợi."
Lãnh Ly lạnh lùng gật đầu, những hạ nhân Vân Phủ này có kẻ nào không nịnh nọt, lá mặt lá trái, nàng đối với bọn họ không có nửa điểm hảo cảm.

Đi vào sảnh chính, bên trong ngồi đầy các thiên kim tiểu thư nổi tiếng trong kinh thành, các nàng trang phục tiên diễm, phục trang đẹp đẽ, cả phòng đều là mùi phấn son nồng đậm.

Nhìn thấy Lãnh Ly, dù trong lòng các nàng có bao nhiêu xem thường Lãnh Ly là con thứ của Lãnh Phủ đi chăng nữa cũng nhất định phải cung cung kính kính một tiếng Yến Vương Phi, còn phải đứng dậy hành lễ.
Lãnh Sương Linh nhìn thấy Lãnh Ly trực tiếp nhào tới, đưa nàng ngồi xuống bên cạnh mình, "Không nghĩ tới ngươi thật sẽ đến."
Lãnh Sương Linh thật sự bất ngờ, dù sao hôm nay Hách Liên Trần cũng trở về, nhìn thấy Lãnh Ly thiếu không được giương cung bạt kiếm, không chừng còn có một trận đọ sức.
"Ta vì sao không thể tới." Nàng là Lãnh Ly, không phải là A Khí, đối với Hách Liên Trần cùng Vân gia chỉ có hận.
Cho nên nàng sẽ càng lạnh nhạt, biểu hiện lại càng thêm bình tĩnh, đối với mọi sự đều nhẹ như gió thoảng mây trôi, không thể gợi lên một tia hứng thú.

Tựa như một con sói giảo hoạt mà hung ác núp trong bóng tối rình mò con mồi của mình.

Từng nhóm tiểu nha hoàn của Vân Phủ nối đuôi nhau bưng khay trà xanh quý đi vào, Lãnh Ly đối những vật này không làm sao có hứng cho nổi, những kiểu thư khác nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, không ngừng tán dương, "Không hổ là trà của Vân Tương phủ, so với những nơi khác thực sự ngon hơn hẳn."
Vân Tuyền từ ngoài sảnh đi vào nghe vậy, mang theo chút đắc ý nói: "Chẳng qua là trà Long Tỉnh thượng hạng Hoàng Thượng ban thưởng."
"Đúng vậy, ai bảo ngươi là Tam Vương Phi tương lai đâu." Chẳng biết từ khi nào đã có một nữ tử váy dài đỏ rực đứng ở lối vào của chính sảnh, dung mạo thanh tú, cùng Vân Tuyền có mấy phần tương tự, nhưng lại mang theo phần sắc bén, nàng nhướng lông mày quét qua đám người, ánh mắt thẳng tắp rơi vào người Lãnh Ly tràn đầy giễu cợt.
Lãnh Ly biết nàng đang nhìn mình, cũng không tránh né ánh mắt của nàng ta, Vân Ki, là thứ muội của Vân Tuyền,là con của một thị thϊếp, dù không được Vân Yến Thanh cưng chiều nhưng lại phi thường ngang ngược càn rỡ.

Ngoại tổ phụ của nàng là phó tướng trấn thủ Hung Nô, trước đó vài ngày hẳn là về nhà ngoại tổ phụ thăm người thân đi.
Lãnh Ly cũng biết nàng ta, mặc dù là con thứ, thế nhưng Vân Yến Thanh cũng không dám xem thường, chỉ là nàng cũng giống như mình, không được sủng ái, lại luôn bị mẫu thân của Vân Tuyền- Đại phu nhân khắt khe, chèn ép.
Nghe nói đã từng phản kháng lại Đại phu nhân, đem một ngón tay của Đại phu nhân bẻ gãy, đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên Đại phu nhân đối nàng ta cực kì thống hận.
Về sau nàng cũng không ngừng tìm đại phu nhân gây phiền phức, Vân Yến Thanh không có cách nào khác liền đem nàng đưa về nhà ngoại tổ phụ, dù sao ngoại tổ phụ cũng chỉ có mẫu thân nàng là nhi nữ, mà mẫu thân nàng- Tam phu nhân lại chết sớm, nàng đi tận hiếu cũng là phải.
Vân Tuyền thật không nghĩ tới nàng sẽ trở về.

"Muội muội ngươi đã trở về." Vân Tuyền ấm áp cười với nàng, tuy rằng không có chút cảm xúc gì, nhưng không ai có thể bắt lỗi.

Vân Ki không thèm ngó ngàng tới Vân Tuyền, Lãnh Sương Linh nhìn Vân Ki phảng phất nhìn thấy mình ngày trước, ngang ngược càn rỡ, không biết thu liễm, chẳng trách mình bị Lãnh Ly giáo huấn thảm hại như vậy.

Nhưng nhìn Vân Tuyền dáng vẻ mềm mại nũng nịu, cũng khó trách Vân Ki căn bản không sợ nàng.
"Ừm, ta trở về." Vân Ki đi vào chính sảnh, "Có phải tỷ tỷ không muốn ta trở về, mới cười giả tạo như vậy đúng không."
Oanh!
trên mặt Vân Tuyền một trận khô nóng, bị Vân Ki nói mặt đỏ tới mang tai.

Nàng trời sinh sẽ không cùng người khác cãi nhau, mà Vân Ki lại là hậu nhân của một tướng quân, trời sinh ngang ngược.
"Được rồi, được rồi, Vân Tuyền, ta thấy vẫn là nhanh bắt đầu đi." Liễu Thiên Thiên một mực không quen nhìn tỷ muội hai người đấu đến đấu đi, sớm đã mất kiên nhẫn.
Vân Tuyền nghĩ là Liễu Thiên Thiên giải vây cho mình, ánh mắt cảm kích lại đối mặt với dáng vẻ không kiên nhẫn của Liễu Thiên Thiên.
Nàng có chút ngượng ngùng, "Lần trước so cầm nghệ ở Lãnh Phủ tất cả mọi người đều tham dự, một tay cầm nghệ của đồ đệ Mộ Bạch Tiên Sinh là Khanh Nho công tử thật khiến mọi người khắc sâu ấn tượng.

Mặc dù hôm nay không có Khanh Nho công tử đến bình phẩm, ta vẫn mời đến cầm sư nổi tiếng nhất ở kinh thành, Băng Khê công tử." Vân Tuyền vừa dứt lời, Băng Khê công tử liền từ sau tấm bình phong đi ra.
Lãnh Ly ngước mắt nhìn, thật đúng là Băng Khê công tử, nàng mặc dù chưa từng nghe qua tên của hắn thế nhưng là hôm nay gặp mặt thật sự là kinh ngạc.

Một thân hồng trang, khóe mắt lông mày mang theo vẻ yêu mị thuộc về nữ nhân, khác hẳn với Khanh Nho tà mị yêu dã.

Nam nhân như vậy khiến Lãnh Ly chấn động đến toàn thân ác hàn.
"Gặp qua các vị tiểu thư." Thanh âm của Băng Khê lộ ra một cỗ ôn nhu, ánh mắt hắn nhàn nhạt nhìn về phía Lãnh Ly, "Gặp qua Yến Vương Phi."

Lãnh Ly trầm mặc gật đầu, nam nhân này tâm kế quá sâu, thiên kim tiểu thư nhiều như vậy hắn không cần, lại cứ đối với một Vương phi như nàng nịnh nọt, quả nhiên có bẫy.
Mà những thiên kim tiểu thư này người nào chẳng có tâm lý đố kỵ mãnh liệt nhìn thấy hắn nịnh nọt mình, ánh mắt ác độc tuyệt không che giấu.
Đáng tiếc trong lòng của nàng chỉ có Hách Liên Hiên.
"Như vậy, chúng ta rời bước đến hoa viên Vân Phủ đi." Vân Tuyền nói.
Đám người đứng dậy đi đến hoa viên .
"Yến Vương Phi, tựa hồ không quan tâm." Băng Khê đi đến cạnh Lãnh Ly, trên người hắn có mùi thơm rất nồng, Lãnh Ly không khỏi chau mày.
Lãnh Ly không nói, Thanh Âm ở một bên nhìn thấy có người dám tiếp cận Vương phi nhà mình, lập tức trầm mặt nói: "Vương phi nhà ta tâm không ở chỗ này, cũng không liên quan gì đến ngươi."
Băng Khê cười nhạt một tiếng, "Không hổ là thị nữ bên người Yến Vương Phi, thật lanh lợi."
Lãnh Ly biết ý hắn là nói Thanh Âm không có quy củ, "Thanh Âm, đi thôi." Lãnh Ly nhàn nhạt nói.
Thanh Âm hướng về phía Băng Khê hừ lạnh một tiếng, theo Lãnh Ly rời đi.

Đôi mắt vốn đang ôn nhu của Băng Khê nháy mắt trở lên sắc bén, nữ nhân của Hách Liên Hiên quả đúng là cao ngạo.

Chầm chậm đi qua hàng lang, xuyên qua hàng rào lục sắc, trước mắt liền rộng mở.
Hoa viên của Vân Phủ phi thường độc đáo, tuy không trang nghiêm như hoàng cung, nhưng nơi nơi lộ ra khí chất lịch sự tao nhã.
Sân khấu được dựng trên mặt nước, trong ao là hoa sen đàng thời đẹp nhất, gió nhẹ thổi qua hương thơm bốn phía
Lãnh Ly ngồi ở vị trí ngoài cùng, nàng sẽ không đàn, hôm nay chỉ đến thưởng thức mà thôi.
Băng Khê lại ngồi tận cùng ở bên trong, xa xa nhìn lại, chỉ cảm thấy hắn như mẫu đơn được lá xanh vây quanh, ai có thể nghĩ tới hắn thật ra là một đại nam nhân cơ chứ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận