Trong phòng sương trắng lượn lờ, mông lung, hắn cất bước đi vào, khép lại cửa phòng phía sau.
Đi vào phòng ngủ, cách một tấm bình phong thủy mặc thanh trúc, hắn đã thấy Lãnh Ly mê man trong nước.
Lồng ngực Hách Liên Hiên xiết chặt, hắn lập tức vọt tới sau bình phong, hai tay đặt lên má đỏ thắm của Lãnh Ly, lo lắng hô: "Ly Nhi, Ly Nhi, nàng sao vậy?"
Lãnh Ly đang ngủ say, nàng mê man mở to mắt, lại trông thấy Hách Liên Hiên vẻ mặt lo lắng, nàng hơi cúi đầu, nàng còn đang ngâm trong nước, vậy mà hắn lại vọt vào.
Nàng xấu hổ giận dữ không thôi, cầm lấy chiếc khăn trong nước ném về lên mặt Hách Liên Hiên.
Thừa dịp Hách Liên Hiên quăng khăn lông, nàng nhanh chóng phi ra khỏi thùng tắm, mặc lên y sam treo trên bình phong.
Hách Liên Hiên lấy xuống khăn ướt, hắn thấy Lãnh Ly một thân y sam hồng nhạt, dáng người linh hoạt tinh tế như ẩn như hiện, mái tóc được trâm ngọc cố định còn đang ẩm ướt, những giọt nước lấp lánh từng giọt từng giọt rơi xuống người nàng, theo bờ vai trượt xuống ngực, vải mỏng dán chặt lên thân hình mĩ lệ của nàng, sự chấn động như vậy khiến bụng Hách Liên Hiên nóng lên.
Lãnh Ly thấy ánh mắt hắn nhìn mình chằm chằm, nàng cúi đầu nhìn thân thể của mình, giận dữ hét: "Chàng còn nhìn."
Hách Liên Hiên có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: "Ly Nhi, chúng ta là phu thê, thân thể của nàng ta đều đã thấy hết, nàng còn xấu hổ cái gì?"
Lãnh Ly vừa thẹn vừa giận, nàng nắm chặt tay, "Chính là không cho nhìn."
Hách Liên Hiên cười tà mị, hắn khoanh tay, xích lại mấy phân, "Ly Nhi, dáng người nàng đẹp như vậy, tốt như vậy, ta không nhìn chẳng phải là lãng phí sao."
Bùm!
Lãnh Ly mặt đỏ tới mang tai, từ bao giờ mà Hách Liên Hiên lại trở nên tà ác ngả ngớn như vậy, không đúng, hắn vẫn luôn như thế, là nàng không phát hiện mà thôi.
"Im miệng." Cho dù bọn họ từng có tiếp xúc da thịt, nhưng nàng vẫn sẽ xấu hổ.
"Ly Nhi, nàng còn tức giận sao?"
Hách Liên Hiên bước từng bước tiến lên, Lãnh Ly từng bước lùi lại, cuối cùng nàng lùi đến cột giường, đã không đường thối lui.
Hách Liên Hiên vững vàng đứng trước mặt nàng, chắn hết ánh sáng phía sau.
"Ly Nhi, tha thứ cho ta được không?" Hách Liên Hiên vẻ mặt đau khổ nhìn Lãnh Ly.
Lãnh Ly thầm nghĩ, làm như nàng là một kẻ ác nhân vậy, rõ ràng là hắn lừa gạt nàng, hắn còn đứng đó khổ sở ủy khuất làm cái gì!
Lãnh Ly cắn môi đỏ quay mặt đi.
Hách Liên Hiên thấy nàng không phản bác, hắn tà mị cười một tiếng, duỗi tay ra ôm Lãnh Ly vào trong ngực.
Lãnh Ly cảm giác được bàn tay ấm áp của Hách Liên Hiên đặt trên lưng mình, thân thể nàng hơi run run.
"Ly Nhi, ta đã không chạm vào nàng nửa tháng." Hách Liên Hiên đặt đầu lên bờ vai gầy yếu của nàng, giọng khàn khàn nói, "Ta thật sự rất nhớ nnàng, ta biết sai rồi, tha thứ cho ta đi."
Lãnh Ly bất đắc dĩ, hắn lại dùng chiêu dính người này.
Mà nếu nàng chưa tha thứ cho hắn thì nàng tuyệt đối sẽ không cho phép hắn lại gần mình.
Hách Liên Hiên hơi nâng tay lên, bàn tay tinh tế vuốt ve gương mặt mịn màng đỏ bừng của Lãnh Ly, đôi mắt thâm thúy sáng lên.
Hắn chậm rãi cúi đầu hôn lên môi nàng, một nụ hôn thâm tình mà nặng nề nháy mắt nhóm lên ngọn lửa trong hai người, khiến họ trầm mê trong đó thật lâu.
Trong phòng ngủ hơi nước mờ mịt là một mảng cảnh xuân.
Mãi cho đến chạng vạng tối, Lãnh Ly mới tỉnh lại, nàng giật giật sắp tan ra thành từng mảnh thân thể, đối bên người khóe miệng ngậm lấy thỏa mãn mỉm cười Hách Liên Hiên giận một chút.
"Đáng ghét." Lãnh Ly thấp giọng nói.
Hách Liên Hiên nhắm mắt lại, hắn cười nói: "Ly Nhi, nàng là không hài lòng biểu hiện hôm nay của ta sao?"
Mặt Lãnh Ly vốn dĩ đã đỏ càng thêm đỏ bừng, nàng giận dữ hét: "Ta mới không có."
"A, thì ra là Ly Nhi đối với biển hiện của ta rất hài lòng a.
.
." Hách Liên Hiên lưu manh nói.
Lãnh Ly giận dữ, một chân đem Hách Liên Hiên từ trên giường đá ra, "Xéo đi, đừng để ta trông thấy chàng."
Hách Liên Hiên thân thể từ dưới đất bò dậy, hắn vuốt vuốt cái mông đụng ngã trên đất, "Ly Nhi, xấu hổ."
Lãnh Ly quay mặt chỗ khác không nhìn tới đường cong cân xứng của hắn, đáy lòng đối với mình chửi mắng, cũng không biết mình đỏ mặt cái gì.
Hách Liên Hiên ôi ôi cười một tiếng, hắn dạo bước đi đến trên kệ áo cởϊ qυầи áo của mình xuống.
Quần áo cổ áo có chút rộng mở, lộ ra lồng ngực tinh xảo của hắn.
Lãnh Ly không nghĩ tới bộ dạng này của hắn khiến mình đỏ mặt.
Hách Liên Hiên đi tới cửa, gọi hạ nhân bên ngoài phân phó nói: "Lập tức chuẩn bị đồ ăn, Vương phi đói."
"Vâng." Lãnh Ly nghe ra được là tiếng của Thanh Âm, cũng không biết đối thoại của bọn họ, nàng ấy nghe được bao nhiêu.
Một chén trà qua đi, bọn hạ nhân bưng đồ ăn nối đuôi nhau đi vào, đem đồ ăn tinh xảo bày ra bàn cơm.
Sau khi thức ăn dâng đủ, Hách Liên Hiên cho hạ nhân lui ra, sau đó khép cửa phòng lại, một lần nữa trở lại phòng ngủ.
Lãnh Ly vì phòng ngừa hắn lại động thủ với mình, nàng đã mặc quần áo vào.
Hách Liên Hiên ngượng ngùng cười một tiếng, hắn còn muốn tự mình mặc quần áo cho Lãnh Ly mà.
Lãnh Ly nhìn ra được trong mắt hắn không có hảo ý, nàng đẩy hắn một cái, đi đến phòng khách.
Nhìn bàn thức ăn tinh xảo, nàng đã đói gần chết.
Thấy nàng đã ngồi xuống bàn, Hách Liên Hiên híp hai mắt ngồi bên cạnh nàng, cầm lấy đũa gắp rau quả cùng thịt nàng thích ăn đặt vào trong bát của nàng.
Lãnh Ly ăn vài miếng, hỏi: "Hôm nay chàng một mình vào cung,có gặp việc gì không?"
Hách Liên Hiên cười ôn nhu, "Không có." Hắn không muốn nói cho Lãnh Ly,người ủng hộ Hách Liên Trần muốn vạch tội chàng.
Mới trở về, hắn muốn để nàng nghỉ ngơi cho khỏe một chút.
Trung thu qua đi, thời tiết chuyển lạnh, Lãnh Ly đứng khoanh tay ngoài hành lang ngẩng đầu nhìn trời, mây đen ùn ùn, mưa rơi tí tách tí tách.
Nàng vuốt vuốt kim xà trên cổ tay, kim xà vốn dĩ hung ác lại ở trên cổ tay của nàng trở nên nhu thuận nghe lời, hoàn toàn không có dã tính.
Hách Liên Hiên vào cung xử lý chuyện Đông Doanh.
Đại mi nàng nhíu chặt, không nghĩ tới năng lực sinh tồn của Phương Tần mạnh như vậy, trong nửa tháng này Liễu Quý Phi thế mà không thể làm gì nàng ta, mình thật đúng là xem nhẹ nàng ta.
Nàng ta ở bên người hoàng thượng được sủng ái, mấy ngày nữa chính là sinh nhật nàng ta, Hoàng Thượng mệnh lệnh vụ phủ vì nàng ta chuẩn bị thọ yến, phải biết cho dù là Liễu Quý Phi mừng thọ thần cũng không có gióng trống khua chiêng như thế.
Trong lúc nhất thời không biết rước lấy bao nhiêu ánh mắt ghen tỵ cùng hâm mộ.
Lãnh Ly nghĩ đến những chuyện này, ánh mắt nàng nặng nề, suy đi nghĩ lại, lông mày nhíu chặt cuối cùng thư giãn mở ra, chỉ sợ cây to đón gió.
Giống như Liễu Quý Phi nói.
Nhìn nàng ta vinh sủng nhất thời, sau đó rơi xuống vực sâu mới thống khoái đi.
Thanh Âm trong tay bưng lấy một cái hộp đàn hương sơn đỏ mạ vàng đi đến bên người Lãnh Ly nói: "Vương phi, nô tỳ dựa theo phân phó của ngài từ khố phòng đem kim khảm ngọc như ý tìm ra."
Lãnh Ly mắt liếc nhìn cái hộp đã mở ra trong tay, nàng thản nhiên nói: "Ừm, đưa cho nàng ta đi."
Thanh Âm có chút đau lòng nhìn trong hộp, "Đồ tốt như vậy đưa cho nàng ta thật đáng tiếc."
Lãnh Ly nhìn nàng ấy thì thầm, nàng đạm mạc nói: "Những vật này chẳng qua là vật ngoài thân, hiện tại chính là thời điểm Phương Tần được sủng ái, sao có thể thất lễ chứ." Dù sao đây cũng không phải đồ vật quá quý giá.
Thanh Âm thu hộp lại, Vu Càn Phong vội vã từ bên trong màn mưa đi tới, hắn đến đến trước mặt Lãnh Ly, tóc cùng quần áo đều đã bị nước mưa làm ướt nhẹp, hắn hoàn toàn không để ý, "Vương phi, ta tra được, những ngày người rời đi này, Nhị Hoàng Tử tìm một đạo sĩ, thông qua Phương Tần giới thiệu cho Hoàng Thượng, những ngày này Hoàng Thượng thường xuyên gặp hắn.".