"Đã lâu không gặp, Y Đằng Hạ tiên sinh" Lãnh Ly cười xấu xa, xem ra Y Đăng Hạ đã mất bình tĩnh trong ba ngày này.
Hách Liên Hiên trông thấy Itoga cũng là cười một tiếng, mặt hắn bị nhìn thấy chật vật đến cực điểm.
"Cho ta giải dược!" Y Đằng Hạ hận không thể đem nữ tử trước mắt bóp chết.
"Có thể a, thế nhưng là ta hỏi ngươi cái gì, ngươi phải thành thật trả lời, nếu không thì ngươi cứ chịu ngứa như vậy đến cuối đời đi!" Lãnh Ly cúi người xuống, một đôi mắt lạnh mang theo nụ cười xấu xa "Ngươi nhất định không biết cổ độc lợi hại đi, đầu tiên là để ngươi toàn thân ngứa ngáy, cảm giác này sẽ lan đến lục phủ ngũ tạng của ngươi, cuối cùng ngươi sẽ mục rữa mà chết.
Ngươi nói xem như vậy rất vui đúng không!"
Y Đằng Hạ không nghĩ tới nàng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, hắn quát ầm lên: "Độc nữ!"
"Đa tạ khích lệ!" Lãnh Ly nàng lời độc ác nào chưa từng nghe qua, hắn không đáng kể chút nào.
"Ngươi!" Lục phủ ngũ tạng của Y Đằng Hạ đều muốn bị tức điên, hắn làm sao trêu chọc dạng nữ nhân này!
"Người để các ngươi tiến vào kinh thành là ai?" Lãnh Ly đứng dậy ngồi trở lại đến trên ghế.
"Hách Liên Mặc" Y Đằng Hạ không có cách nào, chỉ có thể thành thật trả lời.
Lãnh Ly con ngươi lạnh lẽo, quả nhiên là hắn, không nghĩ tới nhiều năm giấu tài hắn cuối cùng ngồi không yên.
"Hắn để các ngươi vào kinh làm những gì?" Lãnh Ly hai con ngươi lạnh lẽo, lại hỏi tiếp.
"Trong bóng tối gϊếŧ chết người cùng hắn đối lập!" Itoga tà tà liếc Hách Liên Hiên "Bao gồm hắn cùng ngươi."
Lãnh Ly hài lòng cười một tiếng, mời đến những nhẫn giả Đông Doanh này xem ra Hách Liên Mặc thật đúng là ra giá tiền rất lớn a, "Vu Càn Phong, ngươi đem hắn mang đi trước giam lại, giữ lại hắn ta còn hữu dụng!"
"Vâng." Vu Càn Phong đi đến bên người Itoga đem hắn nâng lên.
Itoga không chịu đi vào khuôn khổ, còn hướng về phía Lãnh Ly hô: "Giải dược giải dược!"
"Ở trên người hắn!" Lãnh Ly không kiên nhẫn chỉ vào Vu Càn Phong nói.
Chuyện này cuối cùng cũng sáng tỏ, Lãnh Ly khoát khoát tay, "Thực là không tồi, Hách Liên Mặc chuẩn bị ra tay, xem ra là Hách Liên Trần bên kia đã có động tác lớn!"
Hách Liên Hiên gật đầu, "Cũng không biết bọn hắn sẽ làm ra những thủ đoạn gì, càng không biết mời đến những người Đông Doanh này, có phải là bọn hắn cùng một chỗ thương lượng đối sách hay không?"
"Hiên, chàng thế nhưng là có ta a" Lãnh Ly cười an ủi nói " ta sẽ không để cho bọn hắn gian kế được như ý"
Hách Liên Hiên căn bản cũng không có để ý bọn hắn, hắn chỉ là lo lắng cho mình vì ứng phó Hách Liên Mặc cùng Hách Liên Hiên, Lãnh Ly bên này hắn không cách nào chu toàn.
Qua bảy tám ngày, vết thương trên mặt Vân Ki cũng không tiến triển, nghe thái y đước mời tới nói còn có dấu hiệu mục rữa.
Vân Ki đeo rải lụa trắng lên mặt, vết rữa vô cùng nghiêm trọng, nàng giận không kềm được đem thái y đuổi ra ngoài, còn mắng to thái y là lang băm, lại đập phá đồ vật trong phòng.
"Ta rõ ràng chỉ là bị tát, làm sao lại làn da lại bị nát rữa, còn không phải ngươi dùng thuốc có vấn đề, ngươi cái đồ lang băm!" Vân Ki trong sân la to, đưa tay cầm lấy bát trà liền hướng trên mặt thái y ngoài cửa đập tới.
May mắn Lãnh Ly đuổi tới, nàng một cái tay chặn bát trà, lập tức lại ném trở về bên chân Vân Ki.
Bịch một tiếng, Vân Ki chấn động toàn thân, trông thấy người đến là Lãnh Ly, con ngươi đỏ tươi nhìn chòng chọc vào mặt của nàng.
Dựa vào cái gì nàng có thể có được dung mạo mỹ lệ, mình lại chịu khổ hủy dung!
"Ngươi tới làm cái gì, nhìn chuyện cười của ta? !" Vân Ki tà tà liếc Lãnh Ly một chút, ngạo mạn đem đầu xoay đến một bên.
"Ta là tới ngăn cản ngươi lại xông ra họa!" Lãnh Ly nghiêng đầu đối với thái y nói " thái y, ngươi trở về trước đi, có chuyện gì ta sẽ để cho hạ nhân trong phủ đi mời ngươi."
"Vâng."
Lãnh Ly nhìn lướt qua hạ nhân trong phòng "Các ngươi cũng đều ra ngoài, ta có lời cùng Vân Trắc Phi nói."
"Vâng!" Đám người lui xuống, Lãnh Ly nhìn qua Vân Ki, con ngươi lạnh lẽo, "Ngươi hôm nay hoàn toàn là tự làm tự chịu.
Nơi này là Yến Vương Phủ, ngươi tốt nhất có phép tắc một chút, ngươi vừa mới tổn thương thái y, Hoàng Thượng trách tội xuống, ngươi đảm đương được hay sao hả? !"
"Ít giả làm người tốt!" Vân Ki chính là không quen nhìn Lãnh Ly đối với mình dạy dỗ, rõ ràng các nàng là một loại người, nàng ta lại có thể vênh váo đắc ý đứng trước mặt mình, vẫn là lấy thân phận chính phi, cái này làm sao khiến nàng không tức giận!
"Người tốt?!" Lãnh Ly cười nhạo "Ta cũng không phải người tốt gì.
Nhưng là làm người xấu cũng không phải dễ dàng như vậy.
Ngươi cho rằng giống như ngươi ngang ngược, không coi ai ra gì, tức giận liền cầm roi gϊếŧ người chính là người xấu sao? Mười phần sai, người như ngươi chính là một người ngu!"
"Ngươi có ý tứ gì?" Vân Ki hai mắt trừng trừng.
"kết cục ngày hôm nay ngoại trừ ngươi cũng phải trách phụ thân ngươi Vân Yến Thanh, cùng Liễu Quý Phi." con ngươi Lãnh Ly ảm đạm nhìn qua ngoài viện cảnh tượng tan hoang "Nếu như không phải bọn hắn đưa ngươi đưa vào Yến Vương Phủ, ngươi làm sao lại chết trong tay ta đâu."
"Ngươi!" Vân Ki chưa từng phát hiện Lãnh Ly lại đáng sợ như vậy.
Phảng phất như ma quỷ tới từ địa ngục.
"Ngươi còn lại thời gian bảy tám ngày, tiếp tục giày vò đi." Lãnh Ly nhàn nhạt cười một tiếng, nàng đã dám nói cho Vân Ki là mình muốn để nàng chết, cũng không sợ Vân Yến Thanh sẽ tìm tới cửa, dù sao nói miệng không có bằng chứng.
Đến lúc đó nàng có thể nói là Vân Ki đố kị nàng là chính thất, cho nên mới nói xấu mình.
Nàng làm như vậy chính là muốn để Liễu Quý Phi cùng Vân Yến Thanh biết nàng Lãnh Ly cũng không phải là dễ trọc.
Gϊếŧ gà dọa khỉ, thời điểm Vân Ki vừa tới đến Yến Vương Phủ nàng liền nghĩ ra!
"Lãnh Ly, ta muốn gϊếŧ ngươi!" Vân Ki cuối cùng kịp phản ứng, nguyên lai mặt của mình tổn thương là Lãnh Ly giở trò quỷ.
Thái y làm sao đều chữa không tốt, nữ nhân này nàng nhất định phải gϊếŧ nàng ta.
Vân Ki hướng Lãnh Ly vọt tới, Lãnh Ly quay người tránh, khinh bỉ cười nói: "Đến bước đường cùng, ngươi cũng chỉ sẽ cắn người linh tinh, nếu ta là ngươi, là ai đẩy ngươi tới đầm rồng hang hổ liền đi tìm người đó!"
"Lãnh Ly, ta muốn gϊếŧ ngươi, làm quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Vân Ki giận dữ, lần nữa nhào về phía Lãnh Ly.
Lãnh Ly thấy nàng nhanh đến bên cạnh, một chưởng đẩy ra nàng, một hạt dược màu đen nhét vào tròng mắt của nàng.
Con ngươi Vân Ki bắt đầu tan rã, hai mắt đăm đăm, cũng từ bỏ sát ý đối với Lãnh Ly.
Lãnh Ly đi đến bên cạnh nàng, cúi người xuống " Ngươi nếu muốn chết nhanh rồi, ta liền giúp một chút đi"
Lãnh Ly tà mị cười một tiếng, bên tai Vân Ki thì thầm vài câu.
Lãnh Ly hài lòng gật đầu, nàng đi tới cửa nói với Thanh Âm: "Đưa nàng đến Liên Vũ Các của Vương phủ, lại đi thông báo với Vân Tương liền nói Vân Ki bệnh tình trở lại, lại dấu hiệu nổi điên, để hắn mau chạy tới nhìn xem"
"Vâng."
Thanh Âm lui ra, Lãnh Ly đứng tại cổng, đã muốn đấu, liền phải hung ác!
Vân Yến Thanh vừa nghe đến Vân Ki đột nhiên nổi điên, còn kém chút tổn thương Yến Vương Phi, hắn cũng không lo được Đại phu nhân ngăn cản, ngồi lên xe ngựa thẳng đến Yến Vương Phủ.
Thanh Âm mang theo Vân Yến Thanh đi vào Liên Vũ Các, hắn đi vào phòng ngủ đã nhìn thấy Vân Ki chôn mặt giữa hai chân ngồi co quắp bên góc tường.
"Vân Ki." Vân Yến Thanh đi vào trước giường, kêu một tiếng.
Vân Ki nghe thấy có người đang gọi mình, nàng chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt trống rỗng ảm đạm.
Vân Yến Thanh nhìn thấy khuôn mặt Vân Ki dọa lùi nửa bước, làm sao mới mấy ngày, mặt của nàng liền đã nát rữa thành cái dạng này rồi?!
Vết thương màu đen tựa như là từng con rết tùy ý bò trên mặt của nàng, nhìn thấy mà giật mình, phi thường buồn nôn.
"Cha?" Vân Ki sững sờ nghe tiếng nhìn về phía Vân Yến Thanh.
"Phải, Vân Ki, ngươi đây là làm sao rồi?" Vân Yến Thanh chịu đựng mùi hôi thối, hắn muốn dùng tay che mũi của mình, thế nhưng là trong phòng ngủ hạ nhân cùng thái y đều ở đây, hắn cũng chỉ coi như thôi.
"Ha ha.
.
." Vân Ki điên cuồng cười to, con ngươi nàng trống rỗng đột nhiên chuyển sáng, con ngươi vẩn đục mang theo tơ máu, lộ ra một cỗ sát khí.
"Vân Ki?" Vân Yến Thanh không thể tin được, Vân Ki thế mà thật điên.
"Ta muốn gϊếŧ ngươi!" Vân Ki nổi giận gầm lên một tiếng, hướng Vân Yến Thanh đánh tới.
Vân Yến Thanh né tránh không kịp bị Vân Ki đẩy ngã nhào xuống đất, hạ nhân ở trong phòng giật nảy mình, nhao nhao né tránh.
Vân Ki gắt gao bóp lấy cổ Vân Yến Thanh, kêu gào: "Đều là ngươi, đều là ngươi làm hại ta như vậy! Cũng là bởi vì ngộ sát Lương quan, bị Liễu Quý Phi bắt được cái chuôi, ngươi lại đem ta đến Yến Vương Phủ, đều là bởi vì ngươi, ta nhất định phải gϊếŧ ngươi!"
Vân Yến Thanh trừng lớn hai mắt, hắn bị bóp cổ không cách nào hít thở thuận lợi, nguyên bản mặt vàng như nến lại bởi vì Vân Ki liền trở nên xanh xám.
Nàng làm sao lại biết nhiều như vậy? !
Vân Yến Thanh cầm tay Vân Ki muốn đẩy ra, thế nhưng là hắn không nghĩ tới Vân Ki khí lực quá lớn, nếu như không phải điên, nàng làm sao lại nghĩ muốn bóp chết mình!
"Vân Ki, ta là cha ngươi, buông tay" Vân Yến Thanh chỉ cảm thấy mình sắp ngạt thở.
"Ngươi đáng chết!" Vân Ki cười lạnh, từ bên hông rút ra chủy thủ mang theo tùy thân, mạnh mẽ hướng ngực Vân Yến Thanh đâm tới.
"A...! Các ngươi nhanh đi ngăn Vân Trắc Phi lại!" Lãnh Ly đúng lúc đó xuất hiện, hạ nhân kinh hoảng hỗn loạn lúc này mới hồi phục lại ý thức, vây quanh sau lưng Vân Ki, từ phía sau ôm lấy nàng, đưa nàng từ trên thân Vân Yến Thanh kéo xuống.
Chỉ là như thế bọn hắn như cũ vẫn chậm một bước, mặc dù chủy thủ của Vân Ki không có đâm trúng ngực Vân Yến Thanh, thế nhưng lại đâm trúng cánh tay của hắn.
Tách ra hai người bọn họ, Vân Yến Thanh che lấy cánh tay không ngừng chảy máu, Lãnh Ly mời hắn đến bên ngoài sảnh, còn để thái y thay hắn bằng vết thương.
"Vân Tương, hôm nay ngươi cũng trông thấy, Vân Ki bệnh quá nghiêm trọng" Lãnh Ly dáng vẻ đau lòng, phảng phất như thật sự vì Vân Ki ưu sầu.
Vân Yến Thanh thần sắc nặng nề, nhìn qua thái y băng bó vết thương cho mình giữ im lặng.
" Ngày ấy nàng ấy trong ngự hoa viên va chạm với Hồng Loan cô nương chính là điềm báo phát bệnh đi, Vân Tương, ngươi sao có thể đem một cái điên nữ nhân đến Yến Vương Phủ chúng ta a!" đôi mắt lạnh lùng của Lãnh Ly nhìn chằm chằm Vân Yến Thanh.
Chỉ có để Vân Yến Thanh tự nhận là Vân Ki điên thật, như vậy sự tình Vân Ki va chạm Hồng Loan liền có thể giải thích, Hoàng Thượng cũng sẽ không lại canh cánh trong lòng về Yến Vương Phủ.
Mà lại Lãnh Ly cũng không sợ Vân Yến Thanh không thừa nhận, nàng tự có biện pháp.
Vân Yến Thanh trầm mặc như trước không nói, Vân Ki đột nhiên nổi điên, cái này khiến hắn không thể không hoài nghi là Lãnh Ly ở sau lưng giở trò quỷ, thế nhưng là hắn có chứng cớ hay không.
"Ta trước đó nghe Vân Ki nói, nàng gả cho Yến Vương đúng là bất đắc dĩ, là bởi vì Vân Tương ngươi gϊếŧ lầm quan tốt, bị Liễu Quý Phi nắm nhược điểm đúng hay không?" Lãnh Ly nhíu mày nhìn lại, chắc hẳn đây chính là lí do tại sao Vân Yến Thanh lại đối với Liễu Quý Phi khúm na khúm núm đi..