A, không nghĩ tới dưới người một trên vạn người, không ai bì nổi Vân Yến Thanh, cũng sẽ có lúc bị người ta quản chế a.
Vân Yến Thanh mặt xám như tro, hắn không nghĩ tới Lãnh Ly thế mà biết chuyện này.
Chuyện này hắn chưa hề cùng bất kì kẻ nào nói ra, chỉ có hắn cùng Liễu Quý Phi còn có Hách Liên Trần biết.
"Yến Vương Phi , có thể hay không để bọn họ đều ra ngoài" Vân Yến Thanh ngữ khí nhàn nhạt có chút nặng nề.
"Các ngươi đi xuống trước đi, có việc ta tự nhiên sẽ gọi các ngươi tiến vào” Lãnh Ly hướng về phía hạ nhân sau lưng phân phó.
Vân Yến Thanh trông thấy hạ nhân đi ra ngoài, lúc này mới chậm rãi mở miệng "Không biết Yến Vương Phi đã biết được cái gì?"
"Phải biết đều biết hết." Lãnh Ly cười nhạt một tiếng, thuận thế ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn qua Vân Yến Thanh.
Vân Yến Thanh nhìn thấy đôi mắt nàng không có chút thần sắc sợ hãi nào, nàng càng là cười vân đạm phong khinh*, hắn càng cảm thấy một trận lạnh lẽo hướng mình đánh tới.
(*thờ ơ lạnh nhạt, không màng đến việc gì)
"Ta là sẽ không tán thành Yến Vương" Nguyên nhân rất đơn giản, Hách Liên Hiên bình thường, mà Lãnh Ly lại quá mức xảo trá ngoan độc.
"Ta chưa từng có nghĩ tới lôi kéo ngươi đến phe chúng ta" Lãnh Ly vuốt ve chiếc vòng ngọc bích trên tay mình cười nhạt nói: "Vân tuyền là đích nữ của ngươi, nàng lại tứ hôn với Hách Liên Trần, ngươi làm sao lại cam tâm tình nguyện giúp ta đây."
Nàng cho tới bây giờ không có trông cậy đem Vân Yến Thanh kéo đến dưới cờ mình, hắn yêu thương Vân tuyền như vậy, làm sao lại để hậu vị sắp đến tay Vân Tuyền chắp tay nhường cho người khác được.
"Đã như vậy, Yến Vương Phi lại vì sao làm nhiều sự tình.
.
.
như vậy" Hắn vốn là muốn nói không có tình người, thế nhưng là ngẫm lại, bọn họ cũng vẫn chưa tới vậy.
"Mọi người đều là ngươi tới ta đi mà thôi." khóe mắt Lãnh Ly tinh tế "Hôm nay ta chỉ muốn mượn miệng Vân Tương gửi cho Liễu Quý Phi còn có Hách Liên Trần, truyền một lời, đừng tưởng rằng những ngày này ta đối sử khoan dung với ngươi liền nghĩ ta dễ ức hϊếp.”
Vân Yến Thanh hai hàng lông mày nhăn lại, trong lòng cả kinh.
Lãnh Ly chậm rãi đứng dậy "Gϊếŧ chết các ngươi dễ như trở bàn tay, ngươi trở về bảo bọn hắn cẩn thận cho ta một chút!"
Vân Yến Thanh phía sau lưng mát lạnh, Lãnh Ly quanh thân đều tản ra sát khí doạ người.
Lãnh Ly gặp hắn sắc mặt trắng bệch, khóe môi khẽ cong "Tình huống hiện tại Vân Ki đã không thích hợp ở lại bên trong Vương phủ dưỡng bệnh, ta chuẩn bị đưa nàng đến trên núi Bạch Vân Quan tĩnh dưỡng, ngươi cảm thấy thế nào?"
Vân Yến Thanh khẽ cắn môi "Vân Ki cũng chỉ là người Yến Vương Phủ, hết thảy tự nhiên có Yến Vương Phi làm chủ."
"Vậy được rồi, ta lập tức liền phân phó." Lãnh Ly nhẹ nhàng cười một tiếng rời khỏi Liên Vũ Các.
Vân Yến Thanh nghiêng đầu lại nhìn bên trong phòng ngủ, Vân Ki bị trói thả ngã ở dưới giường, nhìn qua nàng không ngừng giãy giụa, còn có bên trên mặt mũi máu thịt be bét, mục đích muốn hắn khϊếp sợ Lãnh Ly đã đạt được.
Có phải đem nàng chọc giận, kế tiếp gặp nạn liền sẽ là Vân Tuyền hay không?
Không được! Hắn tuyệt đối sẽ không để Lãnh Ly đối với Vân Tuyền có bất kỳ cơ hội hạ thủ nào.
Hôm sau, Lãnh Ly vào cung, đem tình huống Vân Ki bẩm báo cho Hoàng Thượng, còn nói cho Hoàng Thượng, Vân Ki va chạm Hồng Loan là dấu hiệu nổi điên.
Hoàng Thượng bởi vậy đối Vân Yến Thanh còn có Liễu Quý Phi âm thầm có chút không vừa ý, oán trách bọn hắn thế mà đem một nữ nhân điên gả cho Yến Vương.
Lãnh Ly đứng ở giưới điện lại nhắc đến bệnh tình của Hoàng thái hậu.
"Phụ hoàng, nhi tức* nhìn thấy bệnh tình gần đây của Hoàng thái hậu không tốt, bằng không phụ hoàng xuất cung cầu phúc cho Hoàng thái hậu đi."
(*con dâu)
Hoàng Thượng vẫn muốn cải thiện quan hệ của mình cùng Hoàng thái hậu, trước đó mặc dù mẹ con hai người cũng gặp mặt nói chuyện, thế nhưng là vẫn luôn lãnh đạm.
Hắn trọng nhân hiếu*, nếu như thế hắn vuốt cằm nói: " ba ngày sau là ngày tốt ta liền đi Tướng Quốc Tự ở ngoài cung thay Hoàng thái hậu cầu phúc đi."
(*nhân từ và hiếu thuận)
"Vâng"
Lãnh Ly tiêu sái, rời khỏi cung điện.
Trở lại Yến Vương Phủ, Hách Liên Hiên mới vừa từ quân doanh trở về, hắn đem Nhạc Cô Thần thu xếp đến bên người Lãnh Thiệu,như vậy thì có thể phối hợp với nhau.
Lãnh Ly đang ngồi ở trên giường trong tay cầm chén trà, Hách Liên Hiên nhìn nàng "Xem ra việc nàng tiến cung rất thuận lợi?"
Lãnh Ly đắc ý gật đầu "Ta dám đánh cược, Liễu Quý Phi nghe nói Hoàng Thượng muốn đi Tướng Quốc Tự, nàng sợ ta sẽ có hành động, nhất định sẽ làm cho Hách Liên Trần phụ trách sự việc an toàn.”
"Liễu Quý Phi lòng nghi ngờ lớn, bà ta đối nàng ghi hận trong lòng, đương nhiên sẽ không cho nàng lợi dụng sơ hở" Hách Liên Hiên đi vào ngồi vào bên cạnh Lãnh Ly, cầm chén trà trong tay nàng, uống một hơi cạn sạch.
Giống như trà a.
"Hừ, trước kia đều là chúng ta bị bọn hắn nắm mũi dẫn đi, giờ là thời điểm để bọn hắn sống bận rộn."
Quả nhiên, Hoàng Thượng muốn đi Tướng Quốc Tự cầu phúc, Liễu Quý Phi cũng phải cùng nhau đi không nói.
Liễu Quý Phi còn đề nghị để Hách Liên Trần đến thu xếp thời điểm lần này.
Cái này một là sợ Lãnh Ly sẽ tại thời điểm Hoàng Thượng xuất cung, làm việc gì để Hoàng Thượng ngờ vực Hách Liên Trần vô căn cứ, hai cũng là vì để cho Hách Liên Trần bên cạnh Hoàng Thượng biểu hiện một chút.
Dù sao những ngày này, Hách Liên Hiên là chiếm hết danh tiếng.
Ba ngày sau, cửa cung mở rộng, hai hàng kị binh danh dự với ô che cùng tinh kì* đi phía trước, đằng sau theo thứ tự là long liễn** của Hoàng Thượng cùng phượng liễn của Liễu Quý Phi.
(*cờ thời xưa)
(**xe vua ngồi do người kéo)
Hách Liên Trần ngồi trên lưng ngựa đi bên cạnh long liễn của Hoàng Thượng.
Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly đang ngồi ở bên trên lầu trà cách đó không xa có thể quan sát con đường này, nhìn thấy Hách Liên Trần bộ dáng khẩn trương, Lãnh Ly có chút muốn cười.
Nàng mới sẽ không hồ đồ ở nửa đường thu xếp thích khách đại loại vậy đúng là việc cũ rích, kinh hỉ chân chính là tại Tướng Quốc Tự.
Ước chừng đi nửa ngày, đội ngũ cuối cùng đến Tướng Quốc Tự,
trụ trì Tướng Quốc Tự đại sư Nguyên Tu cũng sớm đã chờ đợi ở cửa.
Cẩm Y Vệ chuyển đến bàn đạp, Hoàng Thượng dẫn đầu đi xuống, Nguyên Tu cùng sa di bên cạnh chắp tay trước ngực lễ bái "Khấu kiến Hoàng Thượng!"
"Đứng lên đi." Hoàng Thượng quan sát đám người, con mắt lộ ra uy nghiêm.
Nguyên Tu đứng dậy đi đến bên người hoàng thượng "Hoàng Thượng, trong chùa hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, mời Hoàng Thượng vào bên trong."
Hoàng Thượng khẽ vuốt cằm, cùng Nguyên Tu đi vào miếu thờ.
Liễu Quý Phi cũng đã xuống phượng liễn, Hách Liên Trần đi đến bên người của nàng, bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Mẫu phi, hết thảy bình yên cũng không có chuyện gì phát sinh đặc biệt."
Liễu Quý Phi lại cảm thấy dọc con đường đi này quá mức an ổn, lấy cá tính Lãnh Ly, nàng sẽ đề nghị Hoàng Thượng xuất cung cầu phúc, tất nhiên là có thu xếp gì đó.
"Bất kể như thế nào, ngươi tuyệt đối không thể phớt lờ, bản cung hiện tại trong lòng không yên, luôn cảm thấy sẽ có chuyện không tốt phát sinh." Liễu Quý Phi cho tới bây giờ ngực đều lo sợ bất an.
"Vâng mẫu phi, người cũng mau mau đi vào đi, đừng để phụ hoàng chờ sốt ruột."
"Ừm!" Liễu Quý Phi gật gật đầu, chầm chậm đi vào trong chùa.
Tướng Quốc Tự được phong làm quốc tự, triều đình hội hoa hàng năm đều sẽ đưa rất nhiều tiền đi tu sửa, chính là vì không ném đi thể diện của hoàng gia.
Hoàng Thượng cùng Nguyên Tu đi vào đại điện dáng vẻ trang nghiêm, một bức tượng Phật Tổ Như Lai bằng vàng khổng lồ sừng sững trong chính điện.
Lúc này Liễu Quý Phi đã đi tới bên cạnh Hoàng Thượng, bồi tiếp Hoàng Thượng cùng nhau đi vào đại điện, sau đó quỳ gối trên bồ đoàn.
Nguyên Tu đứng ở một bên, chắp tay trước ngực, trong miệng tụng kinh không ngừng.
Ước chừng thời gian nửa nén hương, Hoàng Thượng lúc này mới mở to mắt, dập đầu ba cái, chậm rãi đứng dậy.
Liễu Quý Phi cũng đứng theo lên.
"Hoàng Thượng, lão nạp bồi Hoàng Thượng đi dạo trong chùa." Nguyên Tu đi bên người Hoàng Thượng, khoảng cách ăn trưa còn có một đoạn thời gian.
"Ừm, cũng tốt." Hoàng Thượng cũng là hồi lâu mới có thể từ trong cung ra ngoài một chuyến.
Tướng Quốc Tự diện tích rất lớn, xem như chùa miếu lớn nhất Duyên Quốc.
Mà lại trong miếu rừng cây um tùm, chùa nhiều bí ẩn tại bên trong rừng, mơ mơ màng màng, tiên khí lượn lờ.
Chính là bởi vì chùa ở vào giữa sườn núi, ba mặt đều là rừng cây, việc đề phòng cũng không phải là chu toàn.
Hách Liên Trần biết rõ nếu là có người mang ý xấu nhất định sẽ từ rừng xâm nhập.
Mà Lãnh Ly cũng biết Hách Liên Trần sẽ từ ở dưới chân núi liền bắt đầu tiến hành đề phòng, điều động quân lính từng tầng từng tầng nghiêm mật, vẫn luôn bên trong Tướng Quốc Tự, năm bước một binh lính.
Chỉ là Hoàng Thượng dường như cũng không thích như thế, cảm giác so với trong cung còn phiền phức hơn.
Mãi cho đến trời tối, Hoàng Thượng cùng Nguyên Tu chủ tham thiền* ngộ đạo trì trong phòng, nếm qua bữa tối mới trở lại trong phòng nghỉ ngơi.
(*參禪; J: sanzen; nghĩa là »đến với Thiền«, »đi đến Thiền«, hoặc Toạ thiền; Ðến tham vấn một vị Lão sư để nhận sự chỉ dạy.
Trong tông Lâm tế tại Nhật Bản thì Tham thiền đồng nghĩa với Ðộc tham (j: dokusan), theo Thiền sư Ðạo Nguyên Hi Huyền thì Tham thiền chính là sự tu tập thiền đúng đắn (Tổng tham)).
Vào đêm, trong rừng cây sương mù càng ngày càng nặng, ánh trăng mờ nhạt treo ở không trung lộ ra phi thường quỷ dị.
Hoàng Thượng còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ, chỉ nghe thấy từ gian phòng Liễu Quý Phi ở truyền đến tiếng kêu thê thảm kinh khủng.
"A, quỷ a!" Liễu Quý Phi tiếng kêu thảm thiết đau đớn, ngay cả cung nữ đều bởi vì sợ mà hai chân bất lực, đi không được.
Hách Liên Trần nghe thấy tiếng kêu thảm lập tức xông vào gian phòng Liễu Quý Phi, Hoàng Thượng theo sát phía sau.
Ở giữa có một cái nữ tử áo đỏ, tóc tai bù xù đang đứng tại bên giường Liễu Quý Phi, phát ra tiếng cười thê lương bi thảm.
"Người nào!" Hách Liên Trần hét lớn một tiếng.
Nữ tử áo đỏ đột nhiên quay người, mọi người hít sâu một hơi.
Nữ tử áo đỏ cả khuôn mặt đã không phân biệt ra bất kỳ khuôn mặt nào, mà lại vô cùng kinh khủng, thối nát trên mặt lộ ra xương trắng, để người nhìn hãi hùng khiếp vía.
Trong lúc nhất thời liền Hách Liên Trần cũng không rõ nàng đến cùng là người hay là quỷ.
"Liễu Quý Phi, ngươi làm hại ta thật thê thảm, ngươi nhìn bộ dáng của ta bây giờ, có thể ngươi là người kế tiếp.” Nữ tử áo đỏ ngửa mặt lên trời thét tiếng dài mang theo hận ý "Là ngươi, là ngươi cái đồ tiện nhân!"
Nữ tử áo đỏ bổ nhào vào người Liễu Quý Phi, hai tay khô gầy trơ xương mạnh mẽ hướng trên mặt Liễu Quý Phi chộp tới.
Hách Liên Trần biết mình không ra tay, Liễu Quý Phi liền sẽ có nguy hiểm, hắn vọt tới nữ tử áo đỏ bên người Liễu Quý Phi, giơ trường kiếm lên, chém về phía đầu nữ tử áo đỏ.
Rắc một tiếng, máu tươi nữ tử áo đỏ bắn lên trên mặt trắng bệch của Liễu Quý Phi.
Liễu Quý Phi nhìn qua đầu cùng thân thể tử áo đỏ chia ra, hai mắt tối đen, ngất đi.
Hoàng Thượng một mực nhìn thấy hết thảy, nữ tử áo đỏ này xuất hiện thực sự là quá mức quỷ dị, thủ vệ canh nghiêm như thế mà cũng có thể ẩn thân đi vào, chẳng lẽ thật sự có cái gì gọi là thiên đại oan tình.
"Ngay lập tức đem thi thể khiêng ra đi, tìm thái y đến cho quý phi chẩn trị.
Trần Nhi, ngươi đi theo ta." Hoàng Thượng mặt lộ vẻ không vui, không nghĩ tới mình xuất cung vì Thái hậu cầu phúc thế mà xuất hiện chuyện như vậy.
"Vâng, phụ hoàng!" Hách Liên Trần sắc mặt tái xanh, nghĩ đến Liễu Quý Phi một mực căn dặn hắn cẩn thận mưu kế Lãnh Ly, không nghĩ tới vẫn là bị nàng chui qua sơ hở.
Đi vào thiền phòng, Hoàng Thượng mạnh mẽ vỗ bàn một cái, dọa Hách Liên Trần lập tức quỳ xuống.
"Phụ hoàng bớt giận, là Nhi Thần chủ quan!" Mặc dù Hách Liên Trần biết đây hết thảy đều là Lãnh Ly ở sau lưng giở trò quỷ, hắn không có chứng cứ, càng không thể trực tiếp nói cho Hoàng Thượng, cuối cùng oan uổng chịu tội danh của người khác..