Dục Hỏa Độc Nữ


“Chúng ta là một, bình đẳng với nhau, nếu chàng bảo vệ ta thì ta bảo vệ chàng, chàng không tin?” Lãnh Ly uất ức cười một tiếng, nàng tươi cười như hoa nhìn qua Hách Liên Hiên đang khóa chặt lông mày nói ra: “Không quan trọng chàng bảo hộ ta hay không vẫn là ta bảo hộ chàng.”
“Đi thôi.” Hách Liên Hiên thần sắc nặng nề, mặc dù hắn có chút hưởng thụ cảm giác Lãnh Ly bảo hộ, thế nhưng thời gian lâu dài hắn thật lo lắng Lãnh Ly sẽ thấy mình vô dụng.
Mặc dù nàng đã biết hắn có võ công, thế nhưng trong trường hợp nguy hiểm khẩn cấp, Lãnh Ly đều là người đầu tiên xông lên phía trước.
Hai người đi ngang qua núi giả, Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đều chú ý tới người đang ẩn nấp sau ngọn núi nhỏ.
Hai người bọn họ dừng bước lại, Lãnh Ly cười hì hì nói: “Quốc sư, làm gì mà phải trốn tránh?”
Côn Luân đạo nhân mỉm người đi ra từ sau ngọn núi nhỏ, hắn trông thấy Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên, vuốt chòm râu dài của mình nói: “Hôm nay biểu hiện của Yến Vương Phi thật khiến người ta ngoài ý muốn tán thưởng.”
“Đương nhiên.” Lãnh Ly cười hờ hững, nàng nhìn chằm chằm con ngươi như lang như hổ của Côn Luân đạo nhân, hồi lâu nói: “Ta ngược lại rất bội phục ngươi, thế mà biết dùng cổ trùng đến khống chế Phương Tần, để nàng trở thành con rối của ngươi.

Hôm nay nhìn con cổ trùng lớn kia, chỉ sợ ngươi đã thao túng nàng nhiều ngày đi.”
Thần sắc Côn Luân đạo nhân giật mình, “Ngươi làm sao biết?”
Con người sáng ngời trong đêm tối của Lãnh Ly lóe lên quang mang, nàng dừng một chút nói: “Bởi vì thôi động cổ trùng cần điều phối một loại thuốc bột, thời điểm mỗi lần ngươi muốn khống chế Phương Tần, liền sẽ rải lên người Phương Tần một loại thuốc bột.”
Côn Luân đạo nhân hai hàng lông mày nhướng lại, “Quả nhiên không gì có thể thoát khỏi con mắt của ngươi”
“Quả thực ngươi không thể thoát khỏi mắt ta, đặc biệt là thân phận của ngươi.” Hai con ngươi Lãnh Ly lạnh lẽo, “Triệu Nho từ khi chạy trốn đến giờ không có vấn đề gì chứ, lần trước để ngươi chạy trốn, lần này không dễ dàng như vậy.”

Triệu Nho kinh hãi, không nghĩ tới thân phận của mình bị ả tiện nhân này nhìn thấu, Lãnh Ly quả nhiên rất cường đại, hắn thậm chí không biết mình xuất hiện sơ xuất chỗ nào.
Lãnh Ly muốn động thủ bắt hắn, lại bị Hách Liên Hiên ngăn lại, “Ly Nhi, vẫn là để ta tới.

Nàng đứng ở chỗ này chờ ta.”
Lãnh Ly nghĩ đến lời nói vừa rồi của Hách Liên Hiên, nàng gật đầu, vừa vặn nàng cũng muốn mở mang kiến thức một chút võ công của Hách Liên Hiên đến thế nào.

Trước đó mình vẫn muốn thăm dò hắn, thế nhưng lại bất đắc dĩ.
Hách Liên Hiên nhếch khóe môi, đi về phía Triệu Nho.
Triệu Nho không để Hách Liên Hiên vào mắt, hắn cười xấu xa, cầm trong tay Phất Trần hướng Hách Liên Hiên quét tới.
Trường mỉ Hách Liên Hiên nhíu chặt, ánh trăng dưới làn nước thanh mát, Phất Trần trong tay hắn ta thế mà lóe điểm ngân quang.

Hắn lập tức cảnh giác, lui về sau hai bước, tránh công kích.
Lãnh Ly rất hiểu chuyện, nàng hướng Hách Liên Hiên nói: “Hiên, chàng phải cẩn thận, Phất Trần bên trên dùng huyền thiết chế tạo lân phiến, mỗi một phiến đều thoa kịch độc.”

Hách Liên Hiên nhìn Triệu Nho di chuyển Phất Trần, trong lòng cười lạnh, không nghĩ tới Triệu Nho thế mà giả trang thành đạo sĩ trà trộn vào hoàng cung.

Nghĩ đến Hách Liên Trần cùng Hách Liên Mặc lại có thể nhẫn tâm xuống tay với Hoàng Thượng, trong lòng của hắn một trận âm tàn.

Đôi mắt thâm thúy bên trong sát ý nhiều hơn mấy phần.
“Hừ, các ngươi dùng vũ khí gì, cũng đánh không lại ta.” Triệu Nho đắc ý dào dạt, căn bản cũng không Hách Liên Hiên đặt vào mắt.
“Không thử một chút làm sao biết.” Hách Liên Hiên cười âm tà một tiếng, từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm.
Hoá ra vũ khí của Hách Liên Hiên vẫn luôn giấu ở đai lưng, nhuyễn kiếm tính bền dẻo vô cùng tốt, có thể quấn quanh ở bên hông, hắn vô luận di chuyển như thế nào người khác cũng không biết.
Lãnh Ly nhìn bóng Hách Liên Hiên dưới ánh trăng bên trong, hắn càng lúc càng trở nên thần bí, làm cho nàng khó hiểu.
Hách Liên Hiên xoay người phòng ngự phản kích, nhuyễn kiếm trong tay nhanh như du long hướng tới cổ Triệu Nho.
Triệu Nho không thèm để mắt tới động tác Hách Liên Hiên, hắn ta nghĩ Hách Liên Hiên chỉ xuất ra vũ khí tới dọa mình, lại không nghĩ tới võ công của hắn thế mà sâu không lường được.
Triệu Nho dùng Phất Trần quấn lấy nhuyễn kiếm trong tay Hách Liên Hiên, hai vũ khí quân lại với nhau, khóe miệng khẽ cong, dùng sức kéo lại về phía mình, lại không nghĩ tới Hách Liên Hiên khí lực quá lớn, thời điểm hai người bất phân thắng bại, chỉ nghe thấy có thị vệ vọt tới bên này, chắc là thị vệ tuần tra nghe thấy động tĩnh.
Triệu Nho không dám dây dưa, hắn muốn thu hồi vũ khí của mình, thế nhưng một mực lại bị Hách Liên Hiên bắt lấy.

Lãnh Ly cũng biết dụng ý lầm này của Hách Liên Hiên là không bắt Triệu Nho, lần tiếp theo cũng không biết khi nào.

Thế nhưng người phía ngoài bước chân càng ngày càng gần, Lãnh Ly lo võ nghệ cao siêu của Hách Liên Hiên sẽ bị người khác biết.
Nàng lấy từ trong ngực một cái bình nhỏ sứ trắng, sau đó ngồi xổm trên mặt đất đem đem cổ trùng bên trong bình nhỏ phóng ta.

Một con cổ trùng màu trắng từ bên trong bò ra tới, nó ngửi được mùi thơm kỳ dị trên thân Triệu Nho, lập tức trở nên phấn khởi, rồi trườn về hướng Triệu Nho líu ríu.
“Hiên, được rồi.” Lãnh Ly biết mình sẽ không kịp dùng thủ pháp quang minh gϊếŧ hắn.
Hách Liên Hiên cũng biết thị vệ ngay tại đó cách không xa, hắn thu hồi nhuyễn kiếm quấn ở trên lưng, Triệu Nho thấy hắn không dây dưa, lập tức dừng lại, chạy trốn.
Bởi vì sắc trời quá mờ, từ đằng xa chạy tới thị vệ không thấy rõ ai ở trong này, bọn hắn chỉ nhìn thấy một người mặc đạo lục màu da cam chạy vào ngự hoa viên hoàng cung, còn có hai thân ảnh màu trắng dừng ở tại chỗ.
“Không được nhúc nhích.” Thị vệ hét lớn một tiếng, đi tới gần bọn họ nhắm mũi thương về phía Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly.
Hách Liên Hiên ngữ khí nặng nề rất là không vui nói ra: “Là ta.” Đôi mắt hắn quét qua, “Thấy bản vương, các ngươi không hành lễ mà còn dùng vũ khí nhắm vào ta, thật to gan.”
Bọn thị vệ thấy rõ dung mạo dung mạo, lập tức thu hồi vũ khí trong tay, một người trong đó lập tức bồi tội nói: “Xin Yến Vương cùng Yến Vương Phi thứ lỗi, không biết hai vị tại sao lại ở chỗ này, người mới chạy trốn là người nào?”
Hách Liên Hiên còn chưa kịp trả lời, Lãnh Ly đi trước một bước nói ra: “Cái gì trốn không trốn đi, người vừa rồi chính là Côn Luân đạo sĩ, mới nãy cũng không có thanh âm đánh nhau, là quốc sư biểu hiện phép thuật của ngài cho chúng ta xem.

Còn có quốc sư đã bay ra hoàng cung tìm kiếm tiên dược cho Hoàng Thượng, đoán chừng một hai ngày về không được.


Nếu như có người giả mạo quốc sư, nhất định chính là muốn mưu hại Hoàng Thượng, các ngươi nhất định phải đem hắn gϊếŧ chết bất luận tội.”
Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, nhưng bọn hắn không dám không nghe Lãnh Ly, “Vâng.”
Nói xong, những nhóm thị vệ kia thấy tình trạng nơi này không có gì nên rời khỏi.

Sau khi bọn hắn rời đi, Lãnh Ly thở dài một hơi, sau đó hai con ngươi nàng hai sắc bén nói: “Triệu Nho còn ở trong phủ, ta thả một con cổ trùng bên người hắn, kia là đói cổ, bò vào trong bụng người khác sẽ khiến người đó cảm thấy mệt mỏi yếu ớt, sẽ còn cảm thấy đói, chúng ta bây giờ liền đi tìm hắn.”
Nếu như nói trong hoàng cung nơi nào đồ ăn nhiều nhất, như vậy cũng chỉ có Ngự Thiện Phòng, thế nhưng là Ngự Thiện Phòng cách nơi này rất xa, Triệu Nho hiện tại toàn thân bất lực căn bản đi chỉ sợ không đến, Lãnh Ly trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi nơi nào.
“Ly Nhi, đi theo ta.

Còn có một chỗ thích hợp hắn sẽ tới.” Hách Liên Hiên lôi kéo Lãnh Ly trở về đường cũ, cuối cùng đi đến Thúy Vi Cung.
Lãnh Ly bỗng nhiên tỉnh ngộ, Phương Tần được sủng ái nhất cho nên nguyên liệu nấu ăn trong bếp mỗi ngày đều tươi ngon nhất.

Mà Phương Tần vừa mới bị gϊếŧ chết, cửa cung bị phong lại, bên trong rất nhiều thứ chưa kịp thu thập.
Hách Liên Hiên ôm eo mãnh như liễu của Lãnh Ly, nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy lên thành cung, đi vào trong..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận