Bất quá, nàng có thể chắc chắn, Đức Xuyên Liễu Bình hoàn toàn khác với Y Đằng Hạ.
Đức Xuyên Liễu Bình ra hiệu cho Lãnh Ly ngồi xuống, hắn ta khẽ ho một tiếng, sau đó nở nụ cười: "Ta nghĩ hôm nay Y Đằng Hạ sẽ động thủ."
Lãnh Ly ngồi ngay ngắn, nhìn thấy sắc mặt Đức Xuyên Liễu Bình tái nhợt như tờ giấy, nhíu mày hỏi: "Cơ thể ngươi vẫn chưa khôi phục.
Nọc rắn của ta hẳn là có thể chống đỡ được độc của ngày hôm qua."
Đức Xuyên Liễu Bình xua tay, sau đó ho hai lần và nói, "Ân, đây la bệnh cũ của ta."
Lãnh Ly nhíu mày, gật đầu, yên lặng nghe hắn nói.
“Hôm nay, nếu ta dám trước mặt Y Đằng Hạ khống chế toàn bộ hoàng cung, sau đó ôm cây đợi thỏ, ngươi nghĩ như thế nào?” Đức Xuyên Liễu Bình hình như đang thương lượng với Lãnh Ly.
Lãnh Ly hơi giật mình, tuy rằng nàng đã hợp tác với Đức Xuyên Liễu Bình, nhưng không ngờ hắn thật sự sẽ cùng nàng bàn biện pháp đối phó, cũng không khư khư cố chấp.
Lãnh Ly dành thêm cho Đức Xuyên Liễu Bình một chút hảo cảm, mặc dù làm vua một nước cần có một chút năng lực quyết đoán cùng độc tài, nhưng Đức Xuyên Liễu Bình thực sự tin một người Duyên Quốc như nàng, còn sẵn sàng thảo luận các biện pháp đối phó cùng nàng gần gũi bình dị như thế, thật sự hiếm có.
“Nếu ngươi cảm thấy khả thi thì được.
Nếu cần ta giúp ngươi cứ việc nói.” Lãnh Ly nhẹ giọng nói, dù sao đây là Đông Doanh, một người ngoại quốc như nàng cũng không thể nói thêm được gì.
Nhưng nàng cảm thấy rất vui vì có thể giúp đỡ được hắn..
Đức Xuyên Liễu Bình cười yếu ớt, hắn nói với Lãnh Ly: "Y Đằng Hạ muốn bức cung thoái vị, hắn sẽ đột nhập cung điện nơi phụ thân ở.
Ta muốn ngươi cùng với Gia Đằng Nại Tử vào cung bảo vệ phụ thân.
Hiện tại hoàng hậu đã ở đó, và nếu ngươi bắt được nàng, ngươi có thể đe dọa Đức Xuyên Tú Cát.
"
Lãnh Ly gật đầu đồng ý, dù sao Y Đằng Hạ muốn vào cung nhất định phải dựa vào thân phận của Thái tử Đức Xuyên Tú Cát , đợi khi hắn vào cung rồi gϊếŧ Đức Xuyên Tú Cát, hắn liền có thể vô tư ngồi lên hoàng vị.
"Ta cũng sẽ cho người của ta ẩn nấp khắp nơi trong cung, nếu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, các ngươi cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."
Lãnh Ly đứng dậy nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta mau chóng hành động đi."
“Không vội, ngươi trước tiên hãy thay y phục.” Đức Xuyên Liễu Bình nhìn lại, một nữ nhẫn giả bước tới với hai bộ trang phục Đông Doanh màu trắng giản dị trên tay.
“Đây là quần áo của tỳ nữ trong cung, ngươi hãy thay đi.” Đức Xuyên Liễu Bình giải thích.
Lãnh Ly gật đầu.
Sau một tách trà, Lãnh Ly thay quần áo bước ra, Đức Xuyên Liễu Bình cảm thấy hai mắt sáng ngời, Lãnh Ly mặc một bộ quần áo trắng sáng, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng cũng không che giấu được vẻ đẹp của nàng.
Đức Xuyên Liễu Bình lo lắng Lãnh Ly sẽ bị lộ nên cố ý bôi một ít bột màu lên mặt, lúc đầu Lãnh Ly có chút chán ghét, nhưng sau khi soi gương, nàng thấy cũng không tệ nên đành chịu thua.
Nàng và Gia Đằng Nại Tử tạm biệt Đức Xuyên Liễu Bình, theo kẻ hở trên bức tường phía sau ngự hoa viên đi ra ngoài.
Theo kế hoạch, nếu ai đó kiểm tra thì Katou Nako sẽ trả lời, còn Lãnh Ly thì giả vờ câm điếc.
Trong hoàng cung Đông Doanh thực sự có rất nhiều cung nữ bị câm điếc, đa số những người này đều thường là tâm phúc của các nương nương trong cung, bởi vì bọn họ chỉ có thể nghe mà không thể nói, nên các nàng cũng rất yên tâm khi sử dụng.
Họ bước đi chậm rãi, trên đường gặp rất nhiều hầu gái và thị vệ, không ai trong số họ nảy sinh nghi ngờ, lúc đầu Gia Đằng Nại Tử có chút lo lắng về hành động và phong thái của Lãnh Ly, nhưng sau đó nàng phát hiện ra rằng biểu hiện của Lãnh Ly tốt đến không ngờ.
Khi đến cung điện nơi Thiên Hoàng ở, Gia Đằng Nại Tử nói với hai lính canh ở cửa: "Chúng tôi đến từ Thiện Dược Cục, hôm nay chúng tôi đến đây để đưa thuốc cho Thiên Hoàng."
Thị vệ nhìn bọn họ ra hiệu mở thực hạp, Lãnh Ly bình tĩnh mở thực hạp trong tay ra, thị vệ liếc thấy một chiếc bát sứ có nắp bên trong, lập tức cho qua.
Vào cung, Lãnh Ly phát hiện hoàng cung Đông Doanh rất có quy củ, đi đến phòng ngủ của Thiên Hoàng có vài tầng cửa, ở mỗi tầng đều có hai cung nhân mở cửa cho bọn họ.
Ở tầng cuối cùng, ngoài hai thủ vệ, còn có một người nữ nhân hơn bốn mươi đang quỳ gối ngồi ở đó.
Hai cung nữ mở cánh cửa trượt ra, chính giữa phòng ngủ có một lão nam tử, đó chính là Thiên Hoàng của Đông Doanh, bên cạnh là một người phụ nữ trạc tuổi.
Người phụ nữ mặc trang phục tuyệt sắc, tuy trang điểm tinh xảo nhưng cũng không che được vẻ mệt mỏi, nhìn thấy người tới là của Thiện Dược Cục, lập tức nói: "Không cần hành lễ, nhanh lên mang thuốc đến.
"
Lãnh Ly và Gia Đằng Nại Tử dừng lại, Lãnh Ly lấy bát thuốc bên trong thực hạp ra, sau đó bước đến bên cạnh hoàng hậu, đưa bát thuốc cho nàng.
Hoàng hậu nhận lấy, cầm lấy thìa, múc một thìa, sau đó từ từ thổi nguội, đưa đến bên miệng Thiên Hoàng nói: "Thiên Hoàng, uống một chút để thân thể mau khỏe lại” Thiên Hoàng nghe thấy giọng nói dịu dàng của hoàng hậu, từ từ mở đôi mắt đục ngầu, rồi thở dài: "Dù có uống bao nhiêu cũng không thể khá lên được."
"Thiên Hoàng..." Hoàng hậu đột nhiên nức nở.
"Tú Cát là Thái tử nhưng lại kiêu ngạo, ngông cuồng, chỉ biết ăn uống hưởng thụ.
Mà Liễu Bình lại phái muội muội ruột của mình đến Duyên quốc, bây giờ lại mất tích.
Không có đứa nào ra hồn, ta là sao có thể yên tâm rời đi” Thiên Hoàng cảm thấy cho dù chết cũng không nhắm mắt.
Lãnh Ly lùi lại đứng sang một bên, tuy rằng không hiểu tiếng Đông Doanh nhưng nhìn ánh mắt của họ nàng có thể đoán ra được bọn họ nói cái gì.
Trong lúc họ đang sầu não, Gia Đằng Nại Tử rút con dao găm trên tay ra kề vào cổ hoàng hậu, Thiên Hoàng không còn sức để hét lên nhưng hoàng hậu đã bén nhọn “Nha” một tiếng.
Lãnh Ly sợ hoàng hậu phản kháng, lập tức đưa con rắn vàng trên cổ tay ra, hoàng hậu nhìn thấy cái lưỡi đỏ tươi của con rắn liền sợ đến hai chân mềm nhũn.
“Hoàng hậu, có cần gì không?” Người phụ nữ trung niên đã đứng đợi ngoài cửa hỏi.
“Không có việc gì.” Hoàng hậu trầm ngâm nói.
Cả phòng ngủ trở nên yên tĩnh, ánh mắt dịu dàng của hoàng hậu trở nên vô cùng sắc bén, nàng hỏi: "Ai phái ngươi tới đây, ngươi muốn làm gì?"
Gia Đằng Nại Tử lạnh lùng nói: "Chúng ta tới đây là để bảo vệ Thiên Hoàng."
“Ngươi cầm dao kề trên cổ ta dám nói muốn bảo vệ?” Hoàng hậu tức giận, sắc mặt xanh mét, trong lòng rất không vui.
"Hoàng hậu, lổ tai người có vấn đề sao? Ta nói tới bảo vệ Thiên Hoàng, không phải bảo vệ ngươi." Gia Đằng Nại Tử đối với hoàng hậu là mẹ ruột của Đức Xuyên Tú Cát cũng không có chút hảo cảm.
Thiên Hoàng nhìn Lãnh Ly cùng Gia Đằng Nại Tử hỏi: "Ai phái các ngươi tới?"
“Là Nhị Hoàng Tử.” Gia Đằng Nại Tử mặc dù bất lực với hoàng hậu, nhưng đối với Thiên Hoàng lại rất tôn kính.
“Hắn là muốn tạo phản sao?” Hoàng hậu không cảm giác nàng đang cao giọng, Lãnh Ly kem con kim xà lại gần thêm, cảnh cáo nàng không được lớn tiếng.
Hoàng hậu sợ kim xà trên cổ tay Lãnh Ly, có chút ngượng ngùng.
Gia Đằng Nại Tử giải thích với Thiên Hoàng: "Thiên Hoàng, Nhị Hoàng Tử là bị người khác hãm hại.
Hắn không cho người đưa Công chúa đến Duyên Quốc mà là Thái tử giá họa cho hắn.
Mà Y Đằng Hạ và Thái tử thông đồng với nhau, mọi việc đều do hắn bày ra, hắn muốn toàn bộ Đông Doanh.”
“Cái gì?” Thiên Hoàng xúc động, ho khan vài tiếng, sau đó giọng nói có chút khàn khàn, “Lời ngươi nói đều là thật?”.