"Vị đại gia này thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Tiểu nhị nhanh chóng nhận lỗi.
"Khốn nạn!" Râu quai nón căn bản không để ý đến lời xin lỗi của hắn, một chưởng đẩy hắn sang một bên, tay tiểu nhị run một cái, bình rượu bang một tiếng nát trên mặt đất.
"Ha ha!" Râu quai nón cùng mấy người trên bàn nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhị chật vật không chịu nổi liền cười vang.
Lãnh Ly cau mày, đây đúng là ỷ thế hϊếp người.
Không ngờ người Đông Doanh kia lại lảo đảo đứng lên, dáng người hắn có chút thấp bé nhưng ánh mắt lại lộ ra tinh quang, hắn trừng mắt nhìn tên râu quai nón.
"Ngươi dám làm đổ rượu của ta, muốn chết!" Hắn giơ nắm đấm lên vung về phía mặt râu quai nón.
Râu quai nón cũng không yếu thế, không để hắn vào mắt, lại không ngờ động tác của hắn cực nhanh, căn bản không tránh thoát nổi.
Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đều biết râu quai nón tất bại, cao thủ ra chiêu, một chiêu là đủ.
"A!" Khóe miệng râu quai nón chảy ra máu tươi, không ngờ tên lùn Đông Doanh có sức lực lớn như thế.
Râu quai nón còn chưa kịp đánh lại, nắm tay vừa vung ra đã bị một cái phi tiêu đánh trúng.
Lãnh Ly chớp mắt nhìn chằm chằm vào phi tiêu, cái phi tiêu kia vậy mà lại có lai lịch rất lớn.
Đông Doanh tôn trọng nhẫn thuật, cho nên có rất nhiều ninja.
Mà những ninja này thuộc về những môn phái và gia tộc khác nhau, cho nên phi tiêu bọn họ sử dụng cũng không hoàn toàn giống nhau, nhất là đồ đằng gia tộc.
Phi tiêu kia có huyền thiết đen ở bốn góc, đến từ gia tộc lớn nhất Đông Doanh Quốc, Itou! Mà Itou là thân tín của hoàng thất Đông Doanh.
Râu quai nón ăn phải thiệt thòi, lại sợ người Đông Doanh sẽ lại sử dụng ám khí, đôi mắt hổ căm hận nhìn chằm chằm hắn như muốn ăn sống nuốt tươi.
Người Đông Doanh cũng không còn hành động thiếu suy nghĩ, hắn nói với điếm tiểu nhị vừa bò dậy: "Ta muốn rượu!"
Tiểu nhị vẻ mặt cầu xin nhìn hắn, đã lúc này rồi mà hắn còn muốn lấy rượu!
"Chúng ta đi!" Râu quai nón biết mình không chiếm được tiện nghi, mang theo thủ hạ rời khỏi tiệm ăn.
Người Đông Doanh cũng trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục uống rượu.
Đại sảnh lại trở nên náo nhiệt, mọi người nhao nhao nghị luận về chuyện vừa rồi.
Không nghĩ tới ám khí của Đông Doanh lại tuyệt diệu như vậy, đúng là rất mới lạ.
Ánh mắt của Lãnh Ly và Hách Liên Hiên vẫn không rời khỏi người Đông Doanh kia, thấy hắn định rời đi, Lãnh Ly đặt một thỏi bạc lên bàn rồi kéo Hách Liên Hiên theo ra ngoài.
Sắc trời đã tối, người đi trên đường cũng không còn nhiều.
Bọn họ đi theo sau hắn xuyên đường phố qua ngõ hẻm, Lãnh Ly thì thầm trong lòng, cái này người Đông Doanh thật đúng là đặc lập độc hành, chuyên đi qua những đường nhỏ đen như mực nhìn không thấy người đối diện, không sợ gặp được.
.
.
, nàng vốn muốn nói gặp được quỷ, nhưng lại thấy bốn năm tráng hán ngăn người Đông Doanh kia lại, không sợ bị trả thù sao? !
Mấy tráng hán này chính là nhóm người tên kia vừa đắc tội ở tiệm ăn, bọn chúng đúng là âm hiểm, vậy mà lại ở bên ngoài chờ sẵn.
Lãnh Ly kéo tay Hách Liên Hiên, trốn vào một bên xem náo nhiệt.
Nàng cũng rất tò mò về mục đích của người Đông Doanh này khi đến Duyên Quốc, thế nên nàng chuẩn bị tùy thời ra tay.
"Huynh đệ, lên!" Râu quai nón nói xong, mấy tráng hán bên cạnh nhao nhao giơ lên thanh đao trong tay, vọt đến chỗ người Đông Doanh kia.
Người Đông Doanh nhếch lông mày một cái, hoàn toàn không để bọn chúng vào mắt.
Hắn rút đoản đao bên hông, một vệt ngân quang lạnh lẽo loé lên, mấy tráng hán chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, đến khi lấy lại tinh thần thì người Đông Doanh đã đến phía sau bọn chúng.
Bọn chúng chậm rãi cúi đầu mới phát hiện bụng của mình có một vết đao rất sâu.
Đừng nói là bọn chúng, đến cao thủ như Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên cũng bị động tác nhanh chóng của hắn làm rung động thật sâu, lại có người có thể nhanh đến như vậy, thật sự không thể tưởng tượng được!
"A!" Mấy tráng hán xoay người ngã xuống đất, run rẩy mấy lần liền không động đậy được nữa.
Râu quai nón không nghĩ tới hắn lại lợi hại như thế, mắt thấy người vừa nãy còn sống sờ sờ trong nháy mắt biến thành thân thể lạnh băng, nhìn qua người Đông Doanh dần dần đi tới, trong lòng hắn giật mình, hai chân cũng không cất bước nổi.
Người Đông Doanh nâng đao đánh xuống, máu đỏ tươi phun ra ngoài, bắn lên mặt của hắn.
"Các ngươi cũng ra đi." Thì ra người Đông Doanh đã phát hiện Lãnh Ly và Hách Liên Hiên.
Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên thảnh thơi từ trong bóng tối đi ra, hai thân bạch y đứng yên trước mặt người Đông Doanh.
Hắn có thể từ cảm nhận được sát khí mãnh liệt toả ra từ trên hai người này.
Đặc biệt là Hách Liên Hiên, rõ ràng một thân bộ dáng phổ thông, mặt mày cũng lộ ra cảm giác bình thường, nhưng lại hết lần này tới lần khác làm người ta không thể coi nhẹ.
Nam nhân này còn đáng sợ hơn nữ nhân bên cạnh!
"Ngươi thật là lợi hại!" Lãnh Ly nhìn qua năm khối thi thể, gϊếŧ chóc như này trong mắt nàng không tính là gì, kiếp trước nàng gϊếŧ chóc còn đáng sợ hơn nhiều.
"Các ngươi đến báo thù cho bọn họ?" Người Đông Doanh phòng bị nhìn hai người.
Lãnh Ly khoát tay, "Chúng ta không hảo tâm như vậy, chúng ta chỉ rất hiếu kì về ngươi, ninja nhà Itou."
Người Đông Doanh khẽ nhếch miệng, không nghĩ tới đối phương đã nhìn thấu thân phận của mình, "Ta tên Y Đằng Hạ, các ngươi là ai?"
"Ta là Lãnh Ly." Lãnh Ly nhàn nhạt nhìn qua hắn.
Y Đằng Hạ nghe xong, đôi mắt lờ mờ nháy mắt sáng lên, "Như vậy hắn chính là Yến Vương Hách Liên Hiên."
Lãnh Ly gật đầu, "Ngươi hiểu rõ mọi chuyện của Duyên Quốc chúng ta như vậy, chẳng lẽ lần này các ngươi đến là để quấy phá từ nội bộ?"
Y Đằng Hạ hai mắt tối sầm lại, "Xem như vậy."
Hách Liên Hiên ngược lại rất thưởng thức sự thẳng thắn của Y Đằng Hạ, thế mà không chút che giấu với bọn họ, xem ra hắn ta phi thường tự tin về phần thắng của mình.
"Người liên thủ cùng các ngươi là Hách Liên Mặc hay là Hách Liên Trần?" Lãnh Ly cảm thấy hai người này là kẻ đáng nghi nhất.
"Không liên quan đến các ngươi!" Y Đằng Hạ biết mình xem như đã bị hai người bọn họ để mắt, nếu hắn gϊếŧ người lần nữa sẽ rước lấy phiền toái càng lớn hơn, rất bất lợi đối với hành động của bọn hắn.
Hắn vung tay lên một cái, hai ám khí bay ra.
Lãnh Ly nhìn chằm chằm động tác của hắn, biết hắn muốn xuất thủ, nàng đẩy Hách Liên Hiên, một con côn trùng nhỏ màu đen bay ra từ ống tay áo nàng, Y Đằng Hạ không biết cái gì bay lên người mình, hắn đang chạy trốn không lo được nhiều như vậy, đứng dậy một cái biến mất giữa màn đêm.
"Ly Nhi, nàng không sao chứ." Hách Liên Hiên đi đến bên người Lãnh Ly, nếu Y Đằng Hạ ra tay, hắn nhất định sẽ không tiếp tục giấu diếm thân phận, cũng may chỉ là một trận sợ bóng sợ gió.
"Thϊếp không sao." Lãnh Ly nở một nụ cười an bình với hắn, "Chờ xem, ba ngày sau, hắn chắc chắn sẽ tới tìm chúng ta."
"Ừm, chúng ta cũng đi về đi." Hách Liên Hiên không muốn nàng ở lại chỗ này nữa.
Hôm sau, Hách Liên Hiên muốn dẫn Vân Ki vào cung.
Vì Hoàng thượng tứ hôn, lại là hoàng gia nhi tức , cấp bậc lễ nghĩa là không thể thiếu.
Hách Liên Hiên muốn Lãnh Ly đi cùng, mặc dù Lãnh Ly ban đầu đã cự tuyệt, nhưng không thể làm gì với công phu dính người của Hách Liên Hiên, cũng được, nàng cũng sợ Hách Liên Hiên ở trong cung bị khi dễ.
Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly chầm rãi ra trước cửa phủ, không ngờ Vân Ki lại nhanh hơn hai người một bước.
Nàng một thân hồng sắc trường bào, trang dung tinh xảo, dáng vẻ rực rỡ đoan trang mà tân nương nên có.
Hách Liên Hiên không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, cầm tay Lãnh Ly đi đến xe ngựa của mình.
"Vương phi tỷ tỷ, vì cái gọi là tôn ti khác biệt, tỷ tỷ có phải nên đi chung một cái xe ngựa với ta không?" Vân Ki thấy Hách Liên Hiên lạnh lùng lơ đễnh, nàng cũng không yêu cầu xa vời hắn sẽ đối tốt với mình.
Lãnh Ly nghiêng đầu, "Đó cùng lắm là xe ngựa của tiểu thϊếp xe ngựa, ta là chính thất, chẳng lẽ ngươi không xem trọng tôn ti, muốn ngang vai ngang vế cùng ta sao?"
Vân Ki chớp mắt nhìn Lãnh Ly, "Thần thϊếp không dám."
Lãnh Ly hừ lạnh, "Mà ta cùng Vương Gia là phu thê, của hắn cũng là của ta.
Ngươi có ý kiến gì không?"
"Không có." Vân Ki không nghĩ tới Lãnh Ly dùng dăm ba câu đã đuổi được mình đi.
Lãnh Ly chậm rãi quay người mặc cho Hách Liên Hiên đỡ vào xe ngựa.
Trong xe ngựa, Hách Liên Hiên kéo Lãnh Ly, "Nữ nhân này thật là vô sỉ, lại muốn tranh cao thấp với nàng."
Lãnh Ly lơ đễnh nói: "Nàng cũng là một người đáng thương, nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng hận.
Thϊếp giữ không được nàng ta, trước cứ để nàng ta nhảy nhót mấy ngày nữa đi."
Vào Thừa Hòa Cung, Hoàng thượng cùng Liễu Quý phi đều đang chờ bọn họ.
Sau khi nhận lễ bái, Liễu Quý phi cười nói với Vân Ki: "Vân Ki, sau này hoàng cung cũng được coi là nhà của ngươi, rảnh rỗi thì đến chỗ bản cung ngồi một chút."
"Vâng, nhi tức cũng cảm thấy Quý phi nương nương thân thiết hào phóng." Vân Ki cười yếu ớt.
Lãnh Ly thật sự bội phục nàng, rõ ràng hận Liễu Quý phi đến tận xương lại còn giả bộ thân mật, thật khiến người ta buồn nôn!
"Phụ hoàng, chúng ta còn định đi thỉnh an Hoàng Thái hậu, trước hết xin cáo lui." Hách Liên Hiên chán ghét Liễu Quý phi, mặc dù mặt ngoài kính sợ bà ta nhưng trong thâm tâm toàn là ghét bỏ.
"Ừm, đi đi."
Hách Liên Hiên mang theo Lãnh Ly đi ra khỏi Thừa Hòa Cung đầu tiên, Vân Ki cũng vội vàng hành lễ rồi đi theo sau hai người.
Vào Bích Tiêu Cung của Hoàng Thái hậu, Hoàng Thái hậu nhìn thấy Lãnh Ly và Hách Liên Hiên thì phi thường vui vẻ, ánh mắt liếc đến trên người Vân Ki thì lạnh lùng đảo qua, không mang bất kỳ tình cảm nào.
"Các ngươi tới rồi." Hoàng Thái hậu gần đây sắc mặt cũng không dễ nhìn, Lãnh Ly đã từng khuyên Hoàng Thái hậu triệu Thái y khám, Hoàng thái hậu lại an ủi nàng nói: "Con người đều sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, ta chỉ là sắp đi mà thôi."
Lãnh Ly im lặng không nói, Hoàng Thái hậu nói không sai, con người không thể chi phối thiên mệnh.
"Thỉnh an Hoàng Thái hậu." Vân Ki khom người quỳ xuống, chậm rãi hành lễ.
Hoàng Thái hậu híp mắt nhìn nàng một chút, một thân ăn mặc xa hoa đến cực điểm, thật là lộng lẫy bức người.
Xem ra Vân Yến Thanh vì thể diện của nữ nhi, dù chỉ có thời gian ba ngày cũng hoàn toàn chuẩn bị tốt.
Mà Hoàng Thái hậu làm sao biết, cái này vốn là Đại phu nhân chuẩn bị cho Vân Tuyền.
"Đứng lên đi." Hoàng Thái hậu nói với ma ma bên cạnh, "Ban ghế ngồi."
Ma ma chuyển đến cho Lãnh Ly, Hách Liên Hiên còn có Vân Ki mỗi người một chiếc ghế tròn.
"Vân Ki, ngươi bây giờ là Yến Vương Trắc phi, mặc dù ngươi cũng là nữ nhi của Vân Tể tướng nhưng Yến Vương mới là phu quân của ngươi, là trời của ngươi.
Thế nên ngươi cũng phải an phận thủ thường, tận tâm chăm sóc tốt cho Yến Vương, phân ưu với Yến Vương phi mới đúng." Lời Hoàng Thái hậu căn dặn mỗi câu đều có tình có lí.
Chỉ là Vân Ki nghe lại đặc biệt chói tai..