Dục Hỏa Độc Nữ


Nàng lạnh lùng nhìn băng khê , chậm rãi nói : " nàng ấy đã không sao nữa rồi.

chỉ là ba ngày sau nàng ấy sẽ phải chịu một đợt bong tróc da lớn, lúc da bị bong thì sẽ rất khó chịu , ngứa ngáy khó nhịn, ngươi không được để nàng ấy đụng vào vết ngứa, chịu đựng qua một ngày sẽ không sao nữa."
Lãnh Ly đứng dậy rời đi , Băng Khê quỳ xuống bên cạnh nhạc vô song thì thấy quả thật vết bầm tím trên mặt đã đỡ hơn rất nhiều
" cảm ơn" Băng Khê khó khăn nói ra hai chữ
" ta chỉ là hiếu kì không biết nàng ấy sao lại trúng phải loại độc hiếm này?" Lãnh Ly đoán loại độc này là loại độc nguy hiểm nhất , đặc biệt là đối với nữ nhân mà nói, nhìn dung nhan của chính mình từng chút từng chút bị ăn mòn và lở loét, loại cảm giác đó thật không dễ chịu.
" ta cũng không biết, chỉ trong một đêm, mặt và cơ thể của nàng ấy bắt đầu xuất hiện các nốt đỏ rồi dần biến thành bầm tím, sau đó da bắt đầu lở loét , ta tìm rất nhiều danh y đều không được.

Cuối cùng nhạc vô ngân nói với ta, dùng nhân sâm ngàn năm và hoa sen tuyết làm thành bạch đan thì có thể giữ vững tâm mạch của vô song.

Nhưng loại nhân sâm ngàn năm tốt nhất chỉ có Vân phủ có ." nói tới tình hình lúc Nhạc Vô Song bắt đầu phát bệnh, sắc mặt Băng Khê trở nên đau khổ
" Nói vậy ngày hôm đó ngươi xuất hiện ở Vân Phủ là đi trộm nhân sâm ngàn năm này?" Lãnh Ly nghĩ đến ngày hôm đó hắn ta được Vân Duệ mời đến Vân phủ, hóa ra là vì thứ này.
"Chính xác"
Lãnh Ly mỉm cười, may là bản thân Nhạc Vô Song bị trúng độc chứ không phải vì ăn cái nhân sâm có độc kia, nói không chừng liền sớm chết.
"Cho nên ngươi vì cứu nàng ta mà để Nhạc Vô Ngân cướp lương thảo của triều đình ?" Hách Liên Hiên đã đem mọi chuyện xâu chuỗi lại rồi.
"Đúng vậy, vốn dĩ ta nghĩ đã nắm mọi bằng chứng Hách Liên Sở buôn bán lương thực của quân doanh trong tay, sau đó giam giữ hắn, nghĩ muốn uy hϊếp Hách Liên Trần , nhưng không ngờ tới hắn ta lại có thể không ngó ngàng tới Hách Liên Sở, còn Hách Liên Sở thì đột nhiên biến thành củ khoai nóng bỏng tay" Băng Khê nói
Lãnh Ly đi tới bên cạnh Hách Liên Hiên , từ từ nói :" Mọi việc cũng quá trùng hợp rồi, Nhạc Vô Song trúng độc, Băng Khê vì cứu Nhạc Vô Song liền đi trộm lương thảo, mà việc lương thảo của Hách Liên Sở vừa hay cùng lúc với nàng ta bị trúng độc, đến núi tử hoa chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà có nhiều sự trùng hợp như vậy." mắt Hách Liên Hiên nặng trĩu, kì thực trong lòng hắn cũng đang đặt nghi vấn, nói thế nào thì Hách Liên Trần cũng không để người bắt cóc Hách Liên Sở, việc này đối với hắn ta không có lợi ích gì, lẽ nào vẫn còn có người đứng sau?
"Vô Song, Vô Song" Băng Khê phát hiện Vô Song vốn đang ngất xỉu mắt đã bắt đầu mở.

Nhạc Vô Song không nghĩ tới bản thân thế mà còn sống, mắt nhìn chằm chằm vào Băng Khê đang giữ chặt tay mình, đôi mắt xinh đẹp của nàng rơi lệ : " Băng Khê"
Băng Khê đỡ Nhạc Vô Song dậy, để nàng tựa vào ngực mình Lãnh Ly thấy nàng ta tỉnh lại, biết mình ở lại trong này cũng không có tác dụng gì nàng nói với Băng Khê: " Ngươi có thể đem bằng chứng Hách Liên Sở buôn bán lương thực quân đội trong tay các ngươi cho ta không?
Băng Khê gật đầu nói: " Ta để chứng cứ ở kinh thành, ba ngày sau ta phải mang theo Vô Song trở về, đến lúc đó ta sẽ cho người đưa đến trong phủ Lãnh tướng quân"
"Cũng tốt." Lãnh Ly gật đầu, "Các người cố gắng bảo trọng" đi ra khỏi phòng, hai tên thị vệ giữ chặt Hách Liên Sở bị trói cả hai tay hai chân, đầu bị trùm vải đen cũng chưa làm rõ tình hình, Hách Liên Sở cho rằng có người muốn gϊếŧ hắn, hắn không ngừng than khóc xin tha thứ, " Các đại hiệp , các đại hiệp tha mạng, ta sai, ta sai thật rồi, thả ta đi."
Lãnh Ly bật cười, ngay cả Hách Liên Hiên cùng Lãnh Phong cũng cười giễu cợt.

Không ngờ Hách Liên Sở bình thường luôn tự cho là đúng cũng có lúc như này
" Ngươi sao lại sai rồi?" Lãnh Ly thu hồi lại tâm trạng muốn cười, thấp giọng hỏi .
" Ta, ta không nên buôn bán lương thực của quân doanh , ta thật sự sai rồi, đừng gϊếŧ ta!" Hách Liên sở cũng mò không ra đông tây nam bắc , chỉ có thể không ngừng ở đó van xin tha thứ.

Lãnh Ly nhàn nhạt cười một tiếng, xé toạc khăn trùm đầu của Hách Liên Sở, cười nói :" Chậc chậc, ta nói Tứ Vương Gia , gan của ngươi cũng thật to không ngờ dám một mình buôn bán lương thực của quân doanh , ngươi nói xem lúc về để Phụ Hoàng định cho ngươi tội danh gì thì tốt đây?"
Hách Liên Sở chỉ cảm thấy vốn dĩ ban đầu đang trong tối đen trong chốc lát tầm nhìn trở nên thoáng , vốn dĩ hắn có chút không thích ứng được, sau đó nghe thấy tiếng cười của Lãnh Ly, trong nháy mắt hắn ta cảm thấy có một chậu nước lạnh từ trên đầu giội xuống chân, nhìn thấy rõ trước mắt là Lãnh Ly cùng với Hách Liên Hiên.

Toàn thân hắn run lên, đôi mắt trừng to " Ngươi nói bậy gì đó, ta không có một mình buôn bán lương thực quân doanh, ta nói cho ngươi biết, Yến Vương Phi , ngươi dám vu khống ta, cẩn thận ta khiến ngươi chết không có chỗ chôn."
"Tứ Vương Gia, ta sợ quá!" khóe miệng Lãnh Ly khẽ cong, lộ ra nụ cười lạnh như băng, " Trên đường đi ta coi ngươi đắc ý được mấy ngày, ta nghĩ rất nhanh chúng ta sẽ không cần gặp nhau nữa thật là quá tốt!"
"Các ngươi không có quyền trừng phạt ta!" Hách Liên Sở kêu gào, " Ta muốn gặp phụ hoàng, các ngươi đừng hòng ngăn cản ta."
Lãnh Ly cười lạnh, nàng biết Hách Liên Sở mang suy nghĩ là bọn nàng không có bằng chứng nên mới dám như thế, thế nhưng Lãnh Ly đối với hắn đã nổi lên ý muốn gϊếŧ người.

Nghĩ tới ngày đó trong cung hắn có ý định hãm hại, nếu như không phải nàng thông minh thì làm sao có thể sống đến bây giờ, còn có lời chửi bới của mẫu phi hắn, toàn bộ rõ mồn một trước mắt để hắn sống đến hôm nay cũng coi như là nàng nhân từ.
"Mang hắn xuống đi " Lãnh Ly vẫy tay, hai tên thị vệ ném Hách Liên Sở vào kho dự trữ.
Chuyện lần này chắc phải mất một thời gian, phía xa xa phát ra ánh sáng nhè nhẹ, do có nhiều người, đi trong rừng núi tử hoa, nhìn thấy những hình thù kì quái của cây rừng tối tăm sâu thẳm cũng không cảm thấy rùng mình "Nhạc Vô Song bị trúng độc, khiến cho ta nhớ tới một người." Lãnh Ly tiến về phía trước , Hách Liên Hiên còn có Lãnh Phong cùng ở bên cạnh nàng.
"Ai?" Hách Liên Hiên hỏi
" Triệu Nho bị mất tích, cùng bốn người Tây Sơn kia." lúc Lãnh Ly ngửi thấy mùi của thuốc độc, trong đầu liền nghĩ đến đầu tiên chính là người này.

Ngày đó ở trong cung, Vu Càn Phong với những người khác đều không tìm thấy hắn, đáng lẽ hắn ta vào cung không có khả năng xe nhẹ đường quen*, thế nhưng hắn ta vẫn cứ trốn thoát được, nguyên do duy nhất đó là trong cung có người tiếp ứng.
(*xe nhẹ đường quen : quen với việc gì đó,...)
Từ ban đầu Lãnh Ly đã nghi ngờ Hách Liên Trần, rốt cuộc về lòng dạ hay chiến lược thì hắn có khả năng nhất.
Nhưng mà bây giờ xem ra bắt cóc Hách Liên Sở đối với hắn không có gì tốt, nói không chừng còn làm liên lụy hắn, vậy cuối cùng là ai đây? !
Lúc trở lại chân núi tử hoa của thành Vân Phi, trời đã gần sáng.

Ở trong quán trọ, vội vàng ăn qua bữa sáng, Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên tiễn Lãnh Phong hồi kinh
"Các người không cùng nhau trở về sao?" Lãnh Phong không ngờ tới Lãnh Ly và Hách Liên Hiên không định về, ánh mắt Lãnh Ly trong trẻo lạnh lùng nhìn vào trong xe ngựa của Hách Liên Sở, thấp giọng nói : " Chùy Thành bên kia bọn ta còn có chút việc cần xử lí huynh cứ yên tâm về trước đi.

Băng Khê đã đồng ý sẽ đưa chứng cứ đến Lãnh Phủ, lần trước chúng ta diệt trừ Hách Liên Thiệu, Hoàng Thượng đối với tình nghĩa giữa các hoàng tử vô cùng để ý , nếu như bọn ta trở về Hoàng Thượng hỏi cái gì, bất kể trả lời như thế nào, Hoàng Thượng đối với ta và Yến Vương cũng sẽ khó chịu."
Lãnh Phong biết Lãnh Ly lo lắng, "Có lẽ là ngươi nghĩ nhiều rồi"
Lãnh Ly bình tĩnh lắc đầu, "Chỉ là Yến Vương vừa mới lộ ra tài năng, nếu bây giờ làm quá mức Hoàng Thượng tất nhiên sẽ sinh lòng nghi ngờ, nhưng mà lo lắng của hoàng thượng về Yến Vương ta sẽ nghĩ cách nhanh chóng loại trừ."
"Vậy các ngươi bảo trọng, chuyện ở Biên Chùy cũng nên để ý" sau khi căn dặn xong, Lãnh Phong lên ngựa, dẫn tinh binh trở lại kinh thành.
Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên cũng không dừng lại lâu, chuẩn bị ổn thỏa xong cũng lên đường về Chùy Thành.
Trở lại chùy thành, mọi việc cũng coi như đã kết thúc, cho dù là trái tim sắt đá như Lãnh Ly cũng cảm thấy ngày bình thường như thế này thật đáng trân trọng .
Đêm đến, hạ nhân lui xuống, Lãnh Ly quấn chặt chăn ngồi trên giường, đôi mắt sáng rức nhìn theo thân thể rắn rỏi của Hách Liên Hiên đang cởi y phục.

Hách Liên Hiên đối với ánh nhìn sáng rực cực kì mẫn cảm, hắn nghiêng người đối diện với ánh nhìn không chớp mắt của nàng , trên mặt lập tức hiện lên nét cười
"Lãnh Ly, nàng cứ nhìn chằm chằm ta như vậy, khiến ta cảm thấy thẹn thùng nha." Hách Liên Hiên có chút ngại ngùng với ánh mắt của Lãnh Ly.

Oàng! Lãnh Ly chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, có chút mất tự nhiên.

Trên gương mặt trắng nõn như sứ của nàng hiện lên hai rạng hồng.

"ta chỉ nghĩ thân hình và khung xương của chàng không tồi, chắc là tập võ tốt lắm ." Lãnh Ly cười lúng túng, nếu như Hách Liên Hiên là một tên lưu manh thì nàng đã cho một tát rồi.

Hách Liên Hiên thay xong y phục, hắn đi đến trước mặt Lãnh Ly, thân thể Lãnh Ly không tự chủ lùi ra sau, đôi mắt nàng mang theo sự cảnh cáo nhìn về phía Hách Liên Hiên, nếu dám động tới nàng một chút ,hắn liền chết chắc! làm sao Hách Liên Hiên lại không biết sự cảnh cáo hiện lên trong mắt nàng, chỉ là giả ngây giả ngô lâu như vậy, có vài thứ cũng biết cách phớt lờ rồi .
"Lãnh Ly, ánh mắt của nàng thật đáng sợ nha." lấy bất biến ứng vạn biến* , đây mới là biện pháp tốt nhất để công phá tim của lãnh ly
(*lấy bất biến ứng vạn biến : dùng sự kiên định để đối phó với những thay đổi)
Lãnh Ly khẽ thở dài , nàng không nên dùng ánh mắt hung ác như vậy nhìn Hách Liên Hiên, " không cho phép lại nháo, đi ngủ sớm đi."
"được được" kỳ thật vốn dĩ Hách Liên Hiên cũng không muốn làm gì, hắn thông cảm nàng một ngày mệt nhọc, tối nay chỉ muốn ôm lấy nàng ngủ một giấc là được.
Lãnh Ly dịch người vào bên trong giường, Hách Liên Hiên chui vào chăn, đưa nàng ôm vào trong ngực, hắn được tiện nghi còn khoe mẽ nói:"quả nhiên buổi tối lạnh, ôm Ly nhi liền cảm thấy ấm áp hơn nhiều."
Khóe miệng Lãnh Ly nhếch lên, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ mà hiền hòa.
Hôm sau, Hách Liên Hiên kể lại lúc xử lí chuyện lương thảo vài ngày trước đó, đã kết bạn với ba người, hắn nói với Lãnh Ly, cảm thấy ba người này có thể dùng, bây giờ đem bọn hắn sắp xếp trong kinh thành, chậm rãi bồi dưỡng, quan văn quan võ đều có thế lực của mình, về sau làm việc trong triều đình, mới có thể thuận lợi.

Lãnh Ly chậm rãi gật đầu, nàng cũng không phản đối, mưu đồ chính là giang sơn vạn dặm này, không loại trừ phe đối lập thì làm sao nói đến việc thống nhất.

"Nếu không chúng ta liền vào kinh thành nhìn xem ba người mà ngươi nói." Lãnh Ly không phải không tin Hách Liên Hiên, chỉ là lo rằng hắn tâm địa lương thiện, không nhận thức được.
"được, cũng lâu rồi chúng ta không cùng nhau ra ngoài."
Ăn xong điểm tâm, đưa theo Thanh Âm và Càn Phong cùng đi vào chùy thành, lòng dân dần ổn, tập tục chùy thành càng nhộn nhịp hơn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui