Dục Hỏa Độc Nữ


Phương Tần hoảng loạn thất thố, nàng ta đương nhiên biết Lãnh Ly so với bất luận kẻ nào đều khủng bố hơn gấp trăm lần, lập tức phủ nhận lắc đầu nói: "Không phải, không phải." Nàng ta quay đầu quỳ hướng Hoàng thái hậu, "Hoàng thái hậu không phải Yến Vương Phi, là.

.

."
Lần này Phương Tần vẫn chưa kịp dứt lời, thì lập tức ho dữ dội, mặt đỏ bừng, như thể có cái gì đó mắc trong cổ họng mà không thể thoát ra được.

Nhìn khiến người ta sốt ruột, hơn nữa tiếng ho khan của nàng ta cũng rất kinh tởm.
Nàng ta nằm rạp trên mặt đất, hai tay gắt gao ôm lấy cổ của mình, không ngừng giãy giụa lăn lộn.
Lãnh Ly lùi ra phía sau hai bước, nàng biết vật kia phải ra.
Khụ khụ! Ọe!
Từ trong miệng Phương Tần đột nhiên ọe ra một thứ đen sì, tất cả mọi người đang có mặt đều phi thường chấn kinh, mà cái thứ đen sì kia còn đang ngọ nguậy, trong tẩm cung tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, mọi người nhao nhao lui lại.
Phương Tần cũng bị thứ mình phun ra làm giật nảy mình, nàng ta nằm rạp trên mặt đất hướng về phía trước vươn hai tay.
Hách Liên Hiên nhanh tay lẹ mắt, đứng lên ôm lấy Lãnh Ly vào trong lòng.
"Mau cứu ta, mau cứu ta.

.


." Phương Tần bất lực cầu cứu, thế nhưng không ai dám tới gần.
Lãnh Ly biết nàng ta cũng sống không nổi, bởi vì trong bụng của nàng ta vẫn còn mấy con trùng cổ như vậy nữa, sớm hay muộn bọn chúng sẽ xuyên ruột phá bụng mà ra.
"Người đâu, người đâu, mau khiêng Phương Tần ra." Liễu Quý Phi nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng ọe ra, tất cả Tần phi, bao gồm cả Hoàng thái hậu cũng như vậy.
Nhưng mà,mọi việc còn chưa dừng lại ở đó, Phương Tần lại nôn ra, lần này, từ cổ họng của nàng ta chui ra một con cổ trùng màu đen nhỏ hơn một chút.
"A a, người đâu!!!" Liễu Quý Phi rống lên ngày càng lớn, bởi vì bà ta không nghĩ tới Phương Tần sẽ bò về phía mình.
Mà thị vệ đứng bên ngoài tẩm cung trông thấy Phương Tần như vậy, cũng không dám tiến lên.
Hách Liên Hiên thấy một lớn một nhỏ hắc trùng lại hướng phía Phương Tần nhúc nhích nhúc nhích bò qua, hắn lập tức rút bảo kiếm từ trong ngực thị vệ trực tiếp đem cổ trùng chém thành hai nửa, một cỗ máu đen tanh hôi từ trong cơ thể của bọn nó chảy ra.
"Liễu Quý Phi, ngươi tại sao phải hại ta! Vì cái gì! Là ngươi đúng hay không." Ngay lúc mọi người còn đang nín hơi, Phương Tần đem tất cả còn đang chìm trong hoảng sợ kéo lại.

Chẳng lẽ sự tình hôm nay cùng Liễu Quý Phi có quan hệ.?
“ Cút đi, cút đi, ta không hại ngươi." Liễu Quý Phi hai chân như đổ chì nặng trịch, không có cách nào động đậy thân thể, mắt thấy tay Phương Tần đã gần chạm tới người mình, bà ta chỉ có thể theo bản năng nhắm mắt lại.
Phốc!
"Aaaaaa."
Cả đại điện truyền ra tiếng hét, nguyên lai là Hách Liên Trần đã dùng kiếm gϊếŧ chết Phương Tần, cứu Liễu Quý Phi.
Hắn không vui nói với thị vệ: "Lập tức đem thi thể ra ngoài thiêu hủy."
Thị vệ không dám chống lại, lập tức đi tới đem thi thể Phương Tần dìu ra ngoài.

"Mẫu phi, người vẫn ổn chứ." Hách Liên Trần đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Liễu Quý Phi, lo lắng hỏi.
Liễu Quý Phi vẫn chưa tỉnh hồn, nắm chặt ống tay áo Hách Liên Trần, thở hổn hển.
"Hoàng thái hậu chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, xin người minh xét, trả lại trong sạch cho tôn tức." Lãnh Ly quỳ trên mặt đất, ủy khuất nói.
Hách Liên Hiên biết Lãnh Ly đang diễn trò cho những đại thần kia nhìn, hắn cũng quỳ xuống nói với Hoàng thái hậu: "
“Hoàng thái hậu, trong cung phát sinh rất nhiều chuyện, Ly Nhi nhiều lần bị nghi ngờ, thế nhưng sau khi sự tình được điều tra rõ đều không có quan hệ với nàng.

Mà những người đã oan uổng Ly Nhi lại không sám hối cho lỗi lầm của mình.

Xin Hoàng thái hậu trả lại sự trong sạch cho Ly Nhi."
Hoàng thái hậu thần sắc nặng nề, nói lớn: "Chuyện hôm nay, văn võ bá quan, các phi tần đều nhìn thấy.

Nếu có người nói Yến Vương Phi chỉ điểm.

Vậy cuối cùng Phương Tần nắm lấy Liễu Quý Phi không thả, có phải nói rõ chuyện này cùng Liễu Quý Phi cũng có quan hệ?"
Liễu Quý Phi biết Hoàng thái hậu đang nhìn mình, thu liễm dáng vẻ hoảng sợ, miễn cưỡng nói: "Thần thϊếp cùng việc này thật sự không có một chút quan hệ nào.


Phương Tần đã phát điên, mới có thể ăn nói linh tinh." Bà ta khẽ cắn môi, dừng một chút rồi nói, " nếu là kẻ điên, nàng ta đã oan uổng Yến Vương Phi tất nhiên cũng không tính."
"Được, vẫn là Liễu Quý Phi nhìn rõ mọi việc, biết đại thể." Hoàng thái hậu ngoài mặt tán dương Liễu Quý Phi, thế nhưng Liễu Quý Phi phi thường rõ ràng, Hoàng thái hậu biết những đại thần này là thân tín của mình.

Nếu như mình không hé miệng nói Lãnh Ly bị oan uổng, bọn hắn sẽ tấu thư lên Hoàng Thượng.

Thế nhưng đến lúc đó, Hoàng thái hậu cũng sẽ nói bà có hiềm nghi cũng không nhỏ, như vậy được không bù nổi mất.

Lãnh Ly cúi đầu khóe miệng nhếch một cái.
"Tốt, từ hôm nay trở đi phụng Thúy Vi Cung, lập tức đem Hoàng Thượng về tẩm cung của mình, chuyện này ta không hi vọng có người lại đề lên, càng không hy vọng ngoài cung có người biết." Hoàng thái hậu đứng ở trước mặt mọi người, ngữ khí nặng nề nói.
"Vâng, cẩn tuân ý chỉ Hoàng thái hậu." Đám người quỳ xuống hành lễ, cung tiễn Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu rời đi, bách quan cũng rời đi theo.
Chương Tuyên lập tức tìm thị vệ, đem Hoàng Thượng lên trên cáng cứu thương khiêng khỏi Thúy Vi Cung, bên ngoài tẩm cung có long liễn đang đợi đưa Hoàng Thượng mang về tẩm cung.
Hách Liên Trần đỡ Liễu Quý Phi muốn rời khỏi, Lãnh Ly ánh mắt sáng lên nói: "Quý phi Nương Nương, cái này gọi là hại người cuối cùng lại hại mình, hôm nay ngươi nhìn tràng cảnh huyết tinh kinh tởm như vậy, chỉ sợ lại phải nghỉ ngơi trong Thừa Hòa Cung mấy ngày đi.

Như vậy cũng tốt, người an tâm dưỡng bệnh,đừng luôn luôn mù quáng."
"Ngươi." Liễu Quý Phi quay đầu, một đôi mắt phượng mang theo lửa giận nhìn chằm chằm Lãnh Ly, ngực bốc lên một cỗ hận ý nói, " lần tiếp theo, ta nhất định sẽ làm cho ngươi biến mất."
Hách Liên Trần liếc nhìn Lãnh Ly một chút, hắn nói khẽ với Liễu Quý Phi: "Mẫu phi, đi về trước đi."
Lãnh Ly nhàn nhạt cười: "Liễu Quý Phi, người muốn diệt trừ ta, lời này ta đã nghe vô số lần.

Mà ta vẫn là câu nói kia, hãy đợi đấy."

Liễu Quý Phi hừ lạnh một tiếng, được Hách Liên Trần đỡ, đi ra khỏi Thúy Vi Cung.
Cả tẩm điện đều yên tĩnh, Lãnh Ly nhìn vết máu màu đen trên mặt đất toàn bộ cung điện đều tràn ngập mùi máu tanh.

Nàng cùng Hách Liên Hiên rời khỏi Thúy Vi Cung, vừa vặn trông thấy Vân Xảo bị Nội Vụ Phủ mang đi.
"Chờ một chút." Lãnh Ly gọi bọn hắn lại, "Các ngươi muốn đưa nàng đi đâu?"
Tiểu thái giám Nội Vụ Phủ nói: "Phương Tần đã chết, nàng là cung nữ tiếp thân của Phương Tần nên phải đưa đến viện người mới."
Lãnh Ly gật gật đầu,nói với tiểu thái giám: "Trở về nói cho tổng quản của các ngươi, nói là ta nói, đem nàng thu xếp đến chỗ Hồng Loan cô nương."
Tiểu thái giám cực kỳ cung kính gật đầu, "Vâng, nô tài đã biết."
Vân Xảo cảm động lệ nóng doanh tròng, nàng biết viện người mới là i địa phương như nào.

"Đa tạ Yến Vương Phi."
Lãnh Ly cười nhạt một tiếng, "Đây là ngươi nên được, Hồng Loan cô nương là người rất dễ nói chuyện, ngươi có thể yên tâm hầu hạ."
"Vâng."
Nhìn tiểu thái giám mang theo Vân Xảo rời đi, bốn bề vắng lặng, Hách Liên Hiên lúc này mới thở dài một hơi, "Thật may, hữu lương vô hiểm, làm ta giật mình suýt chết."
Lãnh Ly nhìn hắn lau mồ hôi trên trán, cười nhạo nói: "Không phải còn có ta sao."
Hách Liên Hiên có chút không vui, nhàn nhạt nói: "Mỗi lần nàng gặp nguy hiểm ta đều không thể kịp thời giúp đỡ, rõ ràng ta luôn nói muốn bảo vệ nàng, nhưng lại không biết phải làm thế nào."
Không phải hắn không có cách, mà là hắn còn chưa kịp bố trí, Lãnh Ly đã bắt đầu mạo hiểm.

Hôm nay hắn tuy có lòng tin có thể bảo hộ Lãnh Ly chu toàn, nhưng vẫn không cam lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận