Dục Hỏa Độc Nữ


“Nói bậy!” Liễu Quý Phi kinh ngạc, nàng xác thực đã đưa cháo tổ yến cho Hoàng Thái Hậu.
“Quý phi nương nương, sao lúc trước lại đổ oan cho ta, chắc người không nói bậy đâu nhỉ?” Lãnh Ly nhướng mày nhìn Liễu Quý Phi, ánh mắt như mực lấp lóe.
Đôi mắt phượng mảnh mai của Liễu Quý Phi bắn ra ánh lửa, tấm lụa trong tay bị nàng ta giày xéo thật chặt.
“Còn cháo tổ yến nữa không?” Hoàng Thượng hỏi.
“Có, lão nô đi lấy ngay.” Ma ma đứng dậy rời đi, trở về trong giây lát, trong tay bưng canh tới.

Nàng đem canh đưa cho thái y xem xét.
Liễu Quý Phi khóe mắt nhìn chòng chọc vào canh, sắc mặt ngày càng khó coi.
“Hoàng Thượng, trong này xác thực có Huyết Độc.” Thái y lập tức xác định.
“Liễu Quý Phi!” Hoàng Thượng tức giận, một chưởng liền đập trên mặt bàn.
“Hoàng Thượng, thần thϊếp không có!” Liễu Quý Phi giật mình trong lòng, lập tức quỳ xuống, sắc mặt nàng nghiêm túc nói, “Thần thϊếp gửi cháo tổ yến cho Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Thượng tận hiếu tận tâm.”
“Hoàng Thượng, Quý Phi tỷ tỷ là thay Hoàng Thượng tận hiếu tận tâm.” Phương Tần lập tức quỳ xuống thay Liễu Quý Phi cầu tình.
Liễu Quý Phi hơi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới nàng ta có lòng tốt giúp nàng cầu tình, nhưng khi nghĩ lại, nàng mới biết những gì nàng đang nói đang ám chỉ Hoàng Thượng chỉ thị mình hạ độc Hoàng Thái Hậu.
Năm đó Hoàng Thái Hậu cũng bởi vì muốn lập mình làm hậu, mà Hoàng Thượng lại lập nữ tử mình yêu nhất làm hoàng hậu, sau đó mẫu tử cùng nhi tử trở nên cứng nhắc.

Mặc dù Hoàng Thượng không nói gì, nhưng Liễu Quý Phi minh bạch, Hoàng Thượng đối với mình có kín đáo phê bình.
Lúc trước nàng thật sự nên trực tiếp gϊếŧ chết Phương Tần, không nên đưa nàng ta lưu đến bây giờ!
Lãnh Ly cúi đầu trong lòng không ngừng cười lạnh, Liễu Quý Phi làm nhiều chuyện bất nghĩa, như vậy Phương Tần thuần túy ngu ngốc.

Nàng ta cảm thấy có hoàng thượng che chở liền có thể gối cao đầu không lo âu, cũng không muốn nghĩ xem nàng ta vì sao bị đầu độc.
Không có khả năng đó nhưng nàng vẫn muốn làm người dẫn đầu trong ván cờ này.

“Hoàng Thượng, nếu không tin thần thϊếp thì hãy lục cung đi.” Liễu Quý Phi khẽ cắn môi, nàng biết lục soát cung cực kỳ hổ thẹn, thế nhưng nàng cũng không có cách nào, vì thoát khỏi hiềm nghi, chỉ có thể làm như vậy.
“Đúng vậy, phụ hoàng, nói miệng không bằng chứng thực.” Hách Liên Trần đứng dậy, “Đã như vậy, phải lục soát tất cả các tẩm cung, Yến Vương Phủ cũng không cần bỏ qua!”
Hoàng Thượng vẻ mặt nghiêm túc, “Chương Tuyên, ngươi phái người lần lượt lục soát cung.

Để cho công bằng, Yến Vương Phủ, Nhị Vương Phủ, Tam Vương Phủ cũng phái người đi.”
“Vâng.”
Hách Liên Trần cùng Hách Liên Mặc không nghĩ tới Hoàng Thượng thế mà liền lục soát Vương Phủ của bọn hắn.

Hách Liên Mặc không vui liếc nhìn Hách Liên Trần một chút, còn không phải vì hắn lắm miệng.
Chương Tuyên mang theo cả đám tiến đến lục soát cung.
Thái y lập tức kê phương thuốc, sai người sắc thuốc cho Hoàng thái hậu giải độc.
Đám người lui về chính điện Bích Tiêu Cung, Hoàng Thượng ngồi tại trên bảo tọa, ánh mắt ảm đạm.
Đám người đứng phía dưới không nói lời nào mang tâm sự riêng.
Lãnh Ly vụиɠ ŧяộʍ nắm tay Hách Liên Hiên, Hách Liên Hiên hơi kinh ngạc, hắn chỉ cảm thấy lòng bàn tay khẽ chạm lại nhìn về phía Lãnh Ly đang nhíu mày.
Nàng viết trong lòng bàn tay Hách Liên Hiên:
“Hoàng thái hậu vô sự, Liễu Quý Phi hạ độc.”
Hách Liên Hiên lập tức trợn nhìn những gì đang xảy ra, hai người chậm rãi thả tay xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Sau một nén hương, Chương Tuyên trở về, hắn khom người quỳ lạy, sau đó nói: “Hoàng Thượng, những người được phái đi lục soát đã trở về.

Yến Vương Phủ, Nhị Vương Phủ cùng Tam Pương Phủ đều bình thường, thần tìm được vật này ở Thừa Hoà Cung của Liễu Quý Phi.”
Chương Tuyên mở ra lòng bàn tay, trong lòng bàn tay có một cái bát tròn.

Thái y lập tức tiến lên tiếp nhận bát tròn mở ra, hắn dùng ngón tay chấm một chút thuốc bột bên chóp mũi khẽ ngửi, thần sắc ngạc nhiên, hướng Hoàng Thương nói: “Hoàng Thượng, là Huyết Độc.”
Liễu Quý Phi chỉ cảm thấy tê cả da đầu, nàng nhìn cái bát tròn, đúng là vật trong cung của mình, nhưng sao có thể là bột độc? !
“Chuyện tới bây giờ, nàng giải thích thế nào?” Hoàng Thượng không còn nhìn Liễu Quý Phi, đối với nàng ta rất thất vọng.
Liễu Quý Phi lập tức quỳ xuống, nàng quỳ đến chân Hoàng Thượng, than thở khóc lóc, “Hoàng Thượng, thần thϊếp thật sự không làm như thế, còn loại độc này thần thϊếp không biết chuyện gì xảy ra!”
Đứng gần cổng, Hách Liên Trần len lén lui ra ngoài, Lãnh Ly ánh mắt bắt được hắn, đoán được hắn đã nghĩ ra biện pháp.
“Nhưng thứ này được tìm thấy trong cung của nàng!” Hoàng Thượng quơ lấy bát tròn trong tay thái y ném tới bên chân Liễu Quý Phi, Liễu Quý Phi sợ mình cũng sẽ dính dáng tới Huyết Độc, dọa đến mặt mày trắng bệch, liên tiếp lui về phía sau.
“Hoàng Thượng, người phải tin tưởng thần thϊếp, ta thật không có!” Liễu Quý Phi gào thét, nàng nhìn về phía Chương Tuyên lại nhìn về phía Lãnh Ly, “Nhất định là bọn hắn, là bọn hắn nói xấu ta!”
Hoàng Thượng hai hàng lông mày nhíu chặt, đối với Liễu Quý Phi hiện ra một tia phi thường chán ghét.
“Ô ô, Hoàng Thượng tha mạng!” Ngay lúc mọi người bị Liễu Quý Phi làm cho mệt mỏi, ngoài cửa có một tiểu cung nữ bị Hách Liên Trần xách vào, một mực đem nàng ta xách tới hoàng thượng trước mặt.
Lãnh Ly biết Hách Liên Trần vì Liễu Quý Phi tìm kẻ chết thay.
“Nàng ta là ai?” Hoàng Thượng hỏi.
Hách Liên Trần quỳ trên mặt đất, nói ra: “Phụ hoàng chính là hung thủ muốn sát hại Hoàng Thái Hậu để hãm hại mẫu phi!”
“Làm sao ngươi biết là nàng ta?” Hoàng Thượng hồ nghi hỏi.
“Nhi Thần vừa mới cảm thấy có sự tình kì quặc, liền đến tẩm cung mẫu phi điều tra.

Liền gặp nàng ngay tại trong phòng của mình dọn dẹp thứ gì đó, Nhi Thần lập tức xông vào, đã nhìn thấy trong tay của nàng ta gắt gao nắm chặt một bao thuốc bột!” Hách Liên Trần đem một túi thuốc bột giao cho thái y.
Thái y tiếp nhận mở ra ngửi một chút, “Hoàng Thượng lại là độc phấn.”
Đùng!
Hoàng Thượng đập tay lên bàn, tức giận nhìn cung nữ đang quỳ co ro trên mặt đất, “Ngươi gan to bằng trời, lại dám hạ độc Hoàng Thái Hậu, có nguyện vọng quý phi.


Người tới đưa nàng ta kéo ra ngoài trực tiếp chém!”
Nói xong, từ bên ngoài tẩm cung hai tên thị vệ đi tới đem tiểu cung nữ ra ngoài..
Tiểu cung nữ đã bị hù không nói nên lời, nàng thần sắc kinh ngạc, hai mắt trống rỗng.
Hoàng Thượng chỉ cảm thấy cái này hậu cung chướng khí mù mịt, trông thấy Liễu Quý Phi giận không có chỗ phát tiết, nói thế nào cũng vẫn đề từ trong của của nàng ta.
Nếu như không phải bởi vì sau lưng nàng có Liễu gia làm chỗ dựa, hắn đã sớm không chào đón nàng ta.
Hoàng Thượng chậm rãi đứng dậy, “Trẫm chỉ hi vọng sự tình này không phát sinh lại lần nào nữa! Đều lui ra đi.”
“Vâng.”
Hoàng Thượng một thân một mình đứng ở trong đại điện, nhìn bọn họ từng bước từng bước rời đi.

Hắn không phải không biết hậu cung có rất nhiều nữ nhân, lục đục với nhau thủ đoạn gì đều sử được.
Hắn vạn lần không ngờ cuối cùng sẽ dính dáng trên người Hoàng Thái Hậu.

Hắn kéo lấy thân thể mỏi mệt đi vào tẩm cung Hoàng Thái Hậu, cho hạ nhân ra, quỳ gối bên giường Hoàng Thái Hậu.
Hắn nắm chặt bàn tay già nua của Hoàng Thái Hậu, “Mẫu hậu, là trẫm sai lầm, để mẫu hậu chịu khổ.

Những năm gần đây hai người mẹ con chúng ta vẫn rất ít gặp mặt, thế nhưng trẫm chưa từng có ngày nào không nhớ mẫu thân.”
Hoàng Thượng chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ.
“Trẫm đã mất đi Hoàng Hậu và Thái tử, không muốn mất đi Hoàng Thái Hậu.”
Hoàng Thái Hậu nằm ở trên giường hai mắt nhắm nghiền lắng nghe, trong lòng run lên, nói thế nào cũng là mẹ con, thấy Hoàng Thượng thương tâm, trong lòng của nàng sao có thể dễ chịu.
Hoàng Thượng quỳ gối bên giường Hoàng Thái Hậu suốt cả đêm, cũng chính vì vậy, quan hệ của Hoàng Thượng và Hoàng Thái Hậu được cải thiện đáng kể.
Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên rời khỏi cung, Hách Liên Trần cũng từ bên trong đi ra.
“Tam Vương Gia thật sự là binh quý thần tốc, mới ra ngoài một hồi liền tìm được dê thế tội.” Lãnh Ly trào phúng cười một tiếng, đây chính năng lực của Hách Liên Trần.
“Đệ muội nói nói gì vậy!” Hách Liên Trần một dáng vẻ giật mình không thôi, “Lần này cũng cảm tạ muội và đệ ban tặng.”
“Oan uổng cho ta quá Tam Ca.” Hai hàng lông mày Lãnh Ly chau lên, “Trong cung không quen nhìn thủ đoạn độc ác của Liễu Quý Phi, người đố kị nàng ta rất nhiều.


Thế nào lại ban tặng muội cái danh hiệu ấy?” Nàng mỉm cười, “Kỳ thật Tam Ca phải nói là Liễu Quý Phi làm nhiều chuyện bất nghĩa mới đúng!”
“Đừng giở trò lải nhải!” Hách Liên Trần cuối cùng trở mặt.
“Tam Ca, Ly Nhi là thê tử của ta, nàng cũng là Yến Vương Phi, Tam Ca nói chuyện có phải nên khách khí chút!” Hách Liên Hiên đem Lãnh Ly bảo hộ ở sau lưng.
Trong lòng Lãnh Ly có chút cảm động, mặc dù Hách Liên Hiên luôn luôn nhu nhược, thế nhưng mỗi lần sự tình có quan hệ tới nàng, hắn luôn luôn đứng ra.
“Hừ!” Hách Liên Trần khinh thường cùng bọn họ tranh luận, quay người phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn thân ảnh Hách Liên Trần đi xa, Lãnh Ly mặt mũi chờ mong, chờ xem sớm muộn cũng có một ngày hắn nhất định sẽ chết ở trên tay mình.
“Ly Nhi, hôm nay nguy hiểm thật.” Hách Liên Hiên nắm chặt tay Lãnh Ly.
Lãnh Ly khẽ vuốt cằm, nàng ngẩng đầu nhìn trên cao, bầu trời trắng xoá, mắt thấy sắp hừng đông, nàng quay đầu nhìn thoáng qua xe ngựa sau lưng, “Dù sao Vương Phủ cách hoàng cung không xa, chúng ta trở về đi.”
“Ừm, nghe nàng.”
Hách Liên Hiên mỉm cười, dắt tay Lãnh Ly hướng Yến Vương Phủ đi về.
“Ta có một suy nghĩ không rõ lắm, tại sao Hách Liên Trần có được Huyết Độc?” Đây là điều duy nhất Hách Liên hiên không đoán ra được, Huyết Độc khó cầu, làm sao có thể tìm thấy trong thời gian uống một tách trà.
“Cái này nhờ có Hoàng Thái Hậu, người đã đặt xếp người bên cạnh Liễu Quý Phi, Liễu Quý Phi chuẩn bị Huyết Độc muốn mưu hại Phương Tần cùng Hồng Loan.

Hoàng Thái Hậu lại biết người Đông Doanh có ý định ra tay, mà người Đông Doanh lại nghe theo mệnh lệnh Hách Liên Trần.

Cho nên chúng ta phải là người đầu tiên gϊếŧ Hách Liên Trần.”
Hách Liên Hiên khẽ vuốt cằm, “Kia là Huyết Độc, để người phát nhiệt, đến lúc đó chỉ cần nói Phương Tần cùng Hồng Loan lây nhiễm phong hàn, hết thảy sạch sẽ.”
Lãnh Ly gật đầu, nàng nhìn lên bầu trời, thở dài một hơi, “Coi như là cứu Hồng Loan cùng Phương Tần một mạng đi...” Nàng mỉa mai cười một tiếng, xem ra cũng không cần nàng động thủ, Liễu Quý Phi sẽ thay mình giải quyết.
Trở lại Yến Vương Phủ trời đã sáng rõ, Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên một đêm không ngủ, hai người ăn xong điểm tâm đơn giản vô ngủ bù.
Ngủ đến buổi chiều, Hách Liên Hiên tỉnh lại, hắn cẩn thận từng li từng tí mặc quần áo, đi ra ngoài phòng.
Đi vào thư phòng, hắn chống tay trên cửa sổ, Phong Ảnh chẳng biết lúc nào đã ở phía sau hắn quỳ xuống.
“Tra được cái gì?” Hách Liên Hiên thanh âm đã khôi phục nguyên bản lạnh lùng trong trẻo.
“Hách Liên Trần quả nhiên đã ra lệnh người Đông Doanh đêm nay động thủ.” Phong Ảnh mặt không biểu tình nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận