"Ngươi? !" Hách Liên Trần nắm chặt hai tay, đầu ngón tay nắm chặt đến nỗi phát ra tiếng vang.
"Bây giờ sắc trời đã muộn, lại phát sinh chuyện như vậy, ta liền không ở thêm, ta còn muốn chạy về cung.
Cáo từ." Lãnh Ly vén vạt áo lên, đi ra vườn hoa.
Lãnh Ly rời đi, Băng Khê cũng nói một tiếng cáo từ rồi đuổi theo.
"Yến Vương Phi xin dừng bước." Băng Khê gọi Lãnh Ly đang chuẩn bị đi vào xe ngựa.
Lãnh Ly đứng tại chỗ, cùng Băng Khê duy trì một khoảng cách nhất định hỏi: "Có việc gì?"
"Không, ta chỉ là muốn hỏi thăm người một chút được chứ?" Băng Khê khẽ cong khóe môi, ý cười mang vẻ quan tâm.
"Ta rất tốt, đa tạ." Lãnh Ly ghét nhất người khác cố ý tiếp cận, huống chi Băng Khê này không đơn giản, nàng không thể không phòng.
Do không biết thân phận của hắn trước đó, nàng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
"Vậy là tốt rồi." Băng Khê nhìn nàng chăm chú, cặp mắt đào hoa dường như nói không hết được tình nghĩa lưu luyến.
Lãnh Ly liếc nhìn cổng Vân Phủ ra ra vào vào hạ nhân, nàng nhìn thấy đôi mắt đối phương phản chiếu chính mình như nhìn tình nhân, khó đảm bảo rằng người khác sẽ không sinh nghi, mình ở lại đây cũng sẽ trở thành đề tài cho người khác bàn luận.
"Tạm biệt." Lãnh Ly mí mắt rủ xuống, giẫm lên bàn đạp đi vào xe ngựa.
Trở lại trong cung, Lãnh Ly đem sự tình kể lại cho Hoàng Thái Hậu, Hoàng thái hậu sầm mặt lại, "Không nghĩ tới Hách Liên Trần cư nhiên gan to bằng trời, thế mà tại trong phủ Vân Tương động thủ gϊếŧ người."
"Hắn cùng Vân Tuyền có đính ước, cùng Vân Tương vốn là một nhà.
Vân Tương mặc dù cũng phát hiện sự việc, nhưng là hiện tại hai nhà có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, chỉ sợ cũng chỉ có thể thay Hách Liên Trần che giấu." Lãnh Ly nhàn nhạt nói, nghĩ đến hôm nay Hách Liên Trần to gan như vậy, xem ra hắn thật hận chính mình.
Hôm sau, thời điểm tảo triều có người kể lại sự tình ở Vân Tương phủ, Hoàng Thượng nghe xong nhíu chặt hai hàng lông mày, hỏi: "Vân Tương, tối hôm qua hết thảy chết bao nhiêu người, tổn thương bao nhiêu người?"
Vân Yến Thanh biết việc này không che giấu được, hắn quỳ xuống trước điện, "Khởi bẩm Hoàng Thượng, chết sáu người, tổn thương mười hai người.
Đều là tiểu thư trong kinh thành."
"Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy, đã tra được hung thủ hay chưa?" Hoàng Thượng lại hỏi.
"Hồi Hoàng Thượng, vẫn chưa tra ra.
Hắc y nhân này động tác nhanh nhẹn, thần cùng gia đinh, thị vệ không tài nào đuổi kịp." Nói đến đây, Vân Yến Thanh lộ vẻ ảo não, hối hận sâu sắc.
Hách Liên Trần hai tay giấu trong áo siết chặt, sợ Vân Yến Thanh để Hoàng Thượng sinh nghi.
Hoàng Thượng nghe xong, trầm mặc không lên tiếng, lát sau mới nói: "Sự việc đã xảy ra cũng phải nói cho các tiểu thư bị thương một câu trả lời, Vân Tương, ngươi từ trong phủ xuất một ít tiền an ủi cho người nhà các tiểu thư ấy đi.
Thị vệ trong phủ ngươi không được, trẫm liền phái thị vệ trong cung đến phủ của ngươi.
Ngươi là Tể tướng đương triều, không thể có sơ suát."
"Vâng, thần tuân chỉ.
Đa tạ Hoàng Thượng." Vân Yến Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng chuyện này cũng lắng xuống.
Một lát sau, bách quan nghị luận ầm ĩ, đều nói Vân Yến Thanh rất được hoàng thượng sủng ái, thế mà phái thị vê trong cung đến phủ của hắn, thật sự là vinh sủng.
Trong ngự hoa viên, Lãnh Ly đứng nhìn hồ nước xanh biếc dập dờn, trên mặt nụ cười nhàn nhạt, cũng là cảnh xuân diễm lệ.
Lãnh Thiệu đứng phía sau nàng, có chút chán nản, cư nhiên lại khiến cho Vân Yến Thanh được lợi.
"Lãnh Tướng Quân không cần sinh khí." Lãnh Ly quay đầu nhìn thoáng qua Lãnh Thiệu, thấy hắn phồng mang trợn má có chút buồn cười, nàng che khóe miệng đang nhếch lên nói: " Người nghĩ rằng là Hoàng Thượng có ý tốt phái người đi bảo vệ Vân Yến Thanh sao?"
"Không phải sao?" Lãnh Thiệu hỏi ngược lại.
Lãnh Ly lắc đầu, "Vân Yến Thanh hiện tại mới là bước đi khó khăn, bên người bị Hoàng Thượng thu xếp nhiều người như vậy.
Về sau hắn muốn gặp với người nào, kế hoạch chuyện gì, hoàn toàn không thoát khỏi lòng bàn tay của Hoàng Thượng."
Lãnh Thiệu giờ mới gật đầu hiểu được, hắn vuốt râu nói: "Ta nghĩ hôm nay tại sao Hoàng Thượng phái thị vệ trong cung đi như thế, thì ra là vậy."
Lãnh Ly cúi đầu nhìn cá chép trong hồ,từ hộp bạc trong tay Thanh Âm lấy một ít thức ăn, sau đó dùng một tay khác rải thức ăn xuống hồ.
"Sự do người làm." Nàng thản nhiên nói.
Lãnh Thiệu nhìn qua nàng, không xác định mà hỏi: "Là con đưa chủ ý cho Hoàng Thượng?"
Lãnh Ly cười lắc đầu, "Con không có khả năng kia, Người ngược lại là có thể suy nghĩ kĩ, hiện tại trong cung ai là người thổi gió gối đầu, làm Hoàng Thượng vui vẻ?"
Lãnh Thiệu mới chợt hiểu ra, bây giờ người hoàng thượng sủng ái nhất chính là Thúy Vi Cung Phương Tần.
Không nghĩ tới Phương Tần thế mà lại là người của Lãnh Ly, xem ra nữ nhi này không đơn giản, ở trong cung ngần này thời gian mà đã có được cho mình tâm phúc như vậy.
Lãnh Ly đem tất cả chỗ thức ăn còn lại thảy vào trong hồ, hôm qua nàng từ trong cung về sau đó liền trực tiếp đi gặp Phương Tần.
Phương Tần vốn dĩ bất mãn với Vân Yến Thanh, bởi vì nàng phong vị, đám người Vân Yến Thanh đến nói với Hoàng Thượng nàng không có gia thế, chỉ là một nhạc công, thực sự là không thích hợp làm chủ vị một cung.
Mặc dù Hoàng Thượng bác bỏ tấu chương của bọn hắn, nhưng lại khiến cho Phương Tần mang thù, chỉ cần có cơ hội hạ thấp kẻ thù của mình, nàng liền không bỏ qua cơ hội.
Chính vì vậy, Lãnh Ly mới dễ khống chế nàng.
"Đúng rồi, Miêu Cương truyền tin tức đến chắc con cũng biết rồi?" Lãnh Thiệu nghĩ nửa ngày mở miệng hỏi.
"Ừm." Lãnh Ly gật gật đầu, "Chuyện lần này không nghĩ tới Hách Liên Hiên xử lý tốt như vậy thật khiến con bất ngờ, xem ra Hách Liên Trần làm cho hắn kinh sợ, mới khiến cho hắn không dám thể hiện năng lực của bản thân, như vậy rất tốt.
Hắn mạnh một chút người khác mới không dám xem thường hắn."
Lãnh Thiệu gật gật đầu, lại có mấy phần lo lắng nói: "Mặc dù như thế, thế nhưng mà cây to đón gió, đạo lý này con nên hiểu."
"Ừm, đúng vậy, cho nên mới để Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần bọn họ biết." Lãnh Ly xoay người, "nhưng mà con không sợ, lúc trước chưa từng, bây giờ càng không, tương lai càng như vậy.
Con không phải là người tốt, nhưng cũng không phải lòng dạ đàn bà.
Đặc biệt là chuyện phát sinh ngày hôm qua,con đều thấy rõ rành rành trước mắt.
Có câu nói, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân mình, từ hôm nay trở đi con gặp thần gϊếŧ thần, gặp quỷ gϊếŧ quỷ!"
Nhìn thấy đáy mắt Lãnh Ly tỏa ra hàn khí, Lãnh Thiệu liền cảm thấy lạ lẫm, nhưng dù sao đi nữa cũng là nữ nhi của hắn.
Hiện tại bọn họ là một thể
"Con cần ta làm bên ngoài làm cái gì cho con không?" Lãnh Thiệu dò hỏi.
Lãnh Ly nghĩ nghĩ, "Hiện tại trong triều, người của chúng ta quá ít.
Con là phận nữ nhi cũng không thể can dự triều chính.
Con muốn tìm một vài tâm phúc sắp xếp vào, quan văn ngũ quan đều muốn, nếu như được như vậy, thì người của chúng ta cũng không ít."
Lãnh Thiệu hiểu được ý tứ của nàng, hắn gật gật đầu, "Con yên tâm đi.
Ta hiện tại liền để người của mình tìm hiểu, sắp tới chuẩn bị thi văn thi võ, chúng ta liền cơ hội này tìm thêm nhân tài."
"Ừm, chuyện này giao cho Người con yên tâm." Lãnh Ly suy nghĩ rồi nói thêm: "Con trước tiên sắp xếp Lãnh Phong tiến cung, trong cung thị vệ tuy nhiều, nhưng mà không có người nhà bên cạnh, quả thật không tốt."
Lãnh Thiệu gật gật đầu, dù sao cũng liên quan đến binh gia, nếu như an bài người ngoài thì có chút lo lắng, Lãnh Phong là con của mình tự nhiên yên tâm.
Hơn nữa Lãnh Ly cùng Lãnh Phong quan hệ thị vệ với nhau, tự nhiên sẽ không bị đàm tiếu.
"Tốt, ta sẽ an bài."
Lãnh Ly gật gật đầu, nàng nhìn xem mặt trời, "Thái hậu ngủ trưa muốn tỉnh, con đi xem một chút."
"Ừm." Lãnh Thiệu gật đầu nhìn xem nàng rời khỏi dịch quán bên cạnh ao.
Nghe nói Lãnh Ly gặp chuyện, tim Hách Liên Hiên như ngừng đập, hắn ngồi trên ghế, tay nắm chặt lấy tay vịnh ghế dựa, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Xem ra hắn ngày đó để Lãnh Ly tiến cung nhưng thật ra là đưa nàng đưa đến đầm rồng hang hổ, cho dù là Hoàng thái hậu cũng không thể hoàn bảo hộ nàng chu toàn, đem nàng giao cho người khác, thật không bằng đưa nàng lưu tại bên cạnh mình.
"Báo, khởi bẩm Vương Gia, có một phần nhỏ Miêu quân đang tiến lại gần chúng ta!" Một sĩ binh từ bên ngoài chạy vào lều vải đánh gãy suy nghĩ của Hách Liên Hiên.
Hách Liên Hiên bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
"Khởi bẩm Vương Gia, chúng ta cũng không rõ, Miêu quân dường như rất không bình thường.
Bọn họ đều che mặt, trong tay giơ khảm đao, tại biên cảnh bên kia vòng quanh một hồi lâu mới rời khỏi."
"Vậy bọn họ có tổn thương đến bách tính hay không?" Hách Liên Hiên biết Miêu Cương nội bộ lại xuất hiện một thế lực nhỏ, nghe nói làm cho Đại Tế Ti phi thường đau đầu.
"Bọn hắn bắt bắt một nam một nữ liền rời đi." Binh sĩ chi tiết bẩm báo.
Bắt đi một nam một nữ? ! Hách Liên Hiên trầm ngâm hồi lâu, bọn họ đây là muốn làm gì đây? Thật vất vả biên thành khôi phục yên bình, tuyệt đối không thể lại để cho địch nhân phá hư.
Mà bây giờ hắn còn không thể hành động thiếu suy nghĩ, dù sao triều đình không có đưa lương thảo đến, nếu như chiến sự xảy ra, bị Miêu quân từ phía sau chặt đứt đường cung cấp lương thảo, như vậy nơi này liền trở thành tử thành.
Chỉ là vì cái gì lương thảo còn chưa được đưa đến.
Hách Liên Hiên nghĩ viết cho Lãnh Ly một phong thư, hi vọng nàng trong cung hỗ trợ tìm hiểu một chút.
Nhận được thư của Hách Liên Hiên, Lãnh Ly liền lập tức điều tra
Nàng tìm Lãnh Phong đã được đưa vào cung làm thị vệ, nói với hắn: "Ta muốn hỏi ngươi, đội ngũ vận chuyển lương thực đã xuất phát hay chưa?"
Lãnh Phong gật gật đầu, "Đã xuất phát bảy ngày trước.
Có chuyện gì sao?" Nhìn thấy Lãnh Ly cau mày, Lãnh Phong có một loại dự cảm không tốt.
"Hách Liên Hiên viết thư cho ta, lương thảo vẫn chưa tới." Lãnh Ly có chút lo lắng nói.
"Nếu như vậy tại sao hắn không viết thư cho Hoàng Thượng mà ngược lại viết thư cho ngươi?" Lãnh Phong hỏi.
"Lần này người đưa phụ trách vận chuyển quân lương là ai?" Lãnh Ly cắn răng hỏi.
"Là Hách Liên Sở!" Lãnh Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Đúng, chính là hắn, nếu như Hách Liên Hiên gửi thư cho Hoàng Thượng nói lương thảo chưa tới, mặc dù bây giờ không phải lúc cấp bách, lại thêm ngày mưa dầm đường xá khó đi, bị Hách Liên Sở dùng lý do này qua loa tắc trách trở về, ngược lại để Hoàng Thượng nghĩ Hách Liên Hiên không coi trọng tình nghĩa huynh đệ.
Cho nên chúng ta trước hết tra tìm nguyên nhân, sau đó mới có thể đúng bệnh hốt thuốc!" Lãnh Ly biết Hách Liên Sở nhất định là cố ý như thế, lại nghĩ tới lần trước Hách Liên Hiên suýt chút nữa từ tay Lưu Chí mua lương thực mốc meo..