"Ta lấy danh dự gia tộc Gia Đằng phát thề.
Nếu có lời nào giả dối, cả đời đơn độc, không con không cháu" Gia Đằng Nại Tử giơ tay nói.
"Nghịch tử." Thiên Hoàng giận không kiềm được, hai tay mạnh mẽ nện trong chăn phát ra tiếng vang nặng nề.
"Thiên Hoàng, điều này không có khả năng." Hoàng hậu không tin tưởng lời nói của Gia Đằng Nại Tử, bà ta lo lắng nói " Thái tử mặc dù vô năng, thế nhưng là hắn tuyệt đối sẽ không vô tình vô nghĩa."
"Ngươi là mẹ đẻ của Thái tử đương nhiên sẽ thay hắn nói đỡ." Gia Đằng Nại Tử khinh thường nói.
"Ngươi." Hoàng hậu hai mắt trừng trừng, không nghĩ tới nàng thế mà đối với mình bất kính như thế.
Thiên Hoàng bên cạnh mắt nhìn về phía Lãnh Ly, hắn mặc dù bệnh nguy kịch, thế nhưng mắt sáng như đuốc vẫn nhìn ra được Lãnh Ly không giống với nữ tử Đông Doanh
"Ngươi là người nào?" Thiên Hoàng hỏi.
Gia Đằng Nại Tử muốn phiên dịch, nhưng Lãnh Ly vẫn hiểu được lời của Thiên hoàng, hơn nữa nàng biết phần lớn người Đông Doanh đều có thể nói ngôn ngữ của Duyên Quốc.
"Ta là người Duyên Quốc."
Lãnh Ly lời vừa nói ra, Thiên Hoàng cùng hoàng hậu đều trừng lớn hai mắt.
Nhất là hoàng hậu giống như ngũ lôi oanh đỉnh, giận dữ nói: "Thiên Hoàng, người nhìn Nhị Hoàng Tử thế mà cùng người Duyên Quốc cấu kết."
Hoàng hậu cố ý nói ngôn ngữ của Duyên Quốc, mục đích là để Lãnh Ly cũng nghe hiểu, xem nàng giải thích thế nào.
Lãnh Ly thần sắc băng lãnh nhìn Thiên Hoàng: "Hôm qua Nhị Hoàng Tử suýt chút nữa bị Y Đằng Hạ hại chết, là ta cứu hắn.
Mà Đức Xuyên Tú Tử cũng từng được ta cứu."
"Cái gì?" Thiên Hoàng con ngươi nguyên bản bình lặng như như nước cuối cùng khôi phục một chút tia sáng, hắn ngẩng hỏi Lãnh Ly, "Tú Tử, nó vẫn ổn chứ?"
Lãnh Ly lắc đầu nói ra: "Ta vốn muốn mang nàng đến, thế nhưng lúc ở trên biển, trên thuyền bị Y Đằng Hạ sắp đặt làm nổ thuyền, ta nghĩ nàng.
.
."
Lãnh Ly dừng một chút, trên mặt hiện ra vẻ khổ sở.
Nàng không giả vờ, nàng khổ sở không phải bởi vì Đức Xuyên Tú Tử mà là vì Hách Liên Hiên.
Những ngày này nàng một mực đang trong lòng thôi miên mình, nói Hách Liên Hiên còn sống, thế nhưng là nàng cũng là hiểu được, hi vọng hắn sống sót có bao nhiêu xa vời.
"Gia tộc Y Đằng chẳng lẽ chính là muốn tạo phản." Thiên Hoàng giãy giụa muốn đứng lên.
"Ta cảm thấy Thiên Hoàng trước mắt lẳng lặng chờ đợi, nếu bây giờ triệu Y Đằng tiến cung, ngược lại xáo trộn kế hoạch của Liễu Bình." Lãnh Ly thần sắc bình tĩnh, nàng tiếp tục nói, "Nhị Hoàng Tử rất ưu tú, người có thể đem mọi chuyện giao cho hắn."
Thiên Hoàng được Lãnh Ly khuyên can, từ bỏ giãy giụa, hắn nằm xuống gối đầu, nhắm mắt lại.
Hoàng hậu vẫn không thành thật như cũ, bà ta biết kết cục của mình nếu để cho Đức Xuyên Liễu Bình trở thành Thiên Hoàng, cho nên bà muốn đem tin tức trong hoàng cung truyền ra ngoài cho Đức Xuyên Tú Cát.
Hoàng hậu vừa muốn đứng dậy, Lãnh Ly liền từ phía sau phong bế huyệt đạo của bà ta, bà ta không thể động đậy, ngay cả lời cũng không thể nói, chỉ có cặp mắt kia bởi vì sốt ruột cùng lửa giận mà trở nên sáng lên.
Rất nhanh, bên ngoài liền truyền đến tiếng kêu phi thường yếu ớt cùng tiếng bước chân dồn dập.
Lãnh Ly cùng biết là Đức Xuyên Liễu Bình, xem ra hắn sắp xếp người của mình vào trong cung xong, hiện tại bọn hắn chính là chờ Itou đến.
Thiên Hoàng nhìn thấy Đức Xuyên Liễu Bình liền kích động.
Đức Xuyên Liễu Bình tay cầm Thiên Hoàng, an ủi: "Phụ Hoàng, người liền an tâm đem mọi chuyện gia cho nhi thần."
Thiên Hoàng không còn cách nào khác, hắn có chút gật đầu.
Toàn bộ hoàng cung đều đắm chìm trong hoàn cảnh nguy hiểm mà an tĩnh, mấy ngày liền trong phòng ngủ củaThiên Hoàng cũng như thế.
Mỗi người duy trì dáng vẻ của mình, thời gian cũng đã trôi qua rất lâu.
Bóng đêm càng ngày càng thâm trầm.
Qua một canh giờ, bên ngoài truyền đến thanh âm chém gϊếŧ, trong tẩm cung mỗi người đều dựng thẳng lỗ tai nghe, từng đôi mắt cũng trở nên nghiêm túc mà chuyên chú.
Lãnh Ly cúi đầu nhìn kim xà trên cổ tay mình, đây là vũ khí duy nhất của nàng.
Tiếng chém gϊếŧ càng ngày càng gần, truyền tới bên ngoài phòng ngủ.
Cho dù là nghe tiếng bước chân, cũng có thể tưởng tượng cảnh tưởng gϊếŧ chóc đầy huyết tinh như thế nào.
Binh!
Cửa lớn của tẩm cung bị một cái bay ra ngoài, hai võ sĩ áo đen khiêng đại đao xông vào, trên lưỡi đao sáng như bạc còn dính đầy máu tươi nóng hổi, bọn hắn lộ dữ tợn bất kham, trên mặt cùng trên thân đều dính đầy vết máu.
Bọn hắn thấy rõ tình huống trong phòng, thấy không có nguy hiểm, liền lui ra bên ngoài.
Đức Xuyên Tú Cát cười tủm tỉm tiêu sái tiến vào, Đức Xuyên Liễu Bình cùng Lãnh Ly nhìn nhau, Y Đằng Hạ tại sao không đến đây cùng hắn, chẳng lẽ.
.
.
Bọn họ thầm nghĩ không tốt, rất có thể Itou đã phát giác được chuyện gì đó, cho nên đã sớm chạy trốn.
"Thái tử, ngươi đây là muốn làm cái gì?" Đức Xuyên Liễu Bình hai mắt như kiếm, mạnh mẽ nhìn về Đức Xuyên Tú Cát.
Đức Xuyên Tú Cát nhìn thấy Đức Xuyên Liễu Bình ngạc nhiên không thôi, hắn rõ ràng nghe Y Đằng Hạ nói qua, Đức Xuyên Liễu Bình đã bị hắn hạ độc chết, thế nhưng tại sao hắn lại xuất hiện nơi này?
"Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Đức Xuyên Tú Cát hỏi lại, hắn nhìn về phía Thiên Hoàng đang nằm trên giường dùng ánh mắt hận không thể gϊếŧ hắn, dù sao sự tình đến nước này, dứt khoát hoặc là làm hoặc không làm, đã làm thì làm cho xong, hắn lấy dũng khí nói: "Ta nghe nói ngươi từ trong ngục giam trốn thoát, cố ý dẫn người tới cứu phụ thân đại nhân."
Lãnh Ly có chút cười lạnh, đối thoại của bọn họ nàng đoán ra một chút, xem ra Đức Xuyên Tú Cát này còn có chút đầu óc, biết cái gì gọi là vu oan giá họa.
"Nếu ngươi đến bắt ta, vì cái gì còn gϊếŧ chết cung nữ thị vệ trong cung nhiều như vậy, đây không phải tạo phản thì là cái gì." Đức Xuyên Liễu Bình cũng không có lùi bước, hắn không phải tiểu hài tử sẽ không bị hai ba câu liền bị hù dọa.
"Thái tử, ngươi khiến cho ta quá thất vọng." Thiên Hoàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đối với Đức Xuyên Tú Cát càng lạnh như băng.
Đức Xuyên Tú Cát biết Thiên Hoàng đã biết tất cả mọi chuyện, đã phóng lao thì phải theo lao, hắn cũng không cần ngụy trang.
"Hừ, đã như vậy, phụ hoàng, ta đến nói cho người, hoàng vị này ngừơi cho hắn thì vẫn là của ta." Đức Xuyên Tú Cát đầy sát khí, coi như hoàng vị cho Đức Xuyên Liễu Bình, hắn cũng sẽ giành cho được .
"Nghịch tử." Thiên Hoàng nghiến răng nghiến lợi, hắn nhìn về phía Đức Xuyên Liễu Bình đang canh giữ bên cạnh thê lương nói ra: "Liễu Bình, Đông Doanh ta yên tâm giao cho ngươi, tuyệt đối không được khiến ta thất vọng, đem ca ca của ngươi giam lại, vĩnh viễn đừng để hắn thoát ra."
"Vâng, phụ hoàng an tâm." Đức Xuyên Liễu Bình xem như được Thiên Hoàng thừa nhận.
Thiên Hoàng nghe xong chậm rãi nhắm con mắt mỏi mệt, cả người hỗn loạn cứ như vậy tạ thế.
Đức Xuyên Liễu Bình đứng lên.
Hắn chậm rãi rút bảo kiếm trong ngực ra, thân kiếm ngân sắc lóe bạch quang.
Hắn nhìn Đức Xuyên Tú Cát lạnh lùng nói: "Chúng ta tới quyết chiến đi."
"Ha ha." Đức Xuyên Tú Cát ngửa mặt lên trời cười to, võ nghệ của hắn vốn không sánh bằng Đức Xuyên Liễu Bình, "Ta sẽ không cùng ngươi quyết chiến."
Đức Xuyên Liễu Bình nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, đây cũng là chuyện giảo hoạt nhất của hắn, hắn làm người xưa nay chưa bao giờ quang minh lỗi lạc, quang minh chính đại.
Lãnh Ly đi đến bên người hoàng hậu giải huyệt đạo cho bà ta.
Sau đó kéo bà ta tới trước mặt Đức Xuyên Tú Cát.
"Mẫu hậu, người liền nhìn đứa con đáng để người kiêu ngạo này làm thế nào ngồi lên hoàng vị đi." Đức Xuyên Tú Cát điên cuồng cười to, thịt mỡ toàn thân hắn đều đang run rẩy.
"Ngươi làm sao có thể làm như vậy." Hoàng hậu không nghĩ tới Đức Xuyên Tú Cát thật làm như vậy.
Hiện tại hắn bị Thiên Hoàng đoạt đi quyền kế thừa, không còn là Thái tử, bà ta thật là quá thất vọng.
Bà ta quỳ trên mặt đất hai tay bụm mặt, bắt đầu khóc toáng lên..