Hách Liên Hiên nghe tiếng liền nhìn tới, quả nhiên một chiếc thuyền đánh cá xuất hiện cách đó không xa, bọn họ rốt cục được cứu rồi.
Trở lại thành Đông Hải, Hách Liên Hiên lập tức để Phong Ảnh liên lạc với Ảnh Tổ lập tức ra biển đi tìm tung tích của Lãnh Ly, hắn một lần nữa đổi mặt nạ da người, đi tìm Nguyên Tân Vương để phái người lập tức đi tìm.
Vì lý do an toàn, Hách Liên Hiên để Đức Xuyên Tú Tử vào phủ của Nguyên Tân Vương, mình cũng ở lại nơi này để thuận tiện biết được tin tức.
Thoáng cái đã qua năm ngày, vẫn không có một chút tin tức nào.
Hách Liên Hiên có chút phập phồng thấp thỏm, không có tăm tích của Lãnh Ly khiến hắn phát điên.
Thư phòng của Nguyên Tân Vương.
Hách Liên Hiên cùng Nguyên Tân Vương ngồi ở trên ghế, nghe thuộc hạ báo cáo tình huống, "chúng thần đã tìm kiếm ở bờ biển mấy ngày nhưng không thấy gì cả."
Nguyên Tân Vương lén lút liếc mắt nhìn Hách Liên Hiên vẻ mặt âm trầm, hắn vung vung tay để thuộc hạ đi ra ngoài trước.
Cứ trầm mặc, Nguyên Tân Vương chậm rãi mở miệng: "Yến vương, từ khi các người xảy ra chuyện đến bây giờ đã tám ngày, ta nghĩ ngươi nên chuẩn bị tốt tinh thần."
Hách Liên Hiên biết ý của Nguyên Tân Vương là đang khuyên mình từ bỏ.
Nhưng chính là hắn không muốn, hắn cảm thấy Lãnh Ly nhất định còn sống, hoặc là cũng giống với mình được sóng biển đẩy vào đảo.
Hắn thà rằng tin tưởng Lãnh Ly vẫn còn sống, ít nhất như vậy làm cho mình yên lòng,chứ không phải đau lòng như lúc này, luôn âu sầu.
Nghĩ đến sau đó lại chính mình đối mặt với đêm tối, hắn sẽ rất khổ sở.
Vốn dĩ điều đó đã là thói quen, nhưng sau khi gặp Lãnh Ly, dần dần trở nên không giống với lúc trước.
Hơn nữa Lãnh Ly thật sự mất tích, hắn cũng sẽ không để yên cho bọn người Hách Liên Trần dễ dàng, tất cả đều là lỗi của bọn họ ! hắn nhất định sẽ khiến bọn họ chôn cùng!
"Ta sẽ không buông tha!" Hách Liên Hiên vẻ mặt kiên định, trong lòng hắn tựa như có một âm thanh tự nói với mình, Lãnh Ly nàng còn sống.
"Nhưng là.
.
.
.
.
." Nguyên Tân Vương có chút nghi ngờ.
"Nguyên Tân Tương yên tâm, ta sẽ để thủ hạ của mình tìm được Ly nhi , người không cần nhúng tay, chỉ cần người không đem việc này nói ra ngoài là đủ rồi!" Hách Liên Hiên vẻ mặt tĩnh lặng, bỏ lại những câu nói này liền rời khỏi thư phòng.
Đêm tối yên tĩnh, Hách Liên Hiên đứng ở trong sân, ngửa đầu nhìn trăng khuyết, trong lòng phiền muộn.
Đức Xuyên Tú Tử biết Hách Liên Hiên cả ngày hôm nay đều không bước ra sân, nàng đi tới khung cửa tròn dưới sân, nhìn bóng lưng Hách Liên Hiên thê lương, nghĩ tới những ngày qua vẻ mặt hắn chán chường, nàng khẽ cắn răng, đi ra ngoài.
"Ngươi còn không định từ bỏ sao?" Đức Xuyên Tú Tử khẩu âm có chút đông cứng, kéo tâm tư Hách Liên Hiên trở lại.
Hách Liên Hiên mặt lộ vẻ không thích, hắn lãnh đạm nói: "Bổn vương ta đã nói, không có ta cho phép bất cứ người nào cũng không được vào!"
Đức Xuyên Tú Tử mắt sáng ngời, "Ta chỉ là muốn xem ngươi thế nào." Nàng phát hiện mình nhớ nhung hắn như vậy.
"Không cần!" Hách Liên Hiên ngữ khí lạnh lẽo, "Bổn vương không cần nữ nhi thương cảm, nếu như ngươi không muốn chết hãy lập tức cút ra ngoài!"
Đức Xuyên Tú Tử thân là công chúa Đông Doanh từ xưa tới nay chưa từng có ai có can đảm nói với nàng như vậy , nàng luôn cảm giác mình là thiên chi kiêu nữ, vì lẽ đó mặc dù là lúc đối mặt với Y Đằng Bác nàng hầu như cao ngạo như một con chim công.
Mà bây giờ Hách Liên Hiên mặc không dùng bất cứ ngữ khí nào đối với nàng, nhưng nàng hoàn toàn không thèm để ý.
"Ngươi sẽ không gϊếŧ ta!" Đức Xuyên Tú Tử biết mình đối với Hách Liên Hiên còn có chút lợi, nàng dám đánh cuộc.
"Cút!" Hách Liên Hiên hiển nhiên đã mất đi tính nhẫn nại.
Trên đời này ngoại trừ Lãnh Ly, không một nữ nhân nào đáng giá để hắn đối xử kiên nhẫn.
"Ta là công chúa Đông Doanh, ngươi không thể đối với ta như vậy!" Đức Xuyên Tú Tử cũng chịu không nổi sự lạnh lùng của Hách Liên Hiên , nàng hướng về phía bóng lưng của hắn gầm thét lên.
"Đối với ta mà nói, ngươi không bằng một con lợn!" Hách Liên Hiên không nhìn nàng, đối với nàng căm ghét tới cực điểm.
Đức Xuyên Tú Tử chạy đến, từ phía sau ôm lấy Hách Liên Hiên.
Nào ngờ Hách Liên Hiên dùng lực, hất nàng ra ngoài.
Đức Xuyên Tú Tử đâm vào cây cột, nàng chỉ cảm thấy ngực đau xót, một ngụm máu tươi từ trong miệng tuôn ra.
"Cút!" Hách Liên Hiên không hề liếc nhìn nàng một cái, cứ thế đi vào gian phòng, hung hăng đóng cửa lại.
Đức Xuyên Tú Tử oan ức vạn phần, đôi mắt nàng rưng rưng, nhìn cửa phòng đóng chặt, một ngày nào đó nàng nhất định phải làm cho người nam nhân này bị mình thuyết phục!
Phong Ảnh đứng ở phía bên ngoài viện lãnh khốc nở nụ cười, nữ nhân này nên diệt trừ!
Chính như Hách Liên Hiên suy nghĩ như vậy, Lãnh Ly cũng chưa chết.
Lúc nàng tỉnh lai mới phát hiện mình đang ở một căn nhà nông hộ, trên người được thay bộ quần áo của người Đông Doanh sạch sẽ, một nữ nhân dịu dàng còn bưng một chén canh thuốc, từng muỗng từng muỗng đút tới trong miệng mình.
Nông phụ thấy Lãnh Ly thức tỉnh, nàng nói quang quác tiếng Đông Doanh, nhưng Lãnh Ly một câu cũng nghe không hiểu.
Lông mày nàng nhíu chặt, tuy rằng rất vui vẻ vì mình đã đến được Đông Doanh, nhưng ngôn ngữ không thông, nàng lại vô cùng khó chịu.
Nông phụ cũng đoán được nàng nghe không hiểu lời của mình, có chút ngượng ngùng, nàng vỗ vỗ tay Lãnh Ly, ra hiệu làm cho nàng an tâm dưỡng bệnh.
Còn mình thả chén thuốc xuống liền đi ra ngoài.
Lãnh Ly hiện tại chỉ lo lắng cho tình hình của Hách Liên Hiên.
Cũng không biết chàng thế nào rồi?
Qua hai canh giờ, nông phụ trở về phía sau còn theo một nam nhân để râu cá trê.
Người đàn ông ki đi tới bên giường Lãnh Ly, cẩn thận quan sát nàng, đúng thật là một mỹ nhân, nếu có thể làm vợ của hắn là tốt rồi.
Lãnh Ly thấy đôi mắt hắn hèn mọn, tâm trạng trầm xuống.
"Cô nương, ngươi đã tỉnh, thân thể cảm thấy làm sao, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái?" Râu cá trê vừa lên tiếng, hai hàng lông mày Lãnh Ly liền nhíu chặt, hắn lại có thể biết tiếng Duyên Quốc.
"Ngươi là ai?" Lãnh Ly biết mình thân thể suy yếu, hơn nữa chân nàng nhẹ nhàng động nhẹ liền đau đớn, xem ra là lúc nổ chân của mình bị thương.
Cũng còn tốt vừa lúc nông phụ đi ra ngoài, nàng kiểm tra một chút, cánh tay và chân đều còn, thật may mắn.
"Ta là thư sinh dạy học ở làng chài này, ta tên Độ Biên Nhất Lang." Độ Biên Nhất Lang hướng về phía nàng nhếch miệng nở nụ cười, không nói ra được hèn mọn và tà ác.
"Ngươi làm sao nói được tiếng Duyên Quốc?" Lãnh Ly hỏi lần nữa.
"Mẹ của ta chính là người Duyên Quốc." Độ Biên Nhất Lang tiếp tục trả lời, nhưng là rất nhanh hắn liền phát hiện mình bị tra hỏi, nhưng nàng không trả lời vấn đề của chính mình.
Hắn cười nói, "Xin hỏi cô nương tên là gì?"
"Ta họ Lãnh." Lãnh Ly biểu hiện lạnh nhạt nói.
"Hóa ra là Lãnh cô nương, ngươi được sóng biển đưa vào bờ.
Là Bình Tú Lang trượng phu của nữ nhân này đã cứu ngươi” Độ Biên Nhất Lang chỉ vào người nông phụ kia nói.
Lãnh Ly nhìn về phía người nông phụ kia, nàng lộ vẻ mặt mỉm cười, xem ra vô cùng ôn hòa.
"Đa tạ." Lãnh Ly nói xong nông phụ hơi run, không đợi Độ Biên Nhất Lang phiên dịch, Lãnh Ly biết nàng ấy cũng đã hiểu sự cảm kích từ nàng, nàng khẽ mỉm cười.
"Ta về Duyên Quốc bằng cách nào?" Lãnh Ly đôi mắt lành lạnh lần thứ hai nhìn về phía Độ Biên Nhất Lang.
"Ở bến cảng Liễu Thành có tàu buôn từ Duyên Quốc đến, ngươi có thể đi đến đó sau đó cùng tàu buôn về Duyên Quốc." Độ Biên Nhất Lang trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc, nữ nhân xinh đẹp như vậy lại muốn rời đi.
Lãnh Ly thở phào nhẹ nhõm, cũng còn cách có thể trở về , nếu không phải vậy nàng thật sự không biết phải làm sao.
"Chỉ là, Liễu Thành nơi này rất xa, xem ra cưỡi ngựa cũng phải mất ba ngày." Độ Biên Nhất Lang có một tia hi vọng nàng có thể từ bỏ ý nghĩ rời đi.
Bất quá là ba ngày, Lãnh Ly cảm thấy không đáng kể, chỉ cần có thể rời đi mau chóng đi tìm Hách Liên Hiên là được.
Có điều nói đi nói lại mình bị sóng biển đưa tới nơi này, như vậy Hách Liên Hiên có phải cũng như vậy.
.
.
.
.
.
"Ngoại trừ ta nhưng còn có người nào khác được đưa vào bãi biển sao?" Lãnh Ly hỏi.
Độ Biên Nhất Lang lắc lắc đầu, "Không còn...ai nữa."
Đáng ghét! Lãnh Ly hai tay nắm chặt, không có cách nào, nàng không có thời gian thương cảm hoặc là suy nghĩ đến Hách Liên Hiên nữa, nàng chỉ có một niềm tin đó chính là trở lại Duyên Quốc!
Thế nhưng đầu tiên nàng phải dưỡng thân thể mới được.
Buổi tối hôm đó, Lãnh Ly thấy nông phụ và một hán tử vô cùng cường tráng, mặt lộ vẻ hiền lành, nhìn thấy Lãnh Ly tỉnh lại khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Tuy rằng bọn họ không có cách nào giao lưu, thế nhưng thứ đơn giản khua tay múa chân vẫn có thể hiểu một chút.
Lãnh Ly đại khái biết được là do Bình Tứ Lang, là người ở trên bờ biển phát hiện ra mình, sau đó đưa về.
Ông ấy sau khi ra biển còn nhìn thấy mặt biển nổi lơ lửng rất nhiều thi thể.
Lãnh Ly không dám hỏi có nhìn thấy một nam tử mặc áo trắng , nàng thật sợ hãi sẽ nghe được đáp án, nàng thà rằng tin tưởng Hách Liên Hiên được cứu, đang đợi mình trở lại Duyên Quốc.
Qua ba ngày, thân thể Lãnh Ly chuyển biến tốt, có thể đi lại được, đây là lần đầu nàng đi ra khỏi phòng đi tới bên ngoài.
Nơi này chính là Đông Doanh, biển và bầu trời sao lại quen thuộc như vậy, rồi lại có chút xa lạ.
Nơi này có rất nhiều các hộ gia đình, trước cửa đều phơi lưới đánh cá, còn có cá khô.
Có một số nông phụ ngồi ở cửa phơi nắng, cầm trong tay ngư trâm vá lại lưới đánh cá, hai hộ gần đó còn nói nói giỡn cười, thỉnh thoảng sẽ có tiểu hài tử đuổi qua lại, nơi này xem ra vô cùng yên bình.
Có một nông phụ nhìn thấy lãnh Ly ghé tai, Lãnh Ly nghe không hiểu họ đang nói cái gì, ngược lại đơn giản là nói nàng là người Duyên Quốc, được sóng biển đưa tới nơi này, lại được nhà Bình Tứ Lang cứu.
Độ Biên Nhất Lang lang thang xuất hiện trên đường, hắn nhìn thấy Lãnh Ly lập tức mỉm cười nói: "Xem ra thân thể của ngươi thật sự hồi phục."
"Đúng vậy." Lãnh Ly nhàn nhạt trả lời.
"Thân thể ngươi tốt lên, sau đó muốn tự mình đi Liễu Thành sao?" Độ Biên Nhất Lang đứng ở bên người nàng hỏi.
"Nếu như không có người thay ta dẫn đường, xem như ta đánh liều như vậy." Lãnh Ly vẫn lạnh lùng nói ra.
Độ Biên Nhất Lang cười ha ha, "Ngươi biết không, hiện tại Đông Doanh rất không thái bình, nói không chắc ngươi mới vừa đi ra khỏi làng, ngươi đã bị gϊếŧ chết!"
Lãnh Ly biết Độ Biên Nhất Lang không phải là uy hϊếp, mà là sự thực.
Chỉ là nàng không sợ.
"Ngươi đã nói Đông Doanh không yên ổn, ta xem người nơi này đúng là vô cùng tự tại, trên mặt không có bất cứ vẻ mặt bi thương bởi chiến loạn." từ lời nói của Độ Biên Nhất Lang,Lãnh Ly nghe được chút manh mối.
Độ Biên Nhất Lang ngắm nhìn Lãnh Ly một chút, "Đó là tự nhiên." Hắn có chút đắc ý, "Chúng tôi ở nơi này chính là được gia tộc Y Đằng bảo vệ ."
Nghe thấy hai chữ Y Đằng, đôi mắt Lãnh Ly chợt lóe lên tia sáng, nàng lập tức giả ra bộ dáng vẻ không hiểu: "Này gia tộc Y Đằng rất lợi hại phải không?".