Dục Hỏa Độc Nữ


“ Vâng, nhi thần hoàn toàn nghe theo mẫu hậu.” Hách Liên Trần tà tà cười, quả thật mấy ngày nay vì đối phó bọn Hách Liên Hiên mà bản thân tốn không ít tinh lực, thứ hắn muốn chính là giang sơn Duyên Quốc, chờ đến khi hắn đăng cơ làm hoàng đế, hắn muốn gϊếŧ ai thì gϊếŧ.
“ Quý phi nương nương, Hoàng thượng đã đến rồi.” Tịnh nhi đi đến bên người Liễu quý phi nói.
“ n, đi thôi.” Liễu quý phi trang điểm lại một chút, vịn vào Tịnh nhi ra khỏi phòng, mà Hách Liên Trần đi theo phía sau nàng.
Đi đến chính điện Thừa Hòa cung, Hoàng đế đã ngồi xuống, điều mà Liễu quý phi không ngờ tới chính là Phương Tần cũng ở đó, nàng ở đáy mắt cười lạnh, một cái phi tần nho nhỏ, chỉ cần nàng muốn, liền không thể làm nàng sợ.
“ Tham kiến Hoàng thượng, Phương muội muội cũng tới.” Liễu quý phi thu lại bộ dáng hẹp hòi tính toán, biểu hiện hôm nay vô cùng khéo léo.
Hoàng đế vui vẻ gật đầu, đối với biểu hiện của Liễu quý phi vô cùng vừa lòng.
“ Trẫm, cũng là muốn nàng ấy đánh đàn trợ hứng một lát, ái phi nàng sẽ không để ý chứ.”
Liễu quý phi thấy Hoàng đế giọng điệu nhẹ nhàng, trong lòng dù có tức giận cũng không dám lộn xộn, dù sao sự sỉ nhục ngày hôm nay nàng sẽ trả lại từng chút một.
“Sẽ không a, ngày thường thần thϊếp quản lý lục cung, còn phải dựa nhiều vào Phương muội muội giúp bệ hạ giải sầu.” Liễu quý phi tinh tế liếc mắt một cái rồi mỉm cười ngồi xuống.
Hách Liên Trần bước vào với Vân Tuyền đã chờ ngoài điện, hai người đồng thời thỉnh an, “ Phụ hoàng ( Hoàng thượng), kim an.”
“ Đứng lên đi, mau ngồi.” Hoàng đế hiền lành cười, “ Hôm nay chỉ là gia yến, không cần để ý nhiều như vậy.”
“ Đúng vậy đúng vậy.” Liễu quý phi cũng bày ra bộ dáng một mẫu thân tốt, nàng đưa mắt nhìn sang phía đối diện bàn vẫn còn trống, hướng Tịnh hỏi, “ Như thế nào Yến vương và Yến vương phi không có đến?”
Tịnh nhi lộ vẻ mặt khó xử, “Có lẽ là sợ....”vốn dĩ nàng định nói rằng Yến vương và Yến vương phi không chịu lộ diện, nào biết lời còn chưa nói hết, liền nghe thấy thái giám bên ngoài báo, “ Yến vương, Yến vương phi tới.”
Lãnh Ly và Hách Liên Hiên nắm tay đi vào đại điện, lập tức cúi đầu hành lễ, “ Nhi thần ( nhi tức) đến muộn, mong phụ hoàng, Liễu quý phi thứ lỗi.”
“ Đứng lên đi.” Hoàng đế cười nói.
“ Vâng.” Hách Liên Hiên đỡ Lãnh Ly đứng dậy, hai người ngồi xuống vị trí đối diện Liễu quý phi.
“ Không biết Liễu quý phi đã an bài tiết mục gì?” nếu đã là gia yến, thiết nghĩ không thể thiếu ca vũ.
“ Phụ hoàng.” Hách Liên Trần từ từ đứng dậy, hai tay bưng một ly rượu đi đến phía ngoài bàn, “ Phụ hoàng, nhi thần muốn phụ hoàng chứng kiến một việc.”
“ chứng kiến việc gì?” Hoàng đế không biết Hách Liên Trần muốn làm gì.
“ Khi trước ta và tứ đệ cũng chính là Yến vương có chút hiểu lầm vẫn luôn không thể hóa giải, nhi thần sợ hiềm khích này không hóa giải sẽ làm ảnh hưởng tới tình cảm huynh đệ chúng con, cho nên nhi thần ở đây muốn cùng Yến vương hòa hợp trở lại, cũng tránh cho bên ngoài lấy chuyện huynh đệ chúng con không hòa hợp ra gây chuyện khiến cho phụ hoàng phiền lòng.” Nói xong Hách Liên Trần liền cầm ly rượu đi đến trước mặt Hách Liên Hiên, đưa ly rượu tới trước mặt hắn.
Hách Liên Hiên cũng thuận theo đứng dậy, hắn biết hoàng đế đang nhìn vào bản thân mình, mặc dù hắn không lường trước sẽ xuất hiện chuyện như này nhưng hắn vẫn là cầm ly rượu lên, chạm vào ly rượu của Hách Liên Trần, sau đó cả hai một hơi uống sạch.
Hoàng đế nhìn thấy cảnh vui vẻ hòa thuận, trong lòng rất vui mừng.

Vốn dĩ bởi vì chuyện của Hách Liên Sở, khiến hắn tâm tình không yên, hắn không muốn thấy nhất chính là cảnh huynh đệ vì tranh quyền đoạt thế mà trở mặt thành thù.
Hiện giờ Hách Liên Hiên và Hách Liên Trần đã xóa bỏ hiềm khích lúc trước, huynh đệ hòa thuận, đúng với những gì hắn mong đợi.

Hắn nhìn về phía Liễu quý phi nở một nụ cười hiểu ý.
Liễu quý phi thấy Hoàng đế đối với mình khen ngợi, tức khắc xấu hổ, cảnh tượng như vậy thực sự là điều nàng mong đợi.
“ Được rồi được rồi, như này mới giống người một nhà, Yến vương phi ngươi nói có phải không.” Liễu quý phi mỉm cười nhìn Lãnh Ly vẫn luôn im lặng.
Lãnh Ly ngước mắt lên nhìn, ý định hôm nay của Liễu quý phi và Hách Liên Trần, nàng sao lại không rõ.

Bất quá là ở trước mặt hoàng đế làm người tốt, lại muốn tạm thời không tìm phiền toái cho bọn họ.
“ Quý phi nương nương nói phải, đều là người một nhà.” Lãnh Ly dịu dàng cười, diễn kịch mà thôi, hà tất phải tích cực.
Liễu quý phi gật đầu, quay đầu nói với Tịnh nhi : “ Đi đem lễ vật ta chuẩn bị cho Yến vương phi lên.”
“ Vâng”
Tịnh nhi xoay người đi vào nội điện, rất nhanh liền quay lại tay cầm theo một cái hộp gỗ hoa lê đi ra.
Lãnh Ly không khỏi cười lạnh, hôm nay Liễu quý phi diễn trò có thể là làm thật giả lẫn lộn, cư nhiên còn muốn tặng đồ vật, thật là mới lạ a.
Tịnh nhi mang hộp đi đến bên người Liễu quý phi, Liễu quý phi đứng dậy đem hộp mở ra, bên trong là một đôi vòng tay bạch ngọc mỡ dê.
Nàng cầm lấy một cái vòng ngọc hướng trước ánh đèn, ngọc thể trong suốt, xác thực là khối ngọc mỡ dê tốt nhất.
“ Đây là của hồi môn của thần thϊếp.” Liễu quý phi nhìn về phía Hoàng đế, lại nhìn về hướng Lãnh Ly nói : “ Hôm nay ta liền đem ngọc này tặng cho Yến vương phi.

Nói thế nào thì ta cũng coi như là một nửa mẫu thân của Hiên nhi, này cũng coi như là bồi thường ngươi vì sai lầm lúc trước của Liên Trần.”
Lãnh Ly cũng lập tức đứng dậy, “ Quý phi nương nương ta làm sao có thể nhận được những lời này, đều nói là người một nhà rồi, tam hoàng tử yêu quý ấu đệ như vậy, ta và Hiên đều thực sự vô cùng cảm kích.”
Lãnh Ly cười lạnh, giả dối xu nịnh, hoàng gia thật là một bộ ăn nói giống nhau.
“ Tịnh nhi, mau mang qua cho Yến vương phi.” Liễu quý phi đem vòng ngọc trong tay để lại vào hộp, hướng phía Tịnh nhi đánh mắt một cái.
Tịnh nhi nâng hộp lên chậm rãi đi đến trước Lãnh Ly, “ Yến vương phi, mời.”
Nàng còn chưa dứt lời, thấy Lãnh Ly đã vươn tay ra, nàng cũng chầm chậm vươn ra, lại cố ý thời điểm đến gần ngón tay nàng mấy tấc, nhanh chóng buông lỏng tay.
Lãnh Ly sớm đã đoán được sẽ như thế, nàng động tác nhanh chóng, đem hộp nhận đến trong tay.
Tịnh nhi không có nghĩ đến Lãnh Ly sẽ đón được, nàng kinh ngạc không thôi nhìn về hướng Lãnh Ly.
“ Đây nhưng là phần thưởng của quý phi nương nương, Tịnh nhi cô nương ngươi nên cẩn thận mới phải.” Lãnh Ly đại khái liếc nàng một cái, đôi mắt tràn đầy hàn ý khiến cho người ta sợ hãi, Tịnh nhi thân thể run lên, lập tức quỳ xuống, “ Là nô tỳ quá bất cẩn rồi.”
Liễu quý phi thấy Tịnh nhi không có thành công, tuy rằng trong lòng có chút ảo não, nhưng này cũng không phải mục đích chính của yến hội hôm nay, nàng nhìn về phía Tịnh nhi, “ Còn không mau lui xuống, không khí tốt đều bị ngươi phá hủy hết rồi, mấy ngày này ngươi không cần kề cận hầu hạ, tránh cho lúc Yến vương phi đến nhìn thấy lại bực bội.”
“ Vâng.” Tịnh nhi run rẩy từ trong đại điện đi ra.
Lãnh Ly thực muốn vỗ tay khen ngợi Liễu quý phi, giờ đây đôi mắt càng lô hỏa thuần thanh.
Còn có ý nghĩ xấu trong nàng, bên ngoài là đang lôi kéo chính mình, nhưng nếu nàng thực sự đến Thừa Hòa cung này, chỉ sợ lúc ra ngoài xương cốt cũng không còn.
“ Hoàng thượng, hôm nay thần thϊếp chuẩn bị ca vũ, còn xin hoàng thượng thỏa chí.” Liễu quý phi nhìn thoáng qua tiểu thái giám ở cửa, tiểu thái giám hiểu ý xoay người rời đi, một lát sau từ cửa cung đi vào sáu thiếu nữ mặc thạch lựu sắc vũ.
Sáu thiếu nữ này, dung nhan đều phi phàm.

Dáng dấp thướt tha tinh tế, mềm mại uyển chuyển, nhẹ nhàng nhảy múa theo điệu nhạc trong điện, tư thế lay động.
Giống như sáu đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, sáng sủa rực rỡ, yêu thiếu vô song.
Hoàng đế tự rót rượu uống, rất là hưởng thụ.
“ Hoàng thượng, người đừng nhìn tư vũ hôm nay, hôm nay trong đại điện còn có một lễ vật, là thần thϊếp hiến cho hoàng thượng.” Liễu quý phi biết bản thân nên đúng lúc đề cập một chút.
Hoàng đế nghe vậy buông ly rượu xuống, hắn không hiểu ý của Liễu quý phi, chỉ cảm thấy tiếng đàn lượn lờ bên tai, phảng phất như rơi vào tiên cảnh.

Hắn hướng mắt nhìn đi, trên đại điện, chỗ Liễu quý phi, Phương tần, còn có nhi tử của chính mình ái mộ nữ tử, ngoài ra không có cái gì khác.
Hắn mờ mịt nhìn về phía Liễu quý phi, Liễu quý phi nhìn về phía hoàng đế đưa mắt ra hiệu, mọi người nhìn lên, hóa ra là một nữ tử áo đỏ ngồi ở giữa nhạc sư.
Nàng kia dáng người tuyệt đẹp, một đôi tay ngọc cầm đàn chậm rãi gảy, hồng sa che mặt, không thấy rõ dung nhan.

Chỉ thấy da thịt nàng tinh tế, một đôi mắt đẹp mê người.
“ Dừng.” Hoàng đế xua tay, lễ nhạc im lặng mà dừng, hắn ngơ ngẩn nhìn nữ tử kia, trong đáy lòng thế nhưng dâng lên một cỗ cảm giác quen thuộc.
“ Ngươi lại đây.” Hoàng đế chỉ vào nữ tử kia nói.
Nữ tử nghe thấy biểu tình lãnh đạm, phảng phất đã biết sẽ như vậy,nàng chậm rãi đứng dậy tiến đến trước mặt hoàng đế, quỳ xuống thỉnh an, “ Tì nữ, bái kiến Hoàng thượng.”
“ Kéo khăn che mặt của ngươi xuống.” Hoàng đế sắc mặt tái nhợt, giống như nhìn thấy người nào đó không nên nhìn thấy.
Nữ tử áo đỏ lập tức tháo mạng che mặt xuống, một bộ thanh thủy xuất phù dung hiện ra trước mặt khuôn mặt đẹp tựa trích tiên.
Hách Liên Trần và Hách Liên Hiên đều ngẩn người ra.
Lãnh Ly thấy sắc mặt kia của Hách Liên Hiên, không lẽ trên người nữ nhân này có bí mật lớn gì?
“ Ngươi tên là gì?” Lãnh Ly nghe được âm thanh run rẩy hỏi của Hoàng đế, ngay cả ngón tay chỉ vào nữ tử áo đỏ cũng run rẩy.
“ Hồng Loan.” Nữ tử áo đỏ bình tĩnh trở lại.
“ To gan! ” Hoàng đế hung hăng đập bàn trước mặt, mọi người sợ tới mức đều quỳ xuống.

Hắn phẫn nộ nhìn về phía Liễu quý phi, tức giận nói, “ Ngươi đây là có ý gì? ”
Liễu quý phi đầu đầy mồ hôi lớn nhỏ, nàng thanh âm khẽ run nói : “ Thϊếp biết Hoàng thượng thương nhớ Hoàng hậu tỷ tỷ, những năm gần đây đối với cái chết của Hoàng hậu tỷ tỷ vẫn luôn canh cánh ở trong lòng.

Tuy rằng dung mạo Hồng Loan và Hoàng hậu tỷ tỷ giống nhau, thần thϊếp chỉ muốn để nàng thay thế Hoàng hậu tỷ tỷ hầu hạ Hoàng thượng thật tốt mà thôi.

Rốt cuộc thần thϊếp cũng chỉ là muốn Hoàng thượng có thể vui vẻ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui